Editor: Xám
Khuôn mặt nhỏ của Diêu Phàm có mấy phần vướng mắc. Chú này nói rất thành khẩn, lại nói xin lỗi rồi. Bé có nên tha thứ cho chú ta không?
Diêu Phàm có chút vướng mặc, một mặt hơi sợ Cố Thừa Diệu, một mặt lại cảm thấy bộ dạng hiện giờ của anh hình như có chút đáng thương.
“Phàm Phàm tự quyết định đi.” Diêu Hữu Thiên không muốn cho con bất kỳ ám hiệu gì: “Nhưng Phàm Phàm có nhớ mẹ đã nói gì với con không?”
“Nhớ ạ.” Biết sai có thể sửa, không có gì tốt hơn điều này.
Dường như Tiểu Diêu Phàm đã nghĩ thông, ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Diệu một cái: “Được rồi. Chỉ cần sau này chú không đánh chú nữa. Chú sẽ tha thứ cho chú.”
,
Suy nghĩ một chút, bé lại thêm một câu: “Chú còn phải nói xin lỗi với chú.”
Làm sai chuyện, đều phải nói xin lỗi. Đây cũng là lời mẹ dạy.
Diêu Hữu Thiên nhìn con trai, hơi buồn cười, lại hơi muốn khóc.
Cuối cùng cô vẫn không nhẫn tâm nhìn Cố Thừa Diệu quá hèn mọn trước mặt con trai. Càng không nhẫn tâm nhìn trong lòng cha con bọn họ có mâu thuẫn.
Có điều tấm lòng như vậy, Cố Thừa Diệu có hiểu rõ không?
“Được.” Rõ ràng trong phòng bệnh có máy điều hòa, Cố Thừa Diệu lại thật sự cảm thấy mồ hôi sau lưng anh đã toát ra: “Vậy bây giờ Phàm Phàm có thể nhận lấy quà của ba không?”
,
Diêu Phàm nhìn nhìn những món đồ chơi trên giường một cái, lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Thừa Diệu một cái. Sau đó kiên định lắc đầu.
“Cháu không muốn.”
Khuôn mặt Cố Thừa Diệu cứng đờ ở đó.
Nhìn tiểu quỷ trước mắt, bé như vậy là không tha thứ cho mình?
“Mẹ nói, không thể nhận đồ của người khác.” Giọng nói của Diêu Phàm rất khẽ, giống như tiếng muỗi kêu vậy. Nhất là đồ của người lạ thì càng không được muốn.
“Ba, ba không phải là người khác. Ba là ba của con.” Trán Cố Thừa Diệu hiện ra ba vạch đen.
Thật ra Diêu Phàm vẫn không hiểu lắm, bé quay mặt sang nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “Mẹ, chú không phải là ba sao?”
,
Diêu Hữu Thiên liếc nhìn Cố Thừa Diệu, lại nhìn con trai một cái: “Phàm Phàm, chú là chú, ba là ba.”
Diêu Phàm chẳng hiểu ra sao, thật sự không hiểu lắm. Khác nhau ở chỗ nào ?
Cái này, phải giải thích thế nào?
“Con còn nhớ Jenifer không? Cô bé gọi ba bé là dad. Dad chính là ba. Chú là uncle. Không phải là dad.”
Diêu Phàm không rõ lắm, bé nghĩ đến một chuyện khác: “Có phải ba sẽ chơi với con, cùng chơi xếp gỗ với con, sau đó đưa con đi chơi công viên, đưa con đến trường?”
Lần trước Jennifer nói ba cô bé như thế.
,
Lần này Diêu Hữu Thiên nói không nên lời, ánh mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đầu gật thật nhanh: “Đúng, ba sẽ chơi với con, sẽ cùng chơi xếp gỗ với con, còn có thể đưa con đi chơi công viên, đưa con đến trường.”
“Vậy thì uncle cũng biết mà.” Hơn uncle của bé rất dịu dàng, cũng không biết đánh người.
Diêu Phàm nghĩ tới đây, ôm eo Diêu Hữu Thiên không chịu buông tay: “Mẹ, con không cần ba, mẹ bảo chú làm ba con có được không?”
Sắc mặt Cố Thừa Diệu càng đen hơn, muốn nổi giận, nhưng lại không nổi giận được.
Anh đã hù họa đứa bé một lần, lẽ nào còn muốn dọa thêm một lần?
,
“Phàm Phàm.” Dùng đến sự nhẫn nại lớn nhất của mình, Cố Thừa Diệu mới không để mình nổi giận ngay tại chỗ: “Ba là ba của con. Chú là chú, chú vĩnh viễn không thể trở thành ba con.”
“. . . . .” Im lặng, Diêu Phàm không vui lắm.
Tại sao chú không thể trở thành ba của bé? Bé thích chú: “Cháu lại muốn chú làm ba của chú.”
“Đó là chuyện không thể.” Sự kiên nhẫn của Cố Thừa Diệu gần như sắp dùng sạch rồi: “Mẹ con đã kết hôn với ba, cô ấy là vợ của ba, ba là chồng của cô ấy, cho nên không thể để người đàn ông khác làm ba của con. Nếu như vậy thì mẹ con đã phạm tội rồi.”
,
Diêu Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, trong mắt tràn ngập dấu chấm hỏi: “Chồng là gì? Còn vợ là gì ạ?”
“Còn nữa, phạm tội là gì?”
Tha lỗi cho Diêu Phàm từ nhỏ gần như ít xem TV. Cho dù xem, cách gọi nửa kia trên TV, cũng gọi là Darling (cục cưng). Hơn nữa TV bé xem, trên cơ bản là sau khi Triệu Bách Xuyên và Diêu Hữu Thiên chọn cho bé, cho phép bé xem.
Cố Thừa Diệu suýt chút nữa hộc máu.
Con trai đang hóa thân vào nhịp của chương trình mười vạn vì sao đấy à.
Anh phải trả lời thế nào đây?
Diêu Hữu Thiên đột nhiên bật cười không đúng lúc.
,
Dáng vẻ Cố Thừa Diệu bị con trai hỏi đến mức trợn mắt há mồm nói không nên lời, ngoài rất bất lực ra, lại khiến cô cảm thấy có chút đáng yêu.
Cô vừa cười, đã khiến Cố Thừa Diệu cảm thấy cô lúc này đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tức giận lườm cô một cái, đột nhiên quyết định nhất định phải giải thích rõ ràng với con trai quan hệ giữa anh và Diêu Hữu Thiên một chút.
Quan trọng nhất là chủ quyền mà. Tuyệt đối không thể mất được.
Thấy mẹ cười, Diêu Phàm cũng nhếch khóe miệng theo.
Trong lòng Cố Thừa Diệu vô cùng buồn bã, buồn thảm đến mức không thể buồn bực hơn.
,
Ánh mắt nhìn về phía con trai mình: "Đến đây, gọi ba nghe thử xem.”
Diêu Phàm quay mặt đi, chính là không gọi.
Bé không gọi, Cố Thừa Diệu cũng không miễn cưỡng nữa. Mở một Transformers trong đó ra, anh cảm thấy chắc hẳn trẻ con sẽ thích cái này.
“Ba dạy con chơi cái này có được không? Con xem, cái này sẽ giống thế này, còn có thế này.”
Thật ra nước Anh cũng có một số món đồ chơi.
Có điều bởi vì Diêu Phàm trời sinh đằm tính, đều chơi xếp gỗ, lắp hình.
,
Transformers này, bé thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.
“Đây là Optimus Prime.” Cố Thừa Diệu hí hoáy Transformers một hồi. Một lát sau, đã biến thành một chiếc xe tải lớn: “Còn đây là Autobots.”
Cuối cùng ánh mắt của Diêu Phàm đã bị hấp dẫn: “Chơi thật là vui.”
Quay mặt sang nhìn về phía Diêu hữu thiên: “Mẹ.”
Bé có thể xin được không?
Diêu Hữu Thiên gật đầu, bé vươn tay ra, lấy Transformers trên tay Cố Thừa Diệu qua.
,
“Con xem, ở đây có giải thích.” Hiếm thấy con trai thích thú, Cố Thừa Diệu ra sức giải thích: “Con có thể biến nó thành xe hơi, cũng có thể biến nó thành người máy.”
“Cháu biết rồi.” Diêu Phàm gật gật đầu, động tác trên tay không ngừng. Rất nhanh tìm được điểm mấu chốt. Đã trở nên rất thành thạo.
“Mẹ, chơi rất vui.” Bé ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên hiện vẻ vui vẻ rõ ràng.
“Con thích là tốt rồi.” Một năm nay vì bận công việc, thời gian Diêu Hữu Thiên thật sự ở bên con trai còn không nhiều bằng Triệu Bách Xuyên.
“Nếu như con thích, lần sau ba mua thêm mấy cái cho con.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu mang theo mấy phần lấy lòng: “Có được không?”
,
Động tác trên tay Diêu Phàm ngừng lại một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần đâu. Mẹ nói, làm người không thể quá tham lam, có một là được rồi.”
Lúc bé nói lời này không để tâm chút nào, rất nhanh lại tiếp tục động tác trên tay.
Cố Thừa Diệu lại không khỏi đỏ ửng vành mắt.
Con của anh, muốn cái gì là có thể có cái đó. Nhưng bây giờ chỉ muốn mua thêm cho bé một món đồ chơi, cũng bị nói thành là tham lam?
Ánh mắt nhìn về phía Diêu Hữu Thiên, cô ấy, cô ấy không có tiền sao?
Cô ấy lại giáo dục con trai anh thành như vậy?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Lúc này Triệu Bách Xuyên đã mua hoa quả xong rồi quay về, Diêu Phàm lại khoe với anh một hồi.
Lại chơi một lát, lúc này mới bị Diêu Hữu Thiên ra lệnh cưỡng chế đi ngủ trước.
Cố Thừa Diệu nhìn Triệu Bách Xuyên thành lục lấy nước, rửa mặt cho Diêu Phàm, bưng cốc nước đến để bé đánh răng.
Mà Diêu Hữu Thiên lại ngồi ở bên giường kể chuyện cổ tích cho Diêu Phàm.
Đến khi kể chuyện cổ tích được một nửa, rốt cuộc Diêu Phàm đã ngủ thiếp đi.
,
Bóng đêm dần khuya.
Vào lúc Triệu Bách Xuyên tiếp nhận công việc chăm sóc Diêu Phàm, Cố Thừa Diệu đã trở thành một sự tồn tại lúng túng trong phòng bệnh.
Cho dù anh đã mua Transformers đến, cũng không khiến con trai nhìn anh thêm hai cái.
Anh thở ra thật dài. Đi ra khỏi phòng bệnh.
Cơ thể cao lớn tựa lên cửa phòng bệnh, ánh đèn trên hành lang kéo dáng hình anh thành một chiếc bóng thật dài.
,
Vô thức sờ về phía túi áo của mình. Bên trong không có vật gì.
Lúc này anh mới nhớ ra ngày Diêu Hữu Thiên quay về mình không cẩn thận đã làm bị thương bàn tay.
Mà cô không thích anh hút thuốc lá, anh cũng không còn bỏ thuốc lá vào túi nữa.
Nhưng lúc này lại đột nhiên rất muốn hút một điếu. Trong phòng bệnh, giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất thấp.
Giọng nói thanh lệ dễ nghe của cô, đang nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích của tiểu hoàng tử.
Không cần nhìn, anh cũng có thể tưởng tượng ra lúc này cô có biểu cảm như thế nào.
,
Rất nhanh, giọng nói kia nhẹ hơn, anh không nghe thấy nữa.
Tiếp đó cửa phòng bệnh bị người ta mở ra, Diêu Hữu Thiên đi ra ngoài. Lúc nhìn thấy anh thì ngẩn ra.
Cô còn tưởng rằng, anh đã đi rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh đèn lờ mờ cô đã nhìn thấy chiếc bóng của mình, trong mắt anh.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn lên tiếng trước: “Tạm thời Phàm Phàm không sao rồi, anh đi về nghỉ ngơi đi.”
Anh ở đây, cũng không giúp được gì.
,
Cố Thừa Diệu không hề cử động. Cả ngày nay đã bị tác động quá lớn, lớn đến mức đến giờ anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa được.
Anh đột nhiên vươn tay, kéo Diêu Hữu Thiên vào trong lòng mình.
Anh ôm chặt như vậy, dùng sức như vậy, giống như muốn dụi cô vào trong người mình vậy.
Anh có rất nhiều lời muốn nói, lúc này lại mắc kẹt ở cổ họng , không nói nên lời một câu nào.
Diêu Hữu Thiên để mặc anh ôm mình, không nhúc nhích.
,
Thật lâu, thật lâu sau, Cố Thừa Diệu cuối cùng đã mở miệng: “Cảm ơn.”
Cảm ơn sự kiên trì của cô, cảm ơn sự nỗ lực của cô, cảm ơn cô đã sinh Phàm Phàm cho anh, càng cảm ơn cô đã giáo dục Diêu Phàm tốt như vậy.
Tất cả những cảm xúc này đều biến thành một tiếng cảm ơn.
Cơ thể Diêu Hữu Thiên đứng ở đó, đột nhiên đỏ hồng vành mắt
“Cố Thừa Diệu ——“
Cô sắp không thở nổi nữa rồi.
,
“Thiên Thiên.” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất nhẹ, lời nói lộ ra mấy phần dụ dỗ: “Chờ Phàm Phàm khỏe rồi, chúng ta sẽ ở cùng nhau. Một nhà ba người chúng ta, sẽ luôn ở cùng nhau.”
Đừng chia cách nữa.
Cảm giác được người trong lòng không có phản ứng, anh lùi về sau một chút, cúi đầu, tì trán vào trán cô: “Em, không muốn sao?”