Mọi người nghe vậy ai nấy cũng đều hướng mắt lên màn hình lớn.
Camera lúc đầu thu được cảnh có bóng người lướt qua chạm vào những chiếc bình nhưng kẻ đó nhìn lại không rõ mặt.
Đám đông ở dưới xôn xao cả lên vì hung thủ vẫn chưa rõ ràng.
Lúc này Tử Đằng mới quay sang nhân viên cảnh sát có mặt tại đây.
Biết ý cô, nhân viên cảnh sát liền nói: "Thưa các vị, mặc dù trong camera không rõ ràng nhưng chúng tôi chứng thực chuyện này không liên quan gì đến chủ tịch Hoa cùng tập đoàn Hoa thị, ngày hôm đó cô ấy cũng xém bị trúng độc nếu như chồng cô ấy không ngăn cản kịp thời"
"Nhưng điều này cũng có thể là bọn họ tự diễn kịch để che mắt chúng ta đúng không?"
Một phóng viên đột nhiên hỏi.
Tử Đằng lúc này mới đứng dậy giải trình: "Các vị, nếu như tôi là hung thủ vậy mọi người nghĩ xem, tôi làm vậy để được gì.
Sau khi sự cố xảy ra Hoa thị của chúng tôi kinh doanh không thuận lợi, danh tiếng bị ảnh hưởng.
Đây rõ ràng là có người muốn ám hại chúng tôi.
Mặc khác chúng tôi không thù không oán với ông Hoàng Đông Trạch, người đã mua chiếc bình đó.
Thử hỏi nếu chúng tôi là hung thủ thì sao lại chọn giữa thanh thiên bạch nhật như vậy.
Hơn nữa phía cảnh sát cũng đã điều tra và chứng thực chuyện này không hề có liên quan tới chúng tôi.
Bây giờ điều chúng ta cần làm là chờ phía cảnh sát tóm được hung thủ mà thôi.
Đến lúc đó mọi việc sẽ càng sáng tỏ."
Phía dưới có đông đảo phóng viên chụp hình cùng các nhà báo ai nấy cũng đều giơ máy lên chụp hình và ghi ghi chép chép gì đó.
Tử Đằng cảm thấy mọi chuyện coi như đã thuận lợi liền ra lệnh cho nhân viên hậu trường tiếp tục chiếu lên những hình ảnh khác.
"Thưa các vị, sau đây tôi sẽ cho các vị xem những hình ảnh mà chúng tôi thu được trước và sau buổi triển lãm đó"
Tử Đằng hướng mất lên màn hình chờ đợi.
Ban đầu màn hình chiếu lên những hình ảnh ở trong khách sạn năm sao đó.
Nhưng sau đó lại chuyển đến cảnh ở bãi biển, Tử Đằng ngủ một mình tại bãi biển hoang sơ.
Tấm hình tiếp theo là khung cảnh Minh Hải đến bế cô đi về phía khách sạn trong khu resort gần đó.
Mọi người có mặt ở hiện trường liên ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tử Đằng nhìn thấy liền tái mặt.
Cô quay sang trợ lý bên cạnh bảo họ dừng lại, nhưng không kịp.
Sau những tấm hình cô cùng Minh Hải vào trong khách sạn thì có một đoạn video ngắn quay lại cảnh cô cùng Minh Hải đi ra khỏi khách sạn, thời gian ghi trên đoạn video là ba tiếng đồng hồ kế từ khi vào khách sạn.
"Chuyện này là sao?"
Một phóng viên ở hiện trường liền nói.
"À, thì ra là cô ta lại ngoại tình với người tình cũ.
Xem cử chỉ thân mật quá kìa"
Một nhà báo bên cạnh nói.
Tử Đằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền đi vào trong chỗ nhân viên hậu trường.
Bên trong cũng là một bầu không khí căng thẳng.
"Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Ai là người chịu trách nhiệm của bộ phận kỹ thuật?"
Tử Đằng quát lên.
Trợ lý Thanh Tuyền trở ra nói: "Thưa chủ tịch, anh ta nói máy chủ tạm thời bị tin tặc tấn công nên mới có những tấm hình đó"
Nghe vậy, Tử Đằng liền ngồi khụy xuống chiếc ghế bên cạnh thở hổn hển.
Có đông đảo nhân viên ở đó ngước mắt lên nhìn cô ái ngại.
Phía bên ngoài là bầu không khí như ong vỡ tổ.
Đám đông đó được thể chớp lấy thời cơ, người thì chụp hình, người thì ghi chép lấy chép để.
Đây là một tin sốt dẻo nên không ai muốn bỏ lỡ dịp may này.
"Sao người đàn bà này hết lần này đến lần khác ngoại tình thế?"
Một người phụ nữ lớn tiếng cốt để người bên trong nghe thấy.
Một phóng viên sau khi đã quay hình hết những video và chụp lại những tấm hình trên màn hình lớn, anh ta mới nói: "Hôm nay chúng ta đến đây nghe họ thanh minh nhưng lại tình cờ có thu hoạch lớn.
Tiên nhuận bút tháng này của tôi lại tăng nữa rồi"
Những lời xâm xì, bàn tán và có cả những tiếng cười giễu cợt cốt yếu để Tử Đằng nghe thấy.
Lúc này trên màn hình lớn mới vụt tắt.
Trợ lý Thanh Tuyền từ bên trong bước ra nói với Tử Đằng: "Đã kịp thời lấy lại máy chủ, nhưng những hình ảnh và video ấy cũng đã chiếu xong hết rồi"
"Sao lại trở nên như vậy?"
Tử Đằng ngồi như người mất hồn.
Tuy nhiên, chuyện không chỉ có vậy.
Phùng Đức Cường xuất hiện từ phía cửa của khán phòng từ lúc nào.
Lúc này đã có những ánh mắt phát hiện ra anh.
Một đám người liên chạy tới giơ micro lên phỏng vấn.
"Xin anh cho biết cảm nghĩ gì khi thấy những tấm hình và video ấy của vợ anh?"
"Cô ấy dùng cách trước kia ngoại tình với anh để bây giờ lại ngoại tình với người yêu trước kia, điều này anh đã biết chưa?"
"Ngày hôm xảy ra chuyện đó, không biết anh đã có những nghi ngờ gì không?"
Từng câu hỏi một như muốn xé tim gan của Phùng Đức Cường.
Anh rất muốn quát lên bảo tất cả họ im hết nhưng giữa dư luận lắm chuyện thế này nếu như anh càng bày tỏ thái độ thì mọi chuyện sẽ càng lún sâu hơn.
Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, Phùng Đức Cường quay sang mỉm cười với các phóng viên nhà báo: "Chuyện này sao có thể xảy ra được.
Chắc chắn là có sự dàn dựng của một ai đó.
Tôi tin cô ấy không có làm những chuyện như vậy"
Nói rồi Phùng Đức Cường đi một mạch thẳng vào trong phòng bên trong cánh gà mặc cho đám phóng viên cứ mãi lẽo đẽo sau lưng anh.
Trong phòng riêng của chủ tịch tập đoàn Hoa thị, Tử Đằng đang ngồi đó cùng Thanh Tuyền với vẻ mặt hoang mang tột độ.
"Thưa chủ tịch, có nhiều phóng viên và nhà báo bảo cô hãy ra ngoài giải thích với bọn họ"
Vân Lan, một nhân viên khác chạy vào thông báo.
Tử Đằng thở dài một cái rồi nói: "Bảo họ rằng chúng ta bị người ta dàn dựng ám hại.
Hôm khác sẽ trình bày rõ sự tình"
Khi Vân Lan đi ra ngoài thì đột nhiên cô đụng mặt với Phùng Đức Cường làm cô ta không biết phải làm thế nào cho phải.
"Chủ tịch Phùng, anh.."
Vân Mai lí nhí trong miệng.
Khuôn mặt của Phùng Đức Cường chuyển sang màu xám đen.
Không rõ bây giờ trong đầu anh đang suy nghĩ điều gì nữa.
Vân Mai sợ quá liền nhanh chóng rời khỏi không dám ở lại.
Trợ lý Thanh Tuyền thấy Phùng Đức Cường đi vào liên chạm tay vào vai Tử Đằng: "Chủ tịch, chồng cô đã đến rồi"
Tử Đằng quay sang nhìn Phùng Đức Cường mà không nói nên lời.
Trợ lý Thanh Tuyền biết ý liền ngay lập tức rút lui và đóng cửa phòng lại.
"Nhìn thái độ anh như vậy chứng tỏ đã thấy hết rồi đúng không? Tử Đằng nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng sự nhẹ nhàng ấy lại kèm theo một nỗi đau thương không dứt được.
"Em không có gì để nói với anh sao?"
Phùng Đức Cường nghiêm giọng.
Tử Đằng lắc đầu cay đẳng: "Nếu như em nói em không có làm chuyện có lỗi với anh thì anh có tin không?"
Sau khi Tử Đằng nói thì Phùng Đức Cường lại im lặng không nói gì cả.
Anh chỉ đang nhìn xem thái độ của cô như thế nào mà thôi.
Tử Đằng thấy anh im lặng thì càng đau lòng hơn.
"Anh không nói gì, chỉ im lặng là em đã biết hết tất cả rồi.
Anh cũng như anh ấy, vẫn luôn chỉ nhìn thấy bề ngoài mà đánh mất lòng tin với em.
Anh hãy về đi, ngày hôm nay em sẽ về lại Hoa gia để tránh hai ta nhìn thấy nhau thêm chướng mắt"
Khi nói những lời ây, khóe mắt của Tử Đằng rưng rưng..