Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh!

chương 214: ngoại truyện: tình cảm năm ấy sâu nặng bao nhiêu, đã vuột mất rồi (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bất quá cũng chỉ là mấy giờ ngắn ngủi không gặp mà thôi, Kỷ Trà Thần đã nhớ cô đến không muốn ở lại lãng phí thời gian nói thêm gì nữa nhất định phải trở về, điều này làm cho Si Mị và Đường Diệc Nghiêu xem thường anh coi giữ vợ như nô lệ.

"Chưa chết được." Giọng nói anh không có gì đáng kể trả lời, cầm ngón tay cô gặm nhẹ một cái mới nói: "Thì nhớ em, sau này những chuyện vặt vãnh này anh không để ý tới nữa."

Ninh Tự Thuỷ chỉ cười không nói. Anh thật là càng ngày càng tính trẻ con rồi.

Si Mị lẩm bẩm một tiếng, hiểu lời của Kỷ thiếu là muốn anh chuyển lời lại cho Đường Diệc Nghiêu ! Ánh mắt bỗng chốc xem thường, đôi mắt đảo qua nhìn Hạ Tình lười biếng nằm ở ghế sa lon không chịu nhúc nhích, nhíu mày: "Tới đây."

Hạ Tình nhướng nhướng đầu mày, vẫn đứng lên đi đến trước mặt anh.

"Ăn cơm chưa?"

Lắc đầu!

"Ngu ngốc, sao không ăn cơm? Không đói bụng à?" Si Mị tức giận lườm cô một cái, trêu tức cô không để ý tới mình.

Hạ Tình le lưỡi một cái, mặc cho bàn tay kia của anh giày vò trên đầu mình, làm tóc ngắn ngủn rối loạn.

Ninh Tự Thuỷ chỉ lo chăm sóc Kỷ Trà Thần, không để ý đến hai người bọn họ. Tình cảm, thủy chung là của chuyện hai người, người khác không chen vào được, cũng không cách nào nhúng tay vào.

Bốn người cùng nhau ăn xong bữa coi như bữa ăn tối vui vẻ. Sau khi ăn xong mấy người họ ngồi ở ghế sa lon nói chuyện phiếm, ăn chút trái cây, cái này đã trở thành thói quen sinh hoạt của Ninh Tự Thuỷ và Kỷ Trà Thần.

Tính Kỷ Trà Thần vốn trầm mặc ít nói, tuy rằng hai năm qua ở cùng Ninh Tự Thuỷ tốt hơn rất nhiều, nhưng ở trước mặt người khác vẫn không thích nhiều lời. Ngược lại Ninh Tự Thuỷ và Hạ Tình nói không hết chuyện, Si Mị lười biếng dựa vào ghế sa lon, Hạ Tình tựa vào trong ngực anh, thỉnh thoảng anh sẽ xen vào một câu, nhưng phần lớn là trêu chọc tóc ngắn ngủn của cô, thật ra thì rất nhớ mái tóc dài màu đỏ rượu kia của cô.

Bàn tay Kỷ Trà Thần và Tự Thuỷ quấn lấy nhau, như dây leo quấn quít không thể nào buông ra. Ninh Tự Thuỷ bỗng nhiên quay đầu nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Đường Diệc Nghiêu còn chưa có thích đối tượng nào sao? Cũng qua lâu như vậy rồi, không ngờ anh ta còn chưa bỏ được ư?"

"Dương Lưu Vân vẫn còn ở trong bệnh viện tâm thần?" Hạ Tình tò mò hỏi.

Ninh Tự Thuỷ gật đầu: "Ừm! Bác sĩ nói cả đời này cũng không có khả năng khỏi bệnh được." Lại lắc lắc cánh tay anh, hờn dỗi: "Em đang hỏi chuyện anh đấy!".

"Em quản anh ta nhiều như vậy làm cái gì? Có cưới xin hay không là do anh ta." Giọng Kỷ Trà Thần không quan tâm chút nào.

Ninh Tự Thuỷ nhíu mày, không biết làm sao thở dài: "Đường Diệc Nghiêu cũng không còn nhỏ nữa, nhà họ Đường chỉ có một mình anh ta. Nên lập gia đình! Huống chi anh ta và Dương Lưu Vân đã không thể nào, hà tất mang tình cảm của mình ra phong tỏa kín như thế?"

Kỷ Trà Thần bất đắc dĩ nắm ngón tay cô: "Tự anh ta không muốn bỏ qua cho chính mình, chúng ta lại có thể làm gì?"

Anh nói cũng không phải là không có đạo lý.

Ninh Tự Thuỷ nghiêng đầu liếc nhìn đồng hồ cổ treo trên tường, kim đồng hồ tích tắc đi tới số chín. "Anh nên nghỉ ngơi rồi."

Kỷ Trà Thần gật đầu, nghiêng đầu nói với Si Mị: "Nếu như đã trở về, cũng đừng mang mọi việc ném cho Đường Diệc Nghiêu làm một mình. Ngày mai cậu phải bắt đầu đi đến công ty!"

"Hả?" Vẻ mặt Si Mị không cam tâm tình nguyện: "Vậy còn anh?"

Kỷ Trà Thần liếc nhìn bóng lưng Ninh Tự Thuỷ, đôi mắt ưng dịu dàng như nước mênh mông, sáng lung linh tràn ngập các loại màu sắc, hạnh phúc nói: "Cùng vợ dạo phố."

". . . . . ." Đầu Si Mị xám xịt, Kỷ thiếu cái người tôi tớ xuất sắc cho vợ này, không thể thiếu hạnh phúc được à!

Hai tay Hạ Tình ôm cổ anh cười khanh khách, giậu đổ bìm leo. "Cũng có lúc chủ nô bị người chèn ép nha."

Si Mị tức giận, bàn tay đánh vào mông cô mấy cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trở về phòng xem anh trừng phạt em như thế nào!"

Trong đôi mắt phượng của Hạ Tình lóe lên tia sáng vui vẻ, không sợ anh bạo quyền chút nào còn uy hiếp. Thời gian vui vẻ như thế quá ít, chớp mắt một cái ba tháng đã trôi qua từng ngày từng ngày rồi, cũng không còn lại bao nhiêu nữa. Thời gian cô có thể ở cùng một chỗ như thế này, một giây cũng không muốn lãng phí.

Kỷ Trà Thần từ trong phòng tắm ra ngoài, tóc còn ướt, từng giọt nước dọc theo lọn tóc chảy xuống; dừng xe lăn ở trước mặt Ninh Tự Thuỷ, cô cũng chưa lấy lại tinh thần.

"Đang suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?"

Ninh Tự Thuỷ phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn anh cười dịu dàng, cầm quần áo gấp chưa xong trong tay, để sang một bên. Cầm khăn lông sạch sẽ lau nước trên tóc cho anh, giọng nói thản nhiên: "Em đang nghĩ, nếu lúc trước anh không đi Melbourne tìm em thì bây giờ chúng ta sẽ như thế nào."

Kỷ Trà Thần nhíu mày, trong mắt thoáng qua một chút phức tạp, nắm lấy tay cô, để cô ngồi trước mặt mình. Nhỏ giọng khẩn trương hỏi: "Em làm sao vậy? Đột nhiên lại nghĩ những chuyện đã qua không đâu vào đâu này?"

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của anh, Ninh Tự Thuỷ không nhịn được khẽ cười, hai tay bưng lấy khuôn mặt anh tuấn của anh lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là cảm xúc bất chợt, con người khi còn sống có thể gặp được người mình yêu mến nhất là có thể ở cùng nhau thật sự không dễ dàng. Mà chúng ta, lại có thể ở cùng một chỗ ba đời. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng không có buông bỏ đối phương. Trà Thần, cám ơn anh, cám ơn anh dù từng tổn thương em, lại vẫn yêu em như thế."

Tim Kỷ Trà Thần thít lại, những chuyện quá khứ kia anh nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Kéo cô vào ngực, ngồi trên hai chân tàn phế của mình, cúi đầu hôn trán cô. "Đừng nói nữa... Em nói trong lòng anh lại bắt đầu run sợ, giống như em phải rời khỏi anh vậy. Giá như, em vĩnh viễn đừng rời khỏi anh. Anh đã đồng ý kiếp sau để em đi cùng anh ta thì cả đời này em hãy an tâm ở lại bên cạnh anh."

"Ngốc quá." Đôi mắt thâm tình dịu dàng của Ninh Tự Thuỷ nhìn người tổn thương mình sâu nhất, thật sự làm cho mình không thể nào bỏ được người đàn ông này. Đầu ngón tay phác hoạ một chút đường nét trên khuôn mặt anh, mím môi nói: "Em yêu anh thế nào cũng cảm thấy không đủ, làm sao lại rời khỏi anh? Dù cả đời không thể yêu anh, em cũng sẽ nhớ anh."

Kỷ Trà Thần cúi đầu hôn đắm đuối thâm tình cặp môi thơm kia, hôn say sưa, nhiệt tình triền miên.

Dù kiếp sau em có đi cùng anh ta, anh cũng sẽ nhớ em, cũng sẽ tiếp tục yêu em. Đổi lại phương thức khác đến yêu em, giống như, anh yêu em, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, vĩnh viễn không hối hận.

"Em bỗng nhiên rất nhớ Tịch Nhược, ngày mai đi Đức thế nào đây?" Ninh Tự Thuỷ bị anh hôn không thở nổi, thật vất vả mới có thể hô hấp không khí, má ửng đỏ, đôi môi mê người.

Kỷ Trà Thần vén tóc ngang trán che mắt cô ra, cúi đầu chạm nhẹ vào mũi cô, giọng nói vô cùng cưng chìu: "Được, chỉ cần em vui vẻ, chân trời góc biển anh cũng đi theo em." Cơ thể anh đã tốt hơn rất nhiều rồi nên dù thời gian bay dài cũng không có vấn đề gì.

Vả lại thời gian hai năm qua, Tịch Nhược từ lâu liên tục oán trách hai người nói mẹ không còn thương bé nữa. Làm sao có thể không thương đây? Chẳng qua là để cho thiếu niên Trạc Mặc bá đạo kia có thời gian chiếm giữ bé nhiều một chút, bọn họ không tiện quấy rầy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio