Nhìn bóng người cao to của Phùng Đức Cường khi rời khỏi quán, khuôn mặt của Tuyết Mai mới trở lại trạng thái bình thường.
Phải đóng rất nhiều vai diễn khác nhau, dù sao cơ mặt cũng đã nhăn nheo ít nhiều rồi.
Tuyết Mai không biết rằng ngay khi mưu kế liên hoàn được thực hiện thì bản thân cô ta cũng đã già dặn đi, và dĩ nhiên nhan sắc cũng ngày càng phai tàn.
Một tâm hồn xấu không thể ở cùng một gương mặt đẹp.
Cho dù bề ngoài cô ta vẫn lung linh như trước kia, nhưng có thể vì những ý nghĩ và hành động của con người mà đổi khác.
Phùng Đức Cường sau khi trò chuyện cùng Tuyết Mai thì tâm trạng của anh ngày càng xấu đi.
Tuy nhiên anh không về Phùng gia mà lái xe thẳng đến nhà họ Hoa.
Lúc này không có Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu ở nhà.
Chỉ có Tử Đằng và mấy người giúp việc.
Khi thấy bóng dáng của Phùng Đức Cường xuất hiện, những người giúp việc ai nấy cũng nhìn anh với ánh mắt ái ngại.
Trong phòng riêng của Tử Đằng lúc này là một viễn cảnh thanh bình.
Tử Đằng không nằm ủ dột trên giường mà thong thả ngồi trên sô pha đọc sách.
Mặc dù trong lòng cô vân còn khó chịu và buồn bã, tuy nhiên cô cũng nhận thức rằng nếu bản thân mình lại rơi vào những vòng xoáy đau khổ đó rốt cuộc cuối cùng cũng sẽ tự nhấn chìm chính mình.
Tuy tâm trạng còn rất nặng nề nhưng Tử Đằng gắng gượng ngồi dậy đi tắm và thay quần áo.
Sau đó thì ngồi trên sô pha đọc sách.
Đúng lúc này cánh cửa phòng của cô có ai đó đang gõ cửa.
"Ai đó?"
Tử Đằng nói vọng ra.
Nhưng người đó không trả lời mà gõ liên tục vào cánh cửa làm cô phải đích thân đứng dậy mở cửa xem người đó là ai.
Vì mỗi khi mẹ cô hoặc là cha cô hay người giúp việc đều sẽ nói rõ chứ không im lặng như thế này.
Cánh cửa mở ra một hình ảnh người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh.
Tuy hơi bất ngờ nhưng Tử Đằng cũng không lấy làm lạ.
Cô khẽ liếc nhìn Phùng Đức Cường một cái sau đó nhìn sang hướng khác.
"Anh đến đây làm gì?"
Hơn nữa hai người lại là tình cũ của nhau.
Chắc là tình cờ nhưng sau đó thì là lửa gần rơm cũng bén chứ nhỉ?"
Phùng Đức Cường tiếp lời.
Những lời nói đó của anh làm Tử Đằng tổn thương sâu sắc.
Cô nói: "Anh có còn nhớ chuyện ở khách sạn lúc trước không? Anh và tôi không có làm gì hết mà lại quy chụp là qua đêm với nhau.
Lúc đó những kẻ khác đều quay phim và chụp hình.
Sau đó thì anh Hải đã phát hiện và đánh nhau một trận với anh.
Anh lúc đó cũng thanh minh rằng mình không biết gì và cũng không hề làm gì cả, bây giờ sao lại không nhớ? Tôi nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn anh hiểu rằng tình huống bây giờ cũng tương tự như tình huống ngày hôm đó vậy"
Quả nhiên trong mắt Phùng Đức Cường có đôi chút xao động.
Tuy nhiên anh ngẫm nghĩ lại những lời Tuyết Mai vừa nói có vẻ như không khớp lắm vì cô ta đã nói hai người đi khách sạn với nhau không chỉ một lần.
"Lần trước có thể là cô bị người ta gài bẫy, nhưng lần này cũng chưa hẳn là cô trong sạch.
Biết đâu sau lần đó hai người không thành đôi nên hiện giờ cảm thấy luyến tiếc và quay lại với nhau cũng không chừng."
Phùng Đức Cường nói.
Những người giúp việc của nhà họ Hoa có nghe động tĩnh lẫn tiếng cãi nhau trong phòng Tử Đằng nhưng không ai dám bén mảng đến đó.
Họ chỉ giương mắt nhìn nhau mà lắc đầu.
Cô hai trong mắt họ không phải là người như vậy.
Nhưng dạo này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện thật làm người ta hoang mang.
"Xoảng".