(Nữ chính mất đi giọng nói nên giờ những đoạn hội thoại của cô ấy, khẩu hình và cả lời viết trên giấy mình sẽ dùng ngoặc [ ] này để phân biệt nhé)
Năm ngày sau, Thi Nhĩ cùng Thiển Mãn đến đưa cô về Tần gia. Nhìn sắc mặt La Thư Anh tuy đã khá hơn, nhưng sức khỏe vẫn còn yếu. Cô lấy ra quyển sổ và cây bút nhỏ trong túi sách, viết một hàng chữ.
[Thi Nhĩ, xin lỗi. Là tôi làm liên lụy đến cô]
"Tiểu Anh, đừng xin lỗi. Là tôi tình nguyện giúp cô, không hối hận"
Thiển Mãn đang chuyên tâm lái xe, nghe thấy Thi Nhĩ lên tiếng, liền nói bổ sung với La Thư Anh.
"Tần phu nhân, Thi Nhĩ lo cho cô lắm. Lúc mới tỉnh dậy câu đầu tiên đã hỏi đến cô, ngày thứ hai đã muốn đi đến bệnh viện thăm cô. Nhưng Tần..."
Thiển Mãn đột ngột dừng lời, nhận ra mình vừa chuẩn bị nhắc đến Tần thiếu gia, có thể sẽ động chạm đến cả hai cô gái. La Thư Anh viết lên giấy, sau đó đưa cho Thi Nhĩ xem, cô ấy mỉm cười chuyển lời của cô cho Thiển Mãn: [Lão Mãn, không sao đâu. Tôi hiểu]
Ba người yên lặng suốt cả đoạn đường, ô tô rẽ vào cổng lớn, căn biệt thự đồ sộ hiện ra trước mặt La Thư Anh, cô đứng im một hồi vẫn chưa dám bước vào cửa chính. Nơi này, quá khốc liệt, quá ám ảnh. Giống như con thú lớn với răng nanh sắc nhọn và những móng vuốt dài, kìm hãm cô, giam cầm cô, cào cấu cô nhưng lại không có ý định ăn tươi nuốt sống cô một lần. Chỉ muốn trêu đùa trên vết thương của cô, hành hạ trên nỗi đau của cô. Đó mới là phong cách của Tần Ngạo.
Mấy cô gái thấy La Thư Anh thì vội vội vàng vàng xúm đến, hỏi thăm cô. Người bàn luận, kẻ thương xót, không tiếc lời ra tiếng vào. Thi Nhĩ ngăn cản bọn họ, muốn để La Thư Anh lên phòng nghỉ ngơi.
Y không có nhà, phòng khách vẫn sạch sẽ đến trống rỗng, thư phòng hơi lộn xộn với vài quyển sách dang dở trên bàn, phòng ngủ lạnh lẽo ảm đạm, chiếc sơ mi xám của y rơi ở chân giường. La Thư Anh mặc bộ đồ dành cho người làm, chuẩn bị lau dọn thì bị Thi Nhĩ ngăn lại.
"Tiểu Anh, không cần. Cô nghỉ ngơi đi."
La Thư Anh lấy ở chiếc túi trước bụng ra cuốn sổ và cây bút, từ giờ nó sẽ là phương thức giao tiếp của cô với mọi người xung quanh.
[Không sao. Tôi không làm việc, Tần thiếu gia sẽ lại tiếp tục nổi giận.]
"Tiểu Anh."
Thi Nhĩ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cô cũng chỉ là một người ở, vị trí nhỏ bé, cô không biết làm thế nào mới tốt. Cuối cùng chỉ có thể chạy phía sau La Thư Anh, cô ấy quét nhà thì cô lau ghế, cô ấy thay ga thì cô trải đệm, phụ được chút nào hay chút ấy.
"Chủ tịch, có bưu phẩm chuyển cho anh."
Thấy Tần Ngạo đang chuyên tâm xem hợp đồng trên bàn làm việc, thư kí cẩn trọng đặt món đồ trên mặt bàn uống nước gần đó, lặng lẽ ra ngoài. Mười lăm phút sau, y mới dời sự chú ý sang chiếc hộp hình vuông không rõ nguồn gốc kia.
"Thư kí Lâm."
Lâm Tắc nghe y gọi ngay lập tức đẩy cửa bước vào.
"Chủ tịch."
"Thứ này do ai chuyển tới."
"Không rõ thông tin người gửi, bên phòng liên lạc bên dưới chỉ nói là cần đưa cho chủ tịch."
"Không rõ nguồn gốc cũng dám mang lên phòng chủ tịch? Cậu không sợ trong này sẽ là bom hẹn giờ?"
Tần Ngạo cao giọng, tuy nhiên không có ý tứ trách cứ trong đó mà thể hiện ý chế giễu nhiều hơn.
"Chủ tịch, xin lỗi. Tôi sẽ thông báo mọi người chú ý hơn."
Liếc mắt nhìn lại những tấm hình ngổn ngang trong hộp, cùng tấm thiệp với dòng chữ rồng bay phượng múa có chút nhức mắt. Tần Ngạo nói với Lâm Tắc: "Gọi Tổng giám đốc lập tức lên đây. Đồng thời thu xếp vé máy bay đi Ý chiều nay lúc h."
"Vâng."
Chưa đầy năm phút, tổng giám đốc mang phong thái nhàn hạ trực tiếp đạp cửa phòng chủ tịch bước vào. Tần Ngạo nhướn mắt nhìn hắn.
"Cậu là tổng giám đốc hay là côn đồ?"
Thiên Trường Khanh nhún vai, nụ cười của hắn quả thật luôn phảng phất một chút phong vị mà côn đồ mới có, tiến lại ngồi vắt chân trên ghế sofa.
"Chủ tịch triệu hồi tôi gấp tới đây, không biết có gì căn dặn?"
Vừa nói vừa trực tiếp đem đồ ở trong hộp trước mặt xem qua, ánh mắt Thiên Trường Khanh mới đầu là kinh ngạc tột độ, sau đó trở nên phức tạp, cuối cùng chỉ còn ý cười nhàn nhạt.
"Xem ra tôi là chuẩn bị được ban phước lành bằng một núi công việc ngập đầu."
Tần Ngạo không đáp lời, y lặng lẽ cong khóe môi, con người này luôn biết đùa cợt như vậy, nhưng cũng quá nhạy bén. Trên đời chẳng mấy người có thể được Tần Ngạo tin tưởng, và không phải ngẫu nhiên mà Thiên Trường Khanh lại đứng đầu trong cái danh sách "mấy" ít ỏi kia.
"Lần này đi mấy tháng."
Thiên Trường Khanh nói lần này, tức đây đã không phải lần đầu tiên. Có trời mới biết, hắn còn chẳng nhớ nổi đây là lần bao nhiêu Tần Ngạo nhận được hộp bưu phẩm như thế này, những bức ảnh và cả tấm thiệp với dòng chữ đẹp đẽ uốn lượn như đường cong của một quý cô hoàn hảo kia.
"Hai tháng."
"Được, hai tháng sau không về cẩn thận tôi mang Hoàng Thế đi bán."
Thiên Trường Khanh xoa xoa cằm nhẩm tính, trong đầu hẳn đã hiện lên đầy đủ một vài thuyết âm mưu. Tần Ngạo liếc mắt khinh thường hắn, Hoàng Thế là tập đoàn nằm trong top tập đoàn đứng đầu Châu Á, hắn tưởng biệt thự nhà hắn sao. Nhưng vì sớm quen thuộc với thái độ cợt nhả cùng với mớ suy nghĩ không ra gì của tên tiểu tử này, y càng không muốn nhiều lời.
La Thư Anh ở trong bếp cùng mấy cô gái chuẩn bị bữa trưa, may mắn vì Tần Ngạo từ lúc trở về vẫn chưa để ý đến sự có mặt của cô. Tất nhiên, chắc chắn y đã biết hôm nay cô trở về biệt thự.
"Tần phu nhân, thiếu gia muốn cô mang bữa trưa lên thư phòng cho ngài ấy."
Thiển Mãn bất đắc dĩ nói với cô, thái độ của ông thể hiện sự lo lắng, Thi Nhi kéo tay La Thư Anh, nói nhỏ vào tai cô.
"Hay là để tôi mang giúp cô, Tiểu Anh. Nếu lại bị Tần thiếu gia đánh đập nữa, e là..."
La Thư Anh lắc đầu, tỏ ý không sao. Cô lặng lẽ sắp xếp đồ ăn vào khay, lúc cô từ chối đi theo La Cao Dự cũng chính là lúc cô không còn đường nào trốn chạy nữa.
Khay đồ ăn được đặt lên bàn, hơi nóng từ thức ăn bốc lên tạo thành một làn khói mờ mờ. Ở góc có kèm một tờ giấy nhỏ [Tần thiếu gia, em mang đồ ăn cho ngài]
Tần Ngạo liếc qua, không nói với cô thêm điều gì, y yên lặng dùng bữa, còn La Thư Anh yên lặng đứng ở góc phòng. Thư phòng không lớn lắm, đồ đạc cũng không quá bắt mắt xa xỉ, trái lại nội thất được bố cục tiện lợi gọn gàng, hai gam màu trắng xám tạo nên sự lạnh lẽo uy hiếp. Hai người bọn họ một ngồi, một đứng, hơi thở không hòa nhịp. La Thư Anh thấy lòng mình dâng trào sự chua chát khó thành lời, y cách cô một khoảng, ngay cả lúc ăn cơm cũng tập trung như thế, lưng thẳng, đầu hơi cúi thấp, chậm chạp mà bình ổn.
Tần Ngạo - hai chữ này giống như một giấc mộng xa xỉ, theo cô từ năm tuổi cho đến năm tuổi, rồi lại giày vò cô đến hiện tại tuổi. Mười ba năm rồi, y liệu có biết không? Cô đã yêu y lâu, yêu y nhiều, và sâu đậm như thế, y có hiểu không?
Không, y không hiểu.
La Thư Anh liếc mắt thấy một chiếc va li đặt cạnh giường, hình như Tần Ngạo chuẩn bị đi đâu đó. Y dùng bữa xong, lấy khăn lau miệng được chuẩn bị bên cạnh, xong đó đứng dậy xách chiếc va li lên, hai bước lớn đã có thể đến sát chỗ cô. La Thư Anh cúi gằm mặt, hai tay dấu phía sau lưng, nếu hiện tại y muốn tát cô một cái, thì cô cũng không còn đường né tránh. Nhưng Tần Ngạo không làm gì cả, chỉ riêng ánh mắt sắc bén của y quét lên người La Thư Anh cũng khiến cô không rét mà run.
"Ngoan ngoãn chờ tôi về, đừng nghĩ bỏ trốn, đừng làm trò ngu xuẩn. Cô không thoát được đâu."