Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên đã nghe hiểu ý tứ trong lời anh. Vành mắt đột nhiên ửng hồng.
Triệu Bách Xuyên, anh như vậy, muốn em phải báo đáp sự bảo vệ thâm tình của anh thế nào đây?
Triệu Bách Xuyên và Bạch Yên Nhiên có quan hệ thế nào? Cô đều không muốn hỏi nữa, những chuyện này, đã không còn ý nghĩa nữa rồi.
Cố Thừa Diệu, nghe cũng đã hiểu.
,
Cằm căng chặt, ánh mắt anh, nhìn về phía ánh trăng phản chiếu giữa hồ. Ánh sáng dịu nhẹ đó, khiến suy nghĩ của anh trở nên thông suốt vô cùng.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không trả thù cô ấy. Tôi cũng không rảnh rỗi như vậy.”
Chuyện của quá khứ, đều đã qua rồi. Nghiêm túc mà nói, nhà họ Cố nợ Bạch Yên Nhiên nhiều hơn một chút.
Bốn mạng người, cả đời cơ khổ. Và cả giam cầm mấy tháng, những tổn thương kia.
“Tôi sẽ không trả thù cô ấy.” Cố Thừa Diệu lại nói thêm một câu: “Nếu như cô ấy đã quên hết tât cả, vậy thì để những chuyện này, chấm dứt ở đây đi.”
,
Oan oan tương báo đến khi nào dừng.
Ngày hôm đó anh đi tìm Bạch Yên Nhiên, cũng chỉ là muốn biết chân tướng câu chuyện mà thôi.
“Vậy thì tốt.” Triệu Bách Xuyên gật đầu: “Thật ra cô ấy cũng là một người đáng thương.”
Sự đau khổ của Bạch Yên Nhiên, nằm ở chỗ cô ta vẫn luôn tập trung báo thù. Không nghĩ đến để mình sống một cuộc đời tốt một chút.
Cuộc đời cô ta chắc chắn là bi kịch, nhưng cũng đáng hận.
,
Thật ra anh cũng đã nghĩ đến mình.
Anh cũng từng một lòng chỉ muốn báo thù.
Trả thù Trì Hướng Đông, nếu như không phải do ông ta, đời này Triệu Nhã Linh sẽ không sống khổ cực như vậy.
Càng sẽ không sinh con vào năm mười lăm tuổi, sau đó tìm kế sinh nhai trong vật lộn.
Có điều bây giờ anh đã từ bỏ suy nghĩ đó rồi, thật sự sau này anh mới biết, Trì Hướng Đông là người thế nào.
Anh từng nghĩ đến việc trả thù.
Vì thế anh bất chấp tất cả, liều mạng nỗ lực bò lên trên. Bây giờ xem ra, lại có chút nực cười.
,
Nhất là sau khi nhìn thấy kết quả của Bạch Yên Nhiên.
Người đáng thương nhất, chính là vẫn luôn sống trong thù hận.
Anh không có hứng thú. Biến mình thành một người giống như vậy.
Im lặng, đối với Bạch Yên Nhiên, Cố Thừa Diệu đã không còn lời nào để nói.
,
“Cô ấy có đáng thương hay không, đều không liên quan đến tôi.” Cố Thừa Diệu nghĩ đến Trì Hướng Đông.
Nếu như người đàn ông kia chịu giúp Bạch Yên Nhiên đến trả thù mình, tin rằng cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ta. Chỉ là ——
“Người đàn ông kia là gì của anh?”
,
Lần này, đến lượt Triệu Bách Xuyên im lặng. Gió lạnh vẫn đang thổi, trăng sáng lại cao hơn một chút, nhìn nhỏ hơn một chút.
“Hãy chăm sóc Thiên Thiên thật tốt.” Triệu Bách Xuyên không muốn giải thích quan hệ của Trì Hướng Đông với mình.
Trong lòng anh, không có ba. Chưa bao giờ có.
“Bách Xuyên.” Diêu Hữu Thiên đột nhiên lên tiếng. Trong giọng nói có chút nghẹn ngào: “Anh cũng chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Anh sẽ làm vậy, em yên tâm.” Triệu Bách Xuyên là người đã chết một lần. Anh sẽ không ngược đãi bản thân: “Hỏi thăm Phàm Phàm giúp anh, chờ anh có thời gian, sẽ lại đến thăm nó.”
“Vâng.” Phải rồi, còn có Phàm Phàm, bé vẫn luôn rất nhớ Triệu Bách Xuyên.
,
Cúp điện thoại, không hiểu sao tâm trạng của Diêu Hữu Thiên có chút nặng nề.
Cô rất ghét nợ tình cảm của người khác. Nhưng có một số tình cảm, lại định sẵn là không trả nổi.
Triệu Bách Xuyên, Chiến Li.
,
Nghĩ đến sự giúp đỡ của Triệu Bách Xuyên bốn năm nay, lòng cô không nhịn được hơi co rút.
Cảm giác này, ít nhất là chưa từng có với Chiến Li.
Cơ thể đột nhiên bị ôm vào một lồng ngực dày rộng, giây tiếp theo, môi cô bị người khác dùng sức cắn một cái.
Giọng nói bá đạo phách lối kia, lại vang lên bên tai cô.
“Không cho em nhớ anh ta.”
,
Cố Thừa Diệu bị chọc giận rồi. Ném điện thoại lên xe đẩy bên cạnh, ôm Diêu Hữu Thiên thật chặt: “Không cho em nhớ anh ta, anh ta có tốt hơn cũng không cho.”
Anh ghét loại cảm giác này, ghét việc có một người đàn ông thích người phụ nữ của anh.
Điều anh càng ghét hơn là anh hoàn toàn không có cách né tránh sự tồn tại của Triệu Bách Xuyên.
Cuối cùng thứ anh chán ghét chỉ còn lại bản thân, nếu như không có bốn năm chia xa kia. Nếu như không có sự hiểu lầm chắn ngang giữa bọn họ.
Anh cũng có thể làm được, đối xử thật tốt với Diêu Hữu Thiên, che chở cô, khiến cô hạnh phúc, không để cô chịu một chút tổn thương nào.
Hơi thở nóng rực, phả lên má cô.
Anh hôn cô, quyết liệt lại thẳng thắn.
,
“Em là của anh. Toàn bộ đều là của anh.”
Anh hận mình. Hận mình có mắt không tròng trướt đây, hận sự ngu dốt của mình.
Anh hận mình đã bỏ lỡ bốn năm. Có một số chuyện, đã sớm không thể bù đắp lại được.
Nụ hôn, rơi lên lông mày của cô, mắt cô, trán cô, má cô.
“Nơi này, nơi này, nơi này. Toàn bộ đều là của anh.”
Cố Thừa Diệu tuyên bố chủ quyền: “Không cho em nhớ anh ta, một phút, một giây cũng không được.”
Diêu Hữu Thiên bị hôn đến mức gần như không thở nổi.
Cảm xúc mất mát ban đầu, vì hành động này của Cố Thừa Diệu, ngược lại đã biến mất hơn phân nửa.
,
Có chút buồn cười, nhưng bầu không khí lúc này, thật sự cười không nổi.
“Cố Thừa Diệu, anh buông tay.” Anh ôm mình quá chặt, cô cảm giác eo đã sắp gãy rồi.
“Không buông.” Cố Cố Thừa Diệu ôm chặt cô, làm thế nào cũng không chịu bỏ qua như vậy: “Nói đi, nói em sẽ không nhớ anh ta nữa.”
Diêu Hữu Thiên chỉ lắc đầu: “Anh buông em ra.”
“Nói, em sẽ không nhớ anh ta.”
“Em ——” Diêu Hữu Thiên nhíu mày, đột nhiên có ý trêu đùa Cố Thừa Diệu: “Chuyện này, em không đồng ý được.”
“Diêu Hữu Thiên. Em ——“
,
“Em không nhớ anh ấy, anh bắt em không được nhớ anh ấy nữa, không phải là làm khó em sao?”
Cô từ từ nói từng chữ một, nhìn thấy sắc mặt Cố Thừa Diệu biến đổi đặc sắc. Đột nhiên cười ra tiếng.
Bộ dạng ghen tuông của Cố Thừa Diệu, thật sự vô cùng đáng yêu.
,
Mặc dù anh là một người đàn ông, nhưng cô lại cảm thấy anh rất đáng yêu.
Trong lòng có chút ý nghĩ tà ác. Cứ thấy anh ghen vì mình như vậy, cũng rất thú vị.
Nhìn gương mặt đỏ hồng của Cố Thừa Diệu dưới ánh trăng, cô đưa tay ra, xoa vành tai ra: “Ý anh nói câu này là bắt em bây giờ bắt đầu nhớ anh ấy sao?”
“Không cho phép.” Cố Thừa Diệu kéo mạnh tay cô: “Anh không cho phép.”
,
Hơi thở lại bị chiếm đoạt, lần này còn hôn mãnh liệt hơn lần vừa rồi.
Diêu Hữu Thiên gần như sắp ngất đi trong lòng anh, khóe mắt chỉ nhìn thấy vầng trăng tròn trên đỉnh đầu.
Mãi đến khi anh cảm thấy đủ rồi, buông tay ra. Cuối cùng cô đã hồi phục.
“Đồ ngốc.” Thật sự là một tên ngốc, tên đại ngốc: “Nếu như em muốn ở cùng anh ấy, thì bốn năm trước đã làm rồi.”
Cố Thừa Diệu biết, anh cũng hiểu rõ điểm này. Chỉ là ——
Chỉ là anh khó chịu thôi.
,
“Hai người đã ở chung bốn năm rồi.” Anh thật sự không muốn nói lời này, nhưng lại không nhịn được: “Nhưng chúng ta ở chung mới bao lâu?”
Kết hơn hơn một năm đã tách ra, từ lúc gặp lại đến giờ cũng chỉ hơn một tháng mà thôi.
Về mặt thời gian, anh đã thua Triệu Bách Xuyên một khoảng lớn.
“Vô dụng mà.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, nghĩ đến chuyện vừa rồi mình muốn nói cho Cố Thừa Diệu, đột nhiên nắm tay anh: “Em và anh ấy sống cùng nhau, quả thực là bốn năm. Nhưng thời gian em động lòng với anh, dài chín năm.”
“Nếu như tính thời gian, vẫn là anh thắng mà.”
Dù sao cô đã động lòng với anh trước.
Một bờ vai dày rộng, đã khiến cô nhung nhớ suốt bốn năm.
,
Cố Thừa Diệu ngẩn ra, không hiểu rõ Diêu Hữu Thiên có ý gì.
Diêu Hữu Thiên cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía ánh trăng giữa hồ. Hoàn cảnh tĩnh mịch như vậy, thời gian yên tĩnh như vậy.
Thật sự sẽ cho người ta cảm giác rất thoải mái.
Cô chỉ mong thời gian sẽ dừng lại vào lúc này: “Thừa Diệu. Nhất định anh không hiểu, vì sao vào Tết Trung thu năm năm trước, em lại đột nhiên trêu chọc anh, lấy lòng anh.”
Cố Thừa Diệu không nói gì, quả thực anh không hiểu.
Rõ ràng trước đó Diêu Hữu Thiên còn ghét mình như vậy, tại sao đột nhiên đã thay đổi thái độ.
,
“Đó là bởi vì, anh là ân nhân cứu mạng của em.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến cuộc leo núi chín năm trước.
Nghĩ tới thời gian đã bở lỡ giữa bọn họ: “Bây giờ anh biết rồi chứ? Em động lòng với anh. Không phải là vào bốn năm trước, mà là chín năm trước.”
Cố Thừa Diệu hoàn toàn không ngờ, giữa anh và Diêu Hữu Thiên còn có chuyện như vậy.
Nhất thời anh không biết phải phản ứng thế nào.
Phản ứng của anh, có phần không nằm trong dự liệu của Diêu Hữu Thiên.
Cô cho rằng anh sẽ vui mừng. Nghiêng đầu, nhìn sắc mặt Cố Thừa Diệu, cô có chút khó hiểu huơ huơ tay.
“Sao vậy?”
,
Vẻ mặt của Cố Thừa Diệu có chút quái dị.
Anh từng nghĩ đến trăm nghìn lý do Diêu Hữu Thiên thay đổi thái độ. Duy chỉ không có lý do này.
“Em nói, em phát hiện ra khuyên tai của em trong ngăn kéo của anh, em cho rằng anh là ân nhân cứu mạng của anh? Cho nên mới ——“
“Vâng.”
“Vậy nếu như, người cứu em năm đó, không phải anh thì sao?”
Cố Thừa Diệu không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì. Diêu Hữu Thiên yêu anh, là bởi vì ơn cứu mạng của anh.
Nhưng nếu như người cứu cô không phải là mình thì sao?
,
Lần này, đến lượt Diêu Hữu Thiên kinh ngạc.
Cô muốn lùi ra khỏi lòng Cố Thừa Diệu, nhưng anh ôm cô thật chặt không chịu buông tay.
Đôi mắt kia sâu thẳm giống như sao trời, cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, muốn tìm ra được một đáp án từ phía trên.
Cô đột nhiên có chút nói không nên lời: “Thừa Diệu, anh ——“
“Năm đó cùng đi làm nhiệm vụ với anh, còn có một binh lính. Em, chỉ dựa vào một chiếc khuyên tai đã nhận định ân nhân cứu mạng, có phải suy đoán thiếu căn cứ rồi không?”
“Thừa Diệu, thật ra điều này không quan trọng.” Cho dù anh có cứu mình hay không, bây giờ cô đã yêu anh rồi.
,
Ơn cứu mạng đó, không quan trọng đến vậy.
Không quan trọng sao? Không quan trọng nhưng lại khiến cô nhớ mãi không quên bốn năm, thậm chí lúc hiểu lầm là một người khác cứu cô, còn ở cùng với người đàn ông đó?
Làm sao lại không quan trọng chứ?