Lòng như lửa đốt.
Thương Ngao Liệt sống năm, lần đâu tiền cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa bốn chữ này. Anh ôm Hạ Nhã đặt vào ghế lái phụ, thay cô thắt dây an toàn, cúi đầu lại phát hiện cô đã xuất hiện tình trạng xuất huyết.
Hạ Nhã tựa lưng vào ghế ngồi rõ ràng bị sợ tới cực điểm, chỉ là mồ hôi lạnh cô chảy ròng ròng, liền ngay cả sức khóc cũng không có. Thương Ngao Liệt nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, càng không ngừng nói lời an ủi cô.
Hạ Nhã trong lúc mơ màng trợn mắt nhìn đường phía trước, “Tại sao không đến bệnh viện gần đây?......"
Thương Ngao Liệt vừa lái xe vừa trấn an cô, “Ngoan, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì.”
Hạ Nhã che bụng, từng giọt nước mắt to đùng rơi xuống, “Ngày đó em muốn mua que thử thai….. Kết quả…. Lại quên mất, ông xã...."
Thương Ngao Liệt cầm lấy cổ tay cô, muốn truyền nhiệt độ bản thân sang cho cô, “Bây giờ cái gì em cũng đừng nghĩ, ông xã sẽ bảo vệ em, biết không? Em phải tin tưởng thầy Thương của em, được không?”
Hạ Nhã nén nước mắt, mím môi dùng sức gật đầu.
Thương Ngao Liệt sờ khuôn mặt cô vài cái, thay cô lau nước mắt, cúi người in một nụ hôn thật sâu trên trán bà xã nhỏ.
Lúc đầu tình hình giao thông cũng coi như thông thuận, Thương Ngao Liệt giẫm mạnh chân ga. Sau khi qua một đoạn đường, lại gặp giờ cao điểm. Mắt thấy đèn giao thông không ngừng chớp nháy, dòng xe cộ hỗn loạn, Thương Ngao Liệt không chút suy nghĩ, trực tiếp chạy ngược chiều, vượt qua đèn giao thông, mạo hiểm một đường bão táp lái xe.
Hạ Nhã cuộn thân thể, lạnh run, lúc này níu lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh nói: “Anh không muốn sống nữa sao....."
"Có em ở đây, anh không thể chết được.” Thương Ngao Liệt muốn ra vẻ thoải mái để chọc cô cười, chỉ là khóe môi nhếch lên một nửa lại không thể tiếp tục. Nét mặt của anh bởi vì lo lắng mà lạnh như băng, thấm ra một cổ hàn ý thấu xương.
Rất nhanh, giáo sư Thương từ kính chiếu hậu trông thấy có chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau. Anh bình tĩnh gọi một cú điện thoại ra ngoài, nội dung hết sức đơn giản, chính là nói rõ tình huống hiện tại một lần, cũng muốn đối phương giúp đỡ.
Hạ Nhã rất muốn hỏi anh gọi điện thoại cho người nào, nhưng mà cô chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp đang run rẩy của bản thân.
Phía sau xe cảnh sát chạy theo anh không bao lâu, đột nhiên liền ngừng lại. Nói đến, bọn cảnh sát giao thông đuổi theo xe của giáo sư Thương cũng là lính mới, trước kia nhìn thấy ban ngày ban mặt có người vượt đèn giao thông, bày đặt tốt đẹp một thời gian lại lái xe giống như dân liều mạng, bọn hắn còn đặt biệt hưng phấn, thầm nghĩ ngồi xổm nửa ngài rốt cục cũng bị bọn hắn bắt được người làm trái luật.
Đang muốn dồn hết sức đuổi theo, điện thoại anh cảnh sát giao thông liền vang lên, trực tiếp nhận được phân phó: “Chiếc xe mang biển số XXX vượt đèn giao thông không cần lo, tôi đã liên lạc xe cảnh sát giao thông gần đầy thông đường cho anh ta.”
Anh cảnh sát giao thông lúc này mới ý thức được người chống lưng cho cái tên vượt đèn đỏ vừa rồi rất cứng. “CMN! Lão đại không phải chứ, chúng tôi nửa ngày mới bắt được một người. Hơn nữa chúng ta không thể dựa vào quan hệ tùy tiện, phải làm một công dân tuân thủ pháp luật…..”
"Gần đây cậu gây chuyện còn chưa đủ sao? Muốn bị khai trừ?”
"...... Yes sir! Tôi lập tức chạy theo phía sau chiếc xe kia hộ tống!"
"Cậu cũng có chút nhãn lực rồi đó, người ngồi trong chiếc xe kia là quốc bảo của chúng ta......"
"...... Thì ra là vận gấu trúc?"
Lúc này, giáo sư Thương bị ví như gấu trúc thoáng thở dài một cái. Hạ Nhã nhìn thấy phía trước lại xuất hiện một chiếc xe cảnh sát, cô than nhẹ một tiếng, Thương Ngao Liệt vội vàng giải thích, “Không cần sợ, bọn họ là thay chúng ta mở đường.”
Giống như Thương Ngao Liệt nói, chiếc xe cảnh sát kia toàn bộ hành trình mở báo động mãnh liệt, thậm chí chỉ cần bọn họ lái xe qua ngã tư đường, tất cả xe cộ đều bị cảnh sát giao thông hạn chế lưu thông. Đám tài xế nhìn thủ thế đều dừng lại, chỉ là không rõ phía trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thương Ngao Liệt bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, bác sĩ Dư mang theo nhân viên chăm sóc cùng y tá đã sớm đợi ở cửa. Người đàn ông ôm một cô gái gần như khắp người đều là máu chạy đến, cảnh tượng vô cùng vội vàng.
Người đàn ông từ trước đến giờ quần áo chỉnh tề, hôm nay mặt mũi tràn đầy lo lắng. Bác sĩ Dư nhìn tình huống của Hạ Nhã, vội hỏi: “Là do trước đó dùng thuốc hay sao?”
Hôm qua hắn mới kết thúc kỳ nghỉ phép, trở lại thành phố Tây Linh đột nhiên nghe nói Hạ Nhã gặp chuyện. Thương Ngao Liệt vốn định mang cô đi tìm bác sĩ khác kiểm tra, về sau kéo vài ngày, không nghĩ tới cô lại có thai, thậm chí hiện tại…..
Thương Ngao Liệt bất chấp mồ hôi trên trán, điều chỉnh hô hấp nói: “Tôi cho rằng thuốc kia không đủ ảnh hưởng…….. em ấy.”
So sánh xuống, bác sĩ Dư tỉnh táo hơn nhiều, “Xem ra, nguyên nhân làm cho Hạ Nhã sinh non trùng hợp với dự đoán của chúng ta.”
Trong lòng Thương Ngao Liệt giống như bị đè ép, bác sĩ Dư nói: “Giao cho bác sĩ bệnh viện chúng tôi, cậu đừng lo, tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng.”
Hạ Nhã sẽ sắp bị y tá đẩy đi, cô đột nhiên giơ tay bắt lấy tay Thương Ngao Liệt, “Thầy Thương......"
Anh biết cô sợ, toàn bộ hành trình đều đi theo bên người cô, thẳng đến trước cửa phòng giải phẫi, Thương Ngao Liệt thống khổ nhìn Hạ Nhã, sững sờ khẽ nói: “Tại sao....."
Hai chữ đánh tan ý chí chiến đấu làm bác sĩ Dư nghe được cũng sinh lòng cảm khái, “Giáo sư Thương, bây giờ không phải là lúc để cậu nói những lời này.” Hắn đeo khẩu trang y tế vào, “Đừng quên, cái gì mới là sứ mạng của cậu.”
Thương Ngao Liệt bắt buộc bản thân phải thu liễm tâm tình, mím môi nói: “Đúng, hiện tại tôi mới biết được…… năm qua, đều sống không có uổng phí.”
Anh nhìn Hạ Nhã nằm trên băng ca, nắm chặt lấy tay nhau, ai cũng không chịu buông tay.
Quá nhiều nghi vấn, ở thời điểm Hạ Nhã dần dần mất đi ý thức hiện lên.
Thương Ngao Liệt như thế nào nhận ra bác sĩ của cô? Sứ mạng của anh là gì? Vì sao anh lại để lộ ra ánh mắt bi thương như vậy?
Trước mắt Hạ nhã là một mảnh tối tăm, cô cũng không còn hơi sức mở miệng hỏi.
_________KẹoĐắng-----d/đ/l/q/đ___________
Thương Ngao Liệt ngồi xuống trên ghế dài ngoài phòng giải phẫu, nôn nóng cùng run rẩy mãnh liệt cho anh biết, từ lúc anh sinh ra đến nay, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì là sợ hãi. Mỗi tấc da thịt, mỗi lổ chân lông đều bị tâm tình bất an thẩm thấu vào.
Năm ngón tay đặt trên đầu gối nắm thành nắm đấm.
Đây là kinh nghiệm cả đời anh không thể nào quên được.
Bác sĩ Dư là bác sĩ phụ trách của Hạ Nhã, nhiều năm qua cũng là một trong những nhân tài quốc gia bồi dưỡng đặt trong nội khoa ở bệnh viện.
Kỳ quái nhất là, tuy nói bác sĩ Dư là bác sĩ nội khoa, nhưng Hạ Đô Trạch mặc kệ thân thể Hạ Nhã có gì khó chịu đều chỉ tìm một mình hắn khám.
Khi bác sĩ Dư chính thức nói cho Hạ Nhã, bởi vì nhiễm sắc thể của phôi thai dị thường, đứa bé mới được một tháng này liền không giữ được. Hạ Nhã mới chính thức cảm giác được có một sinh mạng từ trong thân thể của mình biến mất.
Bọn họ đều đã hết cách xoay chuyển.
Biết được không thể giữ đứa bé lại tâm tình Hạ Nhã rơi xuống đáy cốc, cô giống như là thay đổi thành một người khác, cả ngày ủ rủ không vui, nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ phòng bệnh ngẩn người.
Trong lúc đó, Quan San San cùng mẹ Quan thường xuyên mang theo đồ ăn dinh dưỡng tới thăm. Hạ Nhã nói Quan San San đang mang thai đến bệnh viện không tốt. Quan San San lại sợ cô xúc cảnh sinh tình, lúc nói chuyện đều cực kỳ cẩn thận.
Người bên cạnh trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng đối với cô vô cùng dịu dàng, người khác không đề cập tới, ngay cả mẹ Thương Ngao Liệt cũng nhiều lần đến bệnh viện thăm cô.
Bà nói, hai người còn trẻ, đứa bé mất rồi thì vẫn sẽ có.
Người phụ nữ trước kia làm khó Hạ Nhã đủ đường, hôm nay một chút sắc mặt cũng không còn, còn cầm muỗng tự tay đút con dâu uống canh. Hạ Nhã e ngại mặt mũi trưởng bối, mới uống nhiều thêm vài ngụm.
Mẹ Thương trước khi đi còn cố tình dặn dò con trai đang đi vào phòng, nói con dâu giống như có chút rầu rĩ không vui, tâm tình thế này nếu không điều chỉnh để trở thành tâm bệnh thì làm thế nào.
Thương Ngao Liệt vốn là một người đàn ông ít nói, đã quen ngốc trong phòng thí nghiệm, gặp lúc khó nói chuyện cũng không biết giải quyết thế nào. Bất quá, anh rất cố gắng học hỏi, cả ngày ở bên cạnh cô vợ nhỏ. Hôm nay, Hạ Nhã nói muốn xuất viện về nhà, anh không cho, cô liền giận, hất cả rổ hoa quả xuống đất.
Giáo sư Thương dọn dẹp đống đồ dưới đất xong, kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh đi hỏi bác sĩ.”
Hạ Nhã nhìn bóng lưng nho nhả thon dài của anh, chẳng biết tại sao vừa khó chịu lại muốn khóc, có một loại cảm giác nặng nề chạy tán loạn trong cơ thể cô, lại không tìm được chỗ phát tiết.
Hạ Nhã nằm trên giường bệnh chờ một hồi, cũng không thấy Thương Ngao liệt trở lại. Cô cảm thấy nhàm chán, liền bước xuống giường tính toán tự mình đi ra ngoài dạo một chút. Xuyên qua hành lang, đi đến đầu bậc thang, trong không gian vắng vẻ truyền đến tiếng nói chuyện của hai người đàn ông.
Hạ Nhã dựa vào bức tường lạnh buốt, lẳng lặng nghe bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì.
"Ban đầu, cậu đã nói tỷ lệ em ấy mang thai gần bằng .”
Thương Ngao Liệt chỉ nói một câu này, lại khiến cho trái tim Hạ Nhà gần như nhảy ra ngoài. Từng câu từng chữ của anh, đều làm cho người ta hồn bay phách lạc....
Hạ Nhã vịn vách tường, một giây sau cô không còn sức chống đỡ liền cô quắp ngã xuống đất.
Bác sĩ Dư nói: “Lý luận cùng thực tế luôn luôn khác biệt, huống chi… tôi cảm thấy nếu muốn nói thì chuyện này giáo sư Thương không tránh khỏi liên quan.”
Thương Ngao Liệt không lên tiếng, một át sau, bác sĩ Dư thở dài nói: “Nếu như ngay cả cậu cũng buông tha, còn ai có thể thành công?”
Thương Ngao Liệt lại hỏi: “Khi nào em ấy có thể xuất viện?”
"Cậu biết năng lực lành lại của em ấy rất mạnh, chuyện sinh non đối với thân thể của cô ấy đã không còn ảnh hưởng, bất quá cho chắc chắn, còn phải làm kiểm tra vài hạng mục lại.”
Bác sĩ Dư nói đến đây, Hạ Nhã ngẩng đầu phát hiện có bác sĩ khác xuất hiện tại hành lang, cô vội vàng giả vờ như chỉ đi ngang qua, xoay người liền chạy về phòng bệnh.
Đồng dạng động tĩnh cũng kinh động hai người đàn ông đang nói chuyện, Thương Ngao Liệt rời đi đầu bậc thang, liếc nhìn thấy bóng lưng kinh hoảng của Hạ Nhã. Trong lòng anh thầm cảm thấy không ổn, liền vội vàng chạy đuổi theo.
Hạ Nhã cũng không ồn ào, trở lại phòng bệnh liền nằm xuống trên giường đơn, một mảnh trắng mịt mờ che lại thân hình càng ngày càng gầy gò gần đây của cô.
Thương Ngao Liệt đi vào phòng đóng cửa lại, cô liền khàn giọng khóc lên, một lát sau mới nói: “Vừa rồi hai người nói chuyện em đều nghe thấy rồi, có phải cả đời này em cũng sẽ không có con đúng không?....."
Thương Ngao Liệt nắm chặt chăn mềm trên người cô, muốn lôi cô từ bên trong ra, “Làm sao có thể, em không được suy nghĩ lung tung.”
Khó trách lúc trước khi kết hôn anh cũng không cần cô đi làm kiểm tra sức khỏe. Anh đã sớm biết bác sĩ Dư. Đã sớm rõ ràng bệnh sử của cô, thậm chí biết rõ chứng bệnh ngay cả cô cũng không biết.
Hạ Nhã lộ ra nửa cái đầu, khóc hỏi Thương Ngao Liệt: “Tại sao lúc trước anh biết rõ em không thể có con còn muốn lấy em?”
Nhiều ngày lo lắng bất an rốt cục làm anh không cách nào giữ vững bình tĩnh, anh đè lại hai vai của cô, lạnh lùng chất vấn cô: “Hạ Nhã! Anh kết hôn với em chỉ vì để cho em sinh con cho anh sao?”
Có thể có người đàn ông nào không muốn có đứa bé của mình?
Hạ Nhã ngay cả nước mắt cũng không kịp lau, chỉ vào người đàn ông trước mắt: “Dù sao bây giờ anh đã biết…. cho dù em có thai cũng không giữ được. Sao anh còn muốn cùng với em?”
Lại một lần nữa nghe cô nói ra lời như vậy, Thương Ngao Liệt cũng đã tỉnh táo lại.
Anh nắm lấy bàn tay cô, giống như có rất nhiều suy nghĩ che giấu trong đầu, cuối cùng kìm nén không được, đột nhiên trong nháy mắt, từng cái từng cái được phóng thích.
Trên thực tế, ở thời điểm sớm hơn một chút, Thương Ngao Liệt về nhà sắp xếp quần áo cho Hạ Nhã dùng trong bệnh viện thì anh cũng nhớ tới rất nhiều việc.
Anh nhớ tới, màu sắc sàn nhà và hoa văn trên thảm cô mua về, lúc ấy cô ngại giá thị trường quá đắt, còn nói muốn lên mạng mua mới có lời còn đảm bảo, tính toán tỉ mỉ lựa chọn như bà quản gia nhỏ.
Bên cạnh TV là một khung hình gỗ, bên trong là ảnh chụp Hạ Nhã lúc còn là thiếu nữ mặc váy múa ballet, còn có ảnh chụp lúc nhỏ của anh.
Trên ban công bố cảnh tất cả đều là do một tay cô sắp xếp, trên ngăn tủ đặt các loại hạch đào, cây thông Noel nhỏ, màu hòm thư cũng là do cô sơn mới lại.
Cái nhà này hương vị càng diễm càng nùng, cả không gian tràn đầy ký ức của anh và cô.
_________KẹoĐắng~~~~d?đ?l?q?đ_________
Khi còn bé Thương Ngao Liệt thường xuyên bị gia trưởng giáo dục nói: “Không cho phép khóc!” “Không được khóc!” “Con là con trai duy nhất của Thương gia, Thương gia từ nay về sau liền nhờ vào con.” Vì vậy buồn phiền, tâm tính thời kỳ dậy thì của anh vẫn luôn bị người lớn trong nhà quản chế.
Chờ sau khi Thương Ngao Liệt lớn lên, có đau khổ cũng không biết nên phóng thích như thế nào, yêu thích cũng không biết cách biểu đạt. Người đàn ông giống như đứa trẻ sau khi tiến vào hôn nhân, đương nhiên cũng không biết giao tiếp với bà xã như thế nào. Cho nên hôm nay, để anh nói ra một câu trong lòng, đối với anh mà nói, khó khăn đến độ nào.
Việc đã đến nước này, Thương Ngao Liệt cũng không còn cách nào, tâm lý của bà xã nhỏ bị đè nén quá nặng, gần như muốn bao phủ cả hai người.
Anh nâng mặt cô, cười nói: “Khi đó anh nghĩ tới, em không thể sinh con cũng không sao, cùng lắm thì sau này nhận nuôi một đứa bé về.”
Rõ ràng quyết định khó khăn khổ sở như vậy, đến trong miệng người đàn ông này lại vân đạm phong khinh như vậy.
Trong lòng Thương Ngao Liệt chua chua, cổ họng lại phát ra: “Hiện tại em hỏi anh, tại sao lại quyết định như vậy, anh cho rằng….. là vì anh đã sớm yêu em rồi.”
Hạ Nhã ngừng khóc, những lời này của anh làm cho cô có một loại cảm giác khó có thể nói.
"Nhã Nhã, về phần hiện nay, em nói cái gì anh cũng sẽ không buông tay. Anh yêu em…. Yêu đến không biết nên làm cái gì bây giờ....."
Đầu Hạ Nhã có chút mụ mị, cổ họng ngai ngái, giống như có một dòng nước ấm rửa sạch đa nghi dơ bẩn, hư không trong ngực cuối cùng cũng được lấp đầy.
Hơn nửa ngày sau, cô mới níu chặt cổ áo của anh, há miệng hỏi: “Tại sao anh lại không nói cho em biết?”
Cô cuối cùng đem lời bi thương, sống không bằng chế, thoáng cái nói toạc ra.
"Tại sao không nói cho em biết…… Anh sao có thể không nói cho em biết, anh yêu em?”
Khi đó Hạ Nhã coi như không quá thông minh, lại có thể làm cho người đàn ông Thương Ngao Liệt luôn suy nghĩ sâu xa, lý trí tỉnh táo, không thích gần phụ nữ, cảm nhận được tình yêu chân chính.
Mà anh cũng là người không biết nói chuyện, cũng thích như vậy, theo thời gian trôi qua, ngày qua ngày càng trở nên dịu dàng.
Thương Ngao Liệt cũng giật mình, cảm thấy tình trạng của bà xã nhỏ đã chuyển biến tốt đẹp, anh không tự chủ được ôm chặt lấy cô, sâu kín thở dài lặp lại lần nữa: “Anh yêu em, rất yêu rất yêu.”
Tình yêu này chắc chắc sẽ vĩnh viễn kéo dài.