Vương Phong trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả.
Đối với anh lý tưởng của một bác sĩ tâm lý là niềm kiêu hãnh lẫn tự hào.
Nhưng từ khi anh gặp Tử Đằng thì nhịp sống sinh hoạt của anh bỗng dưng thay đổi hẳn.
Anh nhớ cô cả ngay khi đang khám bệnh cho những bệnh nhân khác.
Hình bóng cô len lỏi trong tâm trí cả khi đang ngủ.
Vương Phong biết anh đang có những tình cảm không nên có bởi vì dù sao Tử Đằng cũng đã có chồng.
Tuy nhiên trong lòng anh vẫn nuôi hy vọng rằng lần này cô sẽ thực sự kết thúc mối quan hệ với người chồng bội bạc kia.
Những ngày này thỉnh thoảng anh lại đến thăm người phụ nữ đáng thương ấy.
Có đôi khi chẳng để làm gì chỉ là đến xem cô ấy có ổn không, có còn vướng vào những đau khổ không lối thoát nữa hay không.
Tất nhiên chuyện này Vương Phong đều lấy danh nghĩa là bác sĩ điều trị riêng để quan tâm Tử Đằng.
Hôm nay sau khi kết thúc ca trực ở bệnh viện, Vương Phong không có thời gian để mở cửa phòng khám.
Mà giờ này cũng là buổi ban chiều.
Nhà của Vương Phong là một căn nhà lầu ba tầng.
Tầng trệt chính là phòng khám của anh.
Hai tầng trên là không gian sống và sinh hoạt.
Sau khi về đến căn nhà của mình, trước cổng bỗng nhiên có một chiếc xe sang trọng đậu trước cửa nhà.
Vương Phong nghĩ ngay đến chắc có lẽ là bệnh nhân đang chờ khám bệnh nên bước xuống xe lại gân nói: "Giờ này đã hết giờ làm việc của phòng khám.Xin phiền bệnh nhân hãy chờ đến ngày mai"
Người trong xe không trả lời mà Vương Phong cũng không nhìn kỹ được người ấy là ai vì lớp kính màu đen trong suốt bên trong.
Thấy người đó không trả lời, Vương Phong nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải.
Anh cố gắng lên tiếng một lần nữa.
"Xin quý khách..."
Anh chưa nói hết câu thì cánh cửa chiếc xe đó liền mở ra.
Nói rồi Phùng Đức Cường liền đứng dậy đến bên cạnh Vương Phong rồi quỳ xuống.
Vương Phong lấy làm bất ngờ liền nói: "Anh làm gì vậy? Mau đứng lên"
Tuy nhiên Phùng Đức Cường vẫn kiên quyết: "Nếu anh không đồng ý tôi sẽ không đứng dậy.
Cô ấy rất quan trọng đối với tôi.
Lúc trước cũng vì lòng ích ký, nghi ngờ và ghen tuông cá nhân nên tôi đã làm tổn thương cô ấy sâu sắc.
Bây giờ tôi muốn dùng tất cả mọi sức lực để bù đắp.
Xin anh hãy thành toàn cho tôi."
Vương Phong thở dài khi nhìn thấy người chồng của Tử Đằng lại hạ mình vì cô như vậy: "Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu.
Tuy nhiên cô ấy có muốn gặp mặt anh không thì tôi không đảm bảo đâu nhé"
Phùng Đức Cường nghe vậy liền mừng rỡ cảm tạ: "Cám ơn anh"
Bóng chiều đã ngả xuống mặt đất.
Giờ này đáng lẽ là giờ mọi người phải hối hả thi nhau về nhà để chuẩn bị giờ cơm chiều quây quần cùng gia đình hay thậm chí là nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả.
Nhưng Phùng Đức Cường lại phóng xe như bay đi về phía rừng thông cách xa ngoại ô thành phố.
Đây là một huyện nhỏ tên Mộc Lan, xung quanh là những cánh rừng thông và những ngọn đồi.
Từ phố Ngọc Lộ muốn đi đến đó phải lái xe khoảng ba tiếng đồng hồ.
Từ trước đến giờ Phùng Đức Cường chưa hề nghe Tử Đằng nói cô có một căn nhà ở đây bao giờ, chắc có lẽ là cha mẹ cô cũng không biết.
Tuy nhiên Vương Phong nói đó là một nơi lý tưởng để chữa bệnh cho cô..