Dù cho ngày đó không có một viên đạn của quân nhân nào bắn lên người nhóm omega, nhưng vẫn có người tử vong, là bị đám đông chen chúc giẫm chết.
Chúc Diệu Uyên thành công hộ tống omega mình bảo vệ ra khỏi đám người, khi ấy hắn vẫn không biết xảy ra án mạng, tìm một con hẻm nhỏ đặt omega ở đó, vừa mới kịp thở ra một hơi liền thấy bàn tay omega bị trầy một mảng lớn, đỏ ửng còn đang nhỏ máu.
Hắn “shhh” một tiếng: “Cậu cũng là ‘phái phản động’? Tên là gì vậy?”
“Chung Văn Nhiễm,” Omega nhếch môi, “Tôi không phải ‘phái phản động’, chỉ là đúng lúc đi ngang qua bị mấy omega bắt lại góp cho đủ số, vừa mới định nhân lúc hỗn loạn len lén trốn đi.”
Nếu như đổi lại là Chung Văn Nhiễm vài năm sau tuyệt đối sẽ không giải thích nhiều với người khác như vậy, nhưng lúc này anh mọng nước, mềm mại, tươi trẻ, lại còn ngốc nghếch dễ hù, Chúc Diệu Uyên thấy anh nghiêm trang liền nảy ý muốn chọc anh: “Bằng lời nói từ một phía của cậu, tôi không thể tin tưởng được, cậu phải đi theo tôi một chuyến.”
Quả nhiên Chung Văn Nhiễm bắt đầu trở nên bất an: “Tôi thật sự không phải……”
“Vậy cậu đưa chứng cớ ra đây.”
“Tôi là sinh viên đại học bên cạnh, gần đây đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, ngày thường cũng chưa từng có những hành vi quá khích gì, thầy hướng dẫn có thể làm chứng cho tôi.”
“Đại học bên cạnh?” Đôi mắt Chúc Diệu Uyên trợn to, nói ra tên một ngôi trường nổi tiếng rồi hỏi, “Cậu là sinh viên trường đó?”
Chung Văn Nhiễm tưởng rằng có vấn đề gì, thấp tha thấp thỏm gật đầu.
Nhìn không ra omega nhìn như con gà ốm này còn là một học bá, Chúc Diệu Uyên rất điềm tĩnh không thốt lời này ra, học theo ngữ khí của anh, nghiêm trang nói: “Được, không tồi, tôi tin tưởng cậu.”
Chung Văn Nhiễm không ngờ hắn tóm nặng thả nhẹ, nhất thời không load kịp, thậm chí còn hơi ngây ngốc.
“Tôi tin tưởng giác ngộ của sinh viên trường các cậu,” phần lưng Chúc Diệu Uyên bỏng rát đau nhói, tuy rằng sức omega không lớn, nhưng nhiều người như thế đánh một mình hắn, hắn vẫn bị thương một chút, “Tay của cậu đâu, đưa ra đây tôi nhìn xem.”
Chung Văn Nhiễm thấy hắn mặc quân trang, tướng mạo anh tuấn khí khái, nhìn thế nào cũng không giống một tên lưu manh liền ngoan ngoãn đưa tay ra.
Chúc Diệu Uyên với bình rượu di động bằng sắt dắt sau lưng, mới thoắt một cái, liền “đệt” một tiếng: “Sao lại thủng rồi.”
Chung Văn Nhiễm lặng lẽ rụt tay về phía sau.
Cuối cùng Chúc Diệu Uyên giữ chặt tay anh, lòng bàn tay hắn có một lớp chai sần sùi, dán lên mu bàn tay Chung Văn Nhiễm cảm giác hơi ngứa ngáy, nhưng lại rất ấm áp, khiến Chung Văn Nhiễm cảm thấy an tâm.
___Nhưng mà ngay vào giây phút anh hoàn toàn tin tưởng alpha này, Chúc Diệu Uyên lại cau mày, cúi đầu về phía vết thương của anh, nhổ mấy bãi nước miếng!
Loại hành động này hết sức, vô cùng, cực kỳ không có lễ phép, nhất là một alpha làm với omega! Chung Văn Nhiễm đứng hình, cả người cứng đờ, tay cũng quên cả rút về, hai mắt kinh hoàng vạn trạng.
Nhưng Chúc Diệu Uyên lăn lộn với đám alpha thần kinh thô như dây thừng đã thành quen, chẳng cảm thấy không ổn xíu xiu nào cả, sau đó lại rút một cuộn băng vải băng bó qua loa cho anh, nói: “Được rồi.”
Chung Văn Nhiễm mờ mịt nhìn thẳng vào mắt hắn, sắc mặt Chúc Diệu Uyên tràn đầy nghi ngờ: “Sao vậy?”
Đại khái là qua mấy phút lâu như thế, mặt Chung Văn Nhiễm đã hoàn toàn bị một màu đỏ bao trùm, anh cảm giác được pheromone tràn đầy tính xâm lược của alpha, rụt tay về thật mạnh___
“Sao anh có thể như vậy!”
“Tôi làm sao cơ?” Chúc Diệu Uyên vẫn đang ngáo keo chó đếch load được chuyện gì xảy ra, bước theo anh hai bước, “Hey, sao đột nhiên pheromone của cậu lại nồng nặc vậy? Ngửi xong còn rất…”
Gò má Chung Văn Nhiễm nóng hôi hổi, gần như sắp khóc: “Im miệng!”
Anh không muốn nhìn cái bản mặt của Chúc Diệu Uyên thêm nữa, người này cứ như kẻ ngu vậy, giận điếng người nghiêng đầu bước đi, Chúc Diệu Uyên còn muốn nhắc nhở anh bên ngoài có rất nhiều omega, lại nghĩ lại anh cũng vậy mà, chắc cũng không có chuyện gì.
Cho đến khi sau Chung Văn Nhiễm đi được rất lâu rồi, Chúc Diệu Uyên mới load được, vỗ trán một cái: “ mẹ nó, đấy là một omega!”
Nhưng hắn hồi vị lại ánh mắt trước khi đi của Chung Văn Nhiễm___đầu óc ngập tràn ngượng ngùng. Bị alpha nhổ nước miếng cũng không tát cho hắn một phát, liệu có phải nhìn trúng hắn rồi chăng?
Bằng không đôi mắt kia làm sao có thể như đang câu dẫn người ta như thế chứ.
~ Hết chương ~