Hôm sau truyền thông lại có biến lớn.
Đồng loạt các trang mạng ngay lập tức gỡ các bài viết bất lợi cho Hoa thị mà thay vào đó những bài báo phân trần và biểu thị sự đánh giá khách quan.
Đến cả Hoa Quân Tử cũng ngỡ ngàng về chuyện này.
Mặc dù ông không biết rằng ai đã làm việc này nhưng ắt hẳn cũng là một người có thế lực không vừa.
Thật ra Phùng Đức Cường ngoài chuyện là chủ tịch của tập đoàn kinh doanh du lịch thì anh còn có thân phận khác là người có quen với các quan chức cấp cao.
Chuyện này nhanh chóng đã bị dập tắt được một phần nào.
Tuy nhiên tình hình của Tử Đằng vẫn không có gì tiến triển.
Tâm trạng của cô không tốt đã mấy ngày rồi vẫn đóng cửa phòng.
Sóng gió này đến sóng gió khác đã vùi dập khiến con người tưởng chừng như cứng rắn ấy phải sụp đổ.
Tuy nhiên dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn nên đã làm dư luận rầm rộ suốt mấy ngày gân đây làm cổ phiếu của Hoa thị tuột dốc không phanh.
Hoa Quân Tử điêu đứng trong cú sốc lớn nhất sự nghiệp của ông.
Mọi sự phẫn nộ lúc này đều được ông trút hết lên đầu của Tử Đằng.
Mỗi ngày khi về đến nhà do tâm trạng không tốt nên ông đều đem Tử Đằng ra mắng chửi.
Thậm chí là còn muốn đánh cô nếu như Bạch Lệ Thu không ngăn cản.
Tuy nhiên Tử Đằng đối với những lời đó đều cần răng chịu đựng mà không trả lời.
Hai ông bà không hay biết căn bệnh trầm cảm của Tử Đằng ngày càng trầm trọng thêm.
Cô thường xuyên mất ngủ vì suy nghĩ quá nhiều, thường xuyên khóc một mình lúc không có ai bên cạnh.
Gòn Hoa Tuyết Mai lúc này lại chọn một thái độ dửng dưng không màn thế sự.
Mặc dù Đường Yến Nhi đã nhanh chóng thuyết phục các cổ đông khác ủng hộ cô ta lên làm chủ tịch thay cho Tử Đằng và cả Hoa Quân Tử, nhưng tạm thời ông vẫn chưa quyết định được.
Mặc khác ông còn cảm thấy bực bội vì tập đoàn đang gặp nguy nan mà họ cứ mãi nhắc đến chuyện chuyển giao quyền kế thừa như vậy.
Nhà họ Hoa ta có được một đứa con rể như con âu cũng là phúc phận"
Hoa Quân Tử gật gù tỏ vẻ cảm kích đứa con rế này.
Phùng Đức Cường trong lòng có điều muốn nói nhưng thật không biết phải thổ lộ như thế nào.
Hoa Quân Tử Đằng tâm trạng phấn khởi vì công ty đột nhiên được cứu giúp nên không để ý thái độ nặng nề của anh.
"Thưa cha, không biết Tử Đằng hiện giờ ra sao rồi?"
Phùng Đức Cường phải vất vả lắm mới nói ra được lời đó.
Hoa Quân Tử nghe vậy liền thở dài: "Thời gian gần đây nó cứ trốn trong phòng không ra ngoài, cũng không chịu giải thích bất cứ chuyện gì cả.
Bản thân cha cũng vô cùng tức giận nên có đánh mảng nó mấy câu.
Nhưng kể cũng lạ, nó không hề có biểu hiện gì, cả ngày cứ lạnh lùng như thể"
Câu trả lời của Hoa Quân Tử làm Phùng Đức Cường đột nhiên rất lo lắng cho Tử Đằng.
Sau khi anh bàn công việc xong với ông liền lái xe đi thẳng đến nhà họ Hoa.
Trên đường đi anh vẫn luôn rất phân vân vì có biết bao điều muốn nói nhưng lại chẳng có gì để nói cả.
Khi gặp cô anh sẽ làm gì đây? Phùng Đức Cường cũng không biết, tuy nhiên trong lòng Phùng Đức Cường có gì đó thôi thúc khiến anh phải ngay lập tức gặp cô cho bằng được.
Bạch Lệ Thu khi thấy đứa con rể lớn đến nhà liền cảm thấy rất vui mừng.
Phùng Đức Cường cũng cúi đầu chào bà lễ phép: "Con chào mẹ!".