Sáng hôm sau, Minh Hải thức dậy với cái đầu nặng trĩu vì đau nhức.
Anh thức dậy không phải là vì cái đồng hồ báo thức chết tiệt kia, cũng không phải vì có người giúp việc gọi như mọi hôm, mà anh thức dậy vì những tia nắng mặt trời chiếu rọi qua tấm rèm cửa trắng tinh.
Vì đang là mùa hè nên mặc dù là buổi sáng nhưng ánh nắng khá gay gắt làm Minh Hải lóa cả mắt.
Từ trước đến nay anh chưa bao giờ uống nhiều như vậy.
Bởi anh là đàn ông kiểu mẫu và là hình tượng cho thế hệ thanh niên trẻ điển hình nên anh không được phép có bất cứ sai sót gì có thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình.
Hiện giờ Minh Hải vẫn chưa ý thức được sự việc, đầu óc vẫn còn mơ màng.
Anh định cổ gắng xuống giường mặc dù cảm giác cơ thể mệt mỏi đến kỳ lạ.
Nhưng vừa đặt chân xuống sàn đã phát hiện ra quần áo của mình năm la liệt trên sàn nhà.
"Chuyện gì thế này?"
Minh Hải hoảng hốt nhìn lại bản thân mình mới tá hỏa.
Dường như đã lờ mờ chuyện gì đó, Minh Hải nhìn lại chiếc giường thì phát hiện dường như có ai đó nằm trong lớp chăn màu trắng tinh.
Bàn tay của Minh Hải run run từ từ mở lớp chăn ra.
Đập vào mắt anh là một người con gái, hơn nữa người đó lại là người quen.
"Tuyết Mai, tại sao lại là em?"
Minh Hải ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình.
Lúc này, người trên giường mới bắt đầu tỉnh lại.
Tuyết Mai khi thức dậy người đầu tiên nhìn thấy là Minh Hải thì trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Nhưng cô ta vẫn giả bộ ngôi dậy nhìn Minh Hải với đôi mắt ngơ ngác như con nai vàng.
"Em cũng không hiểu chuyện gì xảy ra nữa.
Có lẽ đêm qua chúng ta uống say, sau đó em đã đưa anh về biệt thự này.
Sau đó thì..."
Giọng Tuyết Mai trở nên nhỏ nhẹ mềm mại hơn bao giờ hất.
Minh Hải lúc này mới sực nhớ ra là mình không có mặc đồ nên vội nhặt quần áo vương vãi trên sàn chạy vào nhà vệ sinh mặc vào.
Minh Hải nghiêm túc nói.
Tuyết Mai biết mình đã quá lời nên vội vàng chuyển sang phương án khác: "Anh yên tâm, đối với những gì đã xảy ra là do em tự nguyện.
Em không trách anh, cũng không bắt ép anh phải chịu trách nhiệm gì với em.
Chỉ là em muốn nói rằng dù sao đi nữa thì em vẫn luôn rất yêu anh cho dù anh có đối xử với em như thế nào đi chăng nữa.
Tạm biệt anh"
Nói rôi, Tuyết Mai đột nhiên chạy đến mở cửa phòng vụt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc.
"Tuyết Mail"
Minh Hải gọi lớn.
Tuyết Mai vừa chạy vừa bịt tai lại như không muốn nghe.
Minh Hải phát hiện ra mình vừa làm tổn thương người khác nên cũng vụt chạy đuổi theo.
Đôi chân trần của Tuyết Mai chạm vào những hòn đá cuội làm cô té ngã, đầu gối đập mạnh vào sân đá.
"Tuyết Mail"
Minh Hải chạy tới nhìn thấy cảnh tượng ấy thì tức tốc lại gân chỗ Tuyết Mai.
"Em sao rồi?"
Giọng Minh Hải đã trở nên ân cần.
"Em không sao đâu.
Anh cứ việc đi tìm chị Tử Đằng đi, không cần phải lo cho em"
Tuyết Mai vừa nói vừa cố gắng đứng dậy..