Sau khi chắc chắn Tần Ngạo và mấy người cảnh sát đã lên xe rời đi, Triệu Quân đặt bịch sữa xuống mặt bàn, cậu nới lỏng cavat, thở hắt một hơi.
"Anh hai, loại kịch bản này cũng quá kịch tính rồi."
Diễn Quân thuận tiện đem bịch sữa Triệu Quân vừa mới đặt xuống cất lại vào tủ lạnh, sau đó lấy mấy cốc nước khoáng, ba người ngồi ở sofa trầm mặc.
Lúc họ mới trở về, cảnh tượng thật khó mà hình dung nổi. Triệu lão gia ngồi ở ghế dài, người ngả tựa vào thành ghế, hai mắt khép chặt. Trong bếp, Triệu phu nhân ngã trên nền, tay bà còn cầm một mảnh vỡ từ chiếc bát đã vỡ tan, vài mảnh còn lại rơi loạn xung quanh, vòi nước vẫn mở.
Lên lầu , Thi Nhĩ ngất lịm ngoài hành lang, La Thư Anh đã hoàn toàn biến mất, còn lại tất cả đều dường như rơi vào hôn mê. Tuy không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại giống như một lời cảnh báo rõ ràng từ đối phương.
Nếu không phải Tư Á nhanh chóng báo tin Tần Ngạo đang đưa cảnh sát đến khám nhà, bọn họ cũng sẽ không cần phải dựng lên một màn kịch miễn cưỡng như vậy.
Quả nhiên là thứ Tần gia chết tiệt, không sớm một bước cũng không chậm một bước, nhất định cứ phải làm nguyên nhân gây ra vô số rắc rối phiền phức cho người khác.
Đến giờ khi nghĩ lại vẻ mặt của anh hai khi đó, Triệu Quân vẫn không ngừng thấy toàn thân lạnh toát. Cậu cầm cốc nước uống sạch trong một hơi.
"Chủ tịch, bây giờ chúng ta làm gì tiếp theo."
Người đưa La Thư Anh đi, không cần đoán cũng biết, chắc chắn chỉ có thể là ZED. Triệu Minh nhất thời im lặng, không gian cũng vì vậy mà càng trở nên lạnh lẽo.
"Anh với Diễn Quân cần nói chuyện riêng, chú lên phòng chăm sóc cho ba mẹ và Thi Nhĩ trước đi."
"Em biết rồi."
Triệu Quân gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng bước trên lầu hai.
Bước vào trong phòng, ban nãy vì gấp gáp nên mới phải tạm thời khiến Thi Nhĩ đóng giả người bệnh, hiện tại Triệu Quân giúp cô rút ống truyền dịch trên cánh tay. Lần đầu quan sát cô gái này ở khoảng cách gần như vậy, cậu phát hiện Thi Nhĩ thật ra cũng không nặng hơn chị dâu của cậu bao nhiêu. Cánh tay và bàn tay đều rất nhỏ, ngón tay vừa dài vừa gầy, những đường gân xanh nổi bật trên làn da trắng bệch.
Triệu Quân vươn tay muốn gỡ miếng hạ sốt trên trán Thi Nhĩ, nhưng lại cảm giác thấy thân nhiệt của cô đang nóng lên. Vầng trán trắng mịn liên tục đổ mồ hôi, cô hình như đang bị sốt cao. Động tác của cậu dừng lại lập tức, lông mày hơi nhíu lại với nhau.
Cô gái này quả nhiên yếu ớt, người bị đánh thuốc hôn mê khi thuốc hết tác dụng sẽ tỉnh lại, cô không những không thèm đợi đến khi thuốc hết tác dụng, lại có thể lập tức cộng thêm một trận sốt.
Triệu Quân nghĩ đến đây thì thở dài, cậu quả thật không thích con gái yếu ớt.
Dưới lầu có vài tiếng ồn ào, giọng phụ nữ đang biểu hiện thái độ nổi nóng, ngoài Vũ Lam Ân ra chắc không thể là ai khác.
"Tiểu tử này, khó khăn lắm mới đưa Tiểu Anh về từ tay Tần Ngạo, cậu thế mà lại để con bé bị người khác bắt đi rồi."
Diễn Quân muốn lên tiếng trấn tĩnh Vũ Lam Ân, nhưng bị Triệu Minh dùng ánh mắt âm thầm chặn lại. Người như Vũ Lam Ân, nếu cô muốn nổi nóng hãy để cho cô nổi nóng, càng cố ngăn cản cơn giận sẽ càng mạnh mẽ hơn.
"ZED ZED cái con bà nó. Khốn thật."
Vũ Lam Ân đã chửi thề không biết bao nhiêu câu, sắc mặt cô trở nên vô cùng khó coi.
"Giờ cậu định làm thế nào?"
Lúc này, Triệu Minh mới lấy trong túi áo ra một tờ giấy, đặt xuống mặt bàn, trên mặt giấy có nét chữ của La Thư Anh, run rẩy không thẳng hàng. Là thứ duy nhất mà La Thư Anh để lại cho anh.
[Dự, đời này Tiểu Anh nợ anh."
"Cô ấy rời bỏ tôi."
Cô rời bỏ anh rồi. Cô gái nhỏ của anh đang lựa chọn bước đi trên con đường của mình, theo cách của mình.
Hàng lông mày của Vũ Lam Ân hơi giãn ra, đôi mắt trở nên vừa bất lực lại vừa thương cảm nhìn Triệu Minh.
"Cậu buông sao?"
"Sẽ không."
Nói anh buông, đừng hòng! Một đời này của anh, chỉ yêu cô, cũng chỉ cần cô. Nói anh buông, khác nào kêu anh chi bằng tự kết liễu mình.
Vũ Lam Ân hiểu người đàn ông này, anh không buông, nhưng anh đang sợ. Không phải sợ La Thư Anh sẽ trở thành một La Thư Nhu thứ hai. Mà sợ dù anh có làm gì, cũng không thể có được người con gái mình yêu. Anh sợ số mệnh từ trước đến giờ của hai người vốn dĩ là không hề có ràng buộc, càng cưỡng cầu sẽ càng gây đau thương.
Không sợ trời ngang đất dọc, chỉ sợ mất đi La Thư Anh. Đó mới là Triệu Minh.
La Thư Anh được đưa đến một căn phòng, không gian phảng phất mùi tinh dầu hoa hồng.
"Kem Dâu, cuối cùng cậu cũng đến."
Giọng người đàn ông vang lên, La Thư Anh đoán người này chỉ khoảng - tuổi vì nghe giọng hắn rất trẻ.
"Cậu vẫn chưa nhớ ra tôi sao?"
Đối phương lại lên tiếng, giọng hắn lộ rõ thất vọng, không biết là thật hay đang giả bộ.
La Thư Anh lặng lẽ lắc đầu.
Một giai điệu quen thuộc bất chợt vang lên, hắn có lẽ vừa mở đĩa nhạc. Là bản nhạc La Thư Anh từng vừa chơi đàn và vừa hát rất nhiều trong những đêm trăng sáng.
"Chúng ta cũng gặp nhau trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của một đời người. Thế mà, cậu vẫn quên tôi."
Cô chỉ nhớ một Tần Ngạo mà cô yêu thương.
Cô chỉ nhớ một Triệu Minh mà cô trân trọng.
Cô nhớ cả La Thư Nhu đầy uẩn khúc và ám ảnh.
Nhưng, cô không nhớ hắn.
Rượu đến đầu lưỡi bỗng dưng nếm thấy vị mặn, nụ cười của hắn có phần tan hoang, bỏng rát như một sa mạc lớn khô cằn.
"La Thư Anh, em quên tôi dễ dàng. Em có biết tôi đã hận em thế nào không? Tôi thật sự muốn hận em."
Hắn muốn hận cô, nhưng quay cuồng nhớ cô. Hắn muốn hận cô, nhưng không thể buông cô. Một cô gái gầy gò yếu đuối, lúc nào cũng trầm lặng giỏi cam chịu như La Thư Anh thì có gì để mà thu hút người ta như vậy.
Tàn nhẫn như Tần Ngạo, nguy hiểm như Triệu Minh, thậm chí là một kẻ điên khùng như chính hắn cũng không ngừng muốn có cô.
"From here to the moon then back
On this earth, there"s anyone love you so much?"
(Từ đây đến mặt trăng kia rồi trở lại.
Trên trái đất này có ai yêu bạn nhiều như vậy không?)
Người đàn ông vu vơ hát theo một câu trong bản nhạc, giọng hắn rất ấm áp. Chỉ một câu hát, lại như lập tức kéo La Thư Anh về cả một khoảng kí ức đã cũ kĩ, những mảnh ghép phủi bụi như được dội nước, mọi thứ sáng bừng trong tâm trí.
"Cậu thích chơi đàn sao? Tớ dạy cậu nhé!"
"Mấy người bắt nạt bạn ấy vui lắm hả?"
"Trà Xanh, Trà Xanh, tôi buồn quá."
"Cậu có đang thích một cô gái nào không?"
"Kem Dâu, sau này nếu tôi biến mất, cậu sẽ nhớ tôi chứ?"
"Sau này nếu tôi biến mất, cậu sẽ vẫn chơi bản nhạc mà tôi viết cho cậu chứ?"
"Cậu đừng đi."
Đầu La Thư Anh truyền đến một trận đau, khiến hai tay cô hơi run. Người đàn ông nắm lấy tay La Thư Anh, đặt vào tay cô một cuốn sổ và một cây bút.
"Kem Dâu, cậu đã nhớ ra chưa?"
[Trình Vương, là cậu? ]
Viết xong mấy chữ này, La Thư Anh nghe thấy tiếng cười thoải mái từ đối phương. Người đàn ông cúi đầu hôn lên tóc cô.
"Hiếm khi cậu gọi tôi bằng tên thật nhỉ? Dù sao thì, rất vui được gặp lại em, Kem Dâu."