Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

chương 5: câm miệng cho tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lời của Tuyết Nhi vừa dứt, màu mắt của Diêu Hữu Thiên càng tối sầm xuống.

Giống như khúc gỗ?

Haizzz. Thật ra Triệu Nhân Uyên không hề nói lời này, chỉ là, anh ta đã từng nói bóng gió vài lần.

Nói cô không hiểu phong tình, hẹn hò vài năm, cũng không cho anh ta tiến thêm một bước.

.

Cho nên, điều đó đã thành lý do ngoại tình của anh ta?

Suy nghĩ của cô liên tục xoay vòng, nhưng không biểu lộ ra trên mặt chút nào.

Trái lại vẻ mặt Triệu Nhân Uyên tràn đầy vẻ khẩn thiết: “Cô ta nói lung tung, Thiên Thiên, anh chưa từng nói vậy, em tin anh đi. Người anh yêu chỉ có em thôi.”

“Triệu Nhân Uyên, rõ ràng hôm qua anh nói anh yêu tôi, anh muốn ở cùng với tôi.” Trong tiếng thét chói tai của Tuyết Nhi, lộ ra vài phần vô cùng tức giận.

“Cô câm miệng.” Triệu Nhân Uyên tức giận trừng mắt nhìn cô ta một cái, người phụ này thật là không có chút thể diện nào, anh ta hất tay ra, chỉ tập trung nhìn Diêu Hữu Thiên, muốn khiến cô tin tưởng mình.

“Thiên Thiên, anh yêu em, em tha thứ cho anh đi. Là cô ta quyến rũ anh, anh chỉ là nhất thời không nhịn được, anh sai rồi, anh sẽ không có lần sau nữa. Anh ——”

Vào lúc này Tuyết Nhi cũng kêu lên, vứt những bộ quần áo trên tay xuống, dùng sức siết chặt cánh tay của Triệu Nhân Uyên.

“Anh nói cho rõ ràng, cái gì gọi là tôi quyến rũ anh? Rõ ràng là anh nói, người phụ nữ này giống như khúc gỗ, một chút thú vị cũng không có, còn nói hẹn hò nhiều năm như vậy, nhưng cô ta vẫn không chịu cho anh, anh ——”

Lúc nói chuyện, cô ta không quên không ngừng cọ xát cơ thể với lồng ngực của Triệu Nhân Uyên, từ góc nhìn của Diêu Hữu Thiên, bộ ngực kia đúng là “như sóng tràn bờ”*.

*Như sóng tràn bờ: to lớn, vĩ đại.

“Bốp.” Một bàn tay của Triệu Nhân Uyên tát lên mặt cô ta, nhìn chằm chằm mặt của cô ta, gần như muốn bốc hỏa: “Chết tiệt, câm miệng cho tôi.”

Tuyết Nhi sửng sốt một chút, lập tức khóc òa lên: “Triệu Nhân Uyên, anh lại dám đánh tôi, tôi. Tôi liều mạng với anh.”

Cô ta khóc lóc om sòm, Triệu Nhân Uyên lại dùng sức hất cô ta ra.

Dáng vẻ này và thái độ tao nhã thường ngày của anh ta giống như hai người khác nhau. Nhìn dấu tay kia trên khuôn mặt Tuyết Nhi, còn có nước mắt không ngừng chảy xuống. Diêu Hữu Thiên cuối cùng cũng mở miệng.

“Diễn trò xong rồi? Tôi đi đây.”

Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, không nghe ra một chút tình cảm nào, giống như người đàn ông đặt phòng với phụ nữ khác này không phải là bạn trai cô đã hẹn hò nhiều năm, cũng không phải là chồng chưa cưới của cô.

“Thiên Thiên ——”

Triệu Nhân Uyên sửng sốt một chút, nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Thiên Thiên, Thiên Thiên à anh yêu em, em tin anh đi. Anh ——”

“Buông tay.” Giọng nói của Diêu Hữu Thiên nâng lên một bậc, mơ hồ lộ ra vẻ tức giận.

Cái dấu hôn đó. Mặc dù cô không có kinh nghiệm, nhưng không phải không biết. Triệu Nhân Uyên coi cô là con ngốc sao?

Mũi cô rất nhạy cảm, mà lúc này mùi nước hoa trên người anh ta vô cùng nồng đậm, ngửi mùi khiến cô cảm thấy cực kì khó chịu.

“Thiên Thiên. Anh. Anh ——”

Anh ta nói anh hai câu, Diêu Hữu Thiên lại đi trước một bước hất tay anh ta ra, vẫn đi về phía trước. Triệu Nhân Uyên quýnh lên, lại nắm lấy tay cô một lần nữa.

“Thiên Thiên, em không thể đi được. Anh thật sự yêu em, chúng ta cũng hẹn hò lâu như vậy rồi. Lần này là anh nhất thời hồ đồ, em tha thứ cho anh nhé.”

Bước chân của Diêu Hữu Thiên dừng lại một chút.

Tha thứ? Trong ngực dâng lên đau đớn phiền muộn.

Hẹn hò bốn năm, quãng thời gian bốn năm, cô vẫn luôn cho rằng ——

Hất thật mạnh tay Triệu Nhân Uyên ra, cô hoàn toàn không muốn tiếp tục đứng ở đây nữa.

Thế nhưng cô muốn đi, Triệu Nhấn Uyên lại không muốn buông. Anh ta hiểu cá tính của Diêu Hữu Thiên, nếu để cô đi, thì hai người không còn chút khả năng nào nữa.

“Thiên Thiên, em bình tĩnh một chút, em nghe anh giải thích đã. Anh chỉ là nhất thời không nhịn được, người anh yêu chỉ có em thôi. Thật sự là cô ta, là cô ta quyến rũ anh, anh—— ”

Quá bẩn, thật sự quá dơ bẩn.

Đôi tay chạm vào mình quá bẩn, mùi hương trên người anh ta quá bẩn.

Nhịp tim của Diêu Hữu Thiên bởi vì tức giận mà tăng nhanh, thế nhưng Triệu Nhân Uyên mặc kệ, vẫn còn liên tục nắm lấy tay cô.

Phẫn nộ quá lớn khiến cô dùng sức hất ra không chút nghĩ ngợi, lại quên mất sức lực của Triệu Nhân Uyên, cơ thể mất cân bằng, ngã sang bên cạnh.

Cũng chính lúc này, vừa khéo có một bóng người từ bên cạnh đi qua, nhìn thấy người ngã về phía mình, đỡ lấy cô theo bản năng.

Ngẩng đầu lên, mới phát hiện lại là người đàn ông ban nãy.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio