Rốt cuộc Tử Đằng cũng nhìn thấy được người đứng trước mặt đích thị là em gái ruột của mình.
Từng làn nước mắt ấm nóng rơi trên má hai chị em.
Mọi chuyện cứ ngỡ như là giấc mơ vậy.
Thật ra trong khoảng thời gian này Tử Đằng luôn có ý tránh mặt Tuyết Mai và ngược lại Tuyết Mai cũng thế.
Giữa hai người bọn họ đã hình thành nên khoảng cách có lẽ là từ rất lâu rồi.
Chắc là bắt đầu từ lúc cả hai bước vào tuổi mới lớn, bắt đầu biết yêu.
"Nhưng cho dù như thế nào thì cũng không hề phủ nhận được rằng chị cũng đã từng có lòng ích kỷ, không quan tâm lắm đến cảm nhận của em.
Từ nay về sau chị sẽ bù đắp cho em những chuyện mà trước kia chị không thể làm"
Tử Đằng dùng vòng tay ôm siết chặt lấy Tuyết Mai một lần nữa.
Bạch Lệ Thu nhìn thấy hai đứa con gái mình đã phá bỏ hiềm khích liền cảm động rơi nước mắt.
Có lẽ hiện giờ bao nhiêu giông tố đã lìa xa chăng? Bà không biết được.
Tuy nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt làm cho con người ta ấm lòng và an úi hơn.
Nhưng bà cũng giống như Tử Đằng, không ngừng tự trách bản thân mình đã chưa làm tròn chức trách.
Từ bé hai người đã bận công việc kinh doanh.
Có đôi khi hai ông bà đều đi hết, chỉ bỏ lại hai đứa con gái cho người giúp việc chăm sóc.
Bà cứ nghĩ rằng yêu thương con là cho nó một cuộc sống xa hoa, không thiếu thốn là đủ.
Nhưng thực sự không phải như vậy.
Sau phút giây đoàn tụ đầy nước mắt, cũng đã đến giờ ăn.
Chiếc bàn ăn trọng bày biện đủ thức ăn thịnh soạn.
Bạch Lệ Thu bảo người giúp việc đi tìm Hoa Quân Tử và Phùng Đức Cường cùng vào ăn tối.
Tử Đằng và Tuyết Mai đang hăm hở giúp mẹ mình chuẩn bị dọn thức ăn lên.
Vừa làm vừa cười nói rôm rả.
Còn có cả món trứng cua, chả tôm, đều là những món con thích ăn"
Bạch Lệ Thu luôn tay gắp thức ăn cho Tuyết Mai.
Tử Đằng bên cạnh cũng gắp một miếng cá tuyết đặt vào trong chén của Tuyết Mai: "Em ăn đi, dạo này em gầy quá đấy"
Tuyết Mai nhìn bát của mình đầy thức ăn cho mẹ và chị thay phiên nhau gắp làm nước mắt cô lại lã chã rơi.
"Em làm sao thế?"
Tử Đằng lo lắng hỏi.
"Không, không có gì.Chỉ là cảm thấy trước kia em cũng được mọi người hết lòng yêu thương nhưng bản thân vẫn luôn không hay biết"
Tuyết Mai lấy tay quệt nước mắt nói.
Không khí của bàn ăn lại chùng xuống.
Những người có mặt đều lặng lẽ theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.
Hoa Quân Tử nhìn thấy cũng rất đau lòng nên nói: "Con nghĩ được như vậy thì tốt.Nhưng mà sai thì cũng đã sai rồi.Chúng ta nên trân trọng trước mắt cái đã.Dùng tương lai để sửa sai vẫn còn kịp mà đúng không?"
Tuyết Mai không nói nữa mà chỉ gật đầu.
Tử Đằng bên cạnh cũng vỗ vào vai em mình an ủi: "Không sao.Hiện giờ đã không có gì rôi.Em đừng sợ"
Bữa ăn sau đó lại tiếp tục.
Phùng Đức Cường nhìn thấy gia đình nhà họ Hoa đã đầm ấm hảo hợp như trước kia cũng cảm thấy vui lây.
Tuy nhiên khuôn mặt của anh lại thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng đích xác nó là gì thì anh không thể nhận biết được..