Trong nháy mắt chần chờ, không biết phải làm thế nào để cắt đứt mong đợi trong lòng cô.
Nếu có thể để cho cô có động lực chăm sóc thân thể mình hơn, vậy coi như cho cô một niềm tin, để chống đỡ. Huống chi, Kỷ tiên sinh đã không trở lại nữa.
Ninh Tự Thủy buông ra tay của ông ta, ôm lấy chăn, vừa khóc vừa cười. Bác sĩ Hoàng trầm mặc đã cho cô đáp án, Kỷ Trà Thần thật sự đã tới, thật sự vẫn còn lặng lẽ quan tâm mình. Hắn nói những lời đó, từ trước đến giờ là đang giận mình, là đang dối gạt mình mà thôi. . . . . .
Nước mắt ràn rụa, nhưng nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Trái tim đang mềm mại chậm rãi tan ra, một hạt giống mọc rể nảy mầm, từ từ lớn lên, nở thành một đóa hoa xinh đẹp, thơm ngát. Trong lòng càng lúc càng ấm áp, ấm áp tất cả cuộc sống của cô.
Giờ phút này, cô cảm thấy, mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới.
"Con ơi, con xem. . . . . . Cha thật không có ý định tổn thương mẹ. Hắn vẫn quan tâm chúng ta. . . . . . chỉ là hắn không biết làm thế nào biểu đạt tình cảm của mình thôi. . . . . . Chúng ta phải thông cảm cho cha. . . . . . Chúng ta phải chờ cha trở lại thăm chúng ta."
Trên khuôn mặt Ninh Tự Thủy chứa đựng nụ cười nhàn nhạt, không nhịn được hắc xì một cái cũng không thèm để ý. Ngẩng đầu, buông lỏng nói: "Bác sĩ Hoàng, tôi muốn ăn"
"Chờ một chút, tôi sẽ bảo y tá đem cho cô" Bác sĩ Hoàng gật đầu. Ánh mắt tràn đầy phức tạp và mâu thuẫn, không biết mình làm như vậy, đối với cô là tốt hay xấu. "Cô còn cần đôi chân này hay không? Trời lạnh như vậy, đi chân trần ra ngoài, người bình thường cũng không chịu nổi, huống chi cô còn bị thương!" Trong giọng nói nghiêm nghị lộ ra tức giận, trách móc cô tùy hứng, không thương tiếc thân thể của mình.
Đối mặt với trách móc của ông ta, Ninh Tự Thủy chỉ nở nụ cười. Trong lòng biết bác sĩ Hoàng thật lòng quan tâm, nhưng tối hôm qua, vì đuổi theo Kỷ Trà Thần nên không thể chú ý được, không thể không vội vã xuống giường, cũng không suy nghĩ đến hậu quả.
"Tôi biết rồi, về sau không dám nữa, ông đừng tức giận".
Bác sĩ Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là thay thuốc cho cô.
Rất nhanh, y tá đưa thức ăn tới, khẩu vị Ninh Tự Thủy đột nhiên thật tốt, ăn hết tất cả cũng không còn bất kỳ phản ứng không tốt. Sau khi ăn xong còn ăn một ít trái cây, khiến cho y tá trẻ không khỏi kinh ngạc, tại sao khẩu vị của cô đột nhiên tốt như vậy ?
Ninh Tự Thủy nhìn thấy y tá thu dọn đồ đạc, không nhịn được mở miệng: "Cô biết tối hôm qua bác sĩ Hoàng trực đến mấy giờ không? Tôi nhìn thấy vẻ mặt của ông ta cũng không tốt lắm, dáng vẻ rất mệt mỏi"
"Trực?" Y tá trẻ không khỏi kinh ngạc, lắc đầu: "Tối hôm qua, giờ Bác sĩ Hoàng đã về rồi, không thể nào ở bệnh viện trực a".
Trong nháy mắt, Ninh Tự Thủy đã hiểu, cúi đầu, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười. Quả nhiên ………. không phải là bác sĩ Hoàng.
Là Kỷ Trà Thần, tối hôm qua là Kỷ Trà Thần đưa mình về. Hắn không bỏ mặc mình ở trong tuyết bị chết cóng, nói rõ hắn đang quan tâm mình, hắn không độc ác như vậy.
Con ơi, cha con đang dùng cách của hắn, lặng lẽ quan tâm chúng ta! Chúng ta cũng phải cố gắng lên, không thể để cho hắn thất vọng !
Tâm tình Ninh Tự Thủy thật tốt, nghiêng đầu nhìn bông tuyết bay, thật lòng cảm thấy mùa đông này không còn rét lạnh, bông tuyết thật đẹp, trong lòng càng thêm ấm áp dạt dào, mọi đau đớn đều biến mất.
Tất cả cũng sẽ tốt hơn!
Y tá trẻ nhìn cô đang chìm đắm trong vui sướng, không khỏi kinh ngạc. Thu dọn xong đồ đạc, lập tức đi đến phòng làm việc, tìm bác sĩ Hoàng hỏi một chút. "Bác sĩ Hoàng, tại sao Ninh tiểu thư đột nhiên thay đổi nhiều như vậy? Tôi cảm giác, so với lúc trước, cô ấy hoàn toàn biến thành một người khác."
Ánh mắt của bác sĩ Hoàng từ trên bệnh án dời đi, nói thật: "Không có việc gì, cô ấy đã nghĩ thông suốt. Chăm sóc cô ấy thật tốt, có chuyện gì nhớ báo cho tôi biết trước tiên".
Nói xong, cúi đầu tiếp tục xem bệnh án.
Y tá trẻ vẫn cảm thấy kỳ quái, muốn nói gì nữa, nhưng nhìn bộ dạng bác sĩ Hoàng bận rộn, mình cũng ngượng ngùng mở miệng. Cũng không còn nghĩ đến chuyện lúc sáng nay, chép miệng, xoay người đi ra phòng làm việc.
Có lẽ bác sĩ Hoàng nói rất đúng, Ninh tiểu thư đột nhiên nghĩ thông suốt đi? Lòng dạ phụ nữ cũng thay đổi vô cùng nhanh chóng, cũng không hề gì. Ninh Tự Thủy chịu ăn, tâm tình khá lên, công việc của cô cũng sẽ tương đối thoải mái, như vậy chẳng phải là tốt sao !
Đường Diệc Nghiêu vừa chấm dứt một cuộc điện thoại, quay đầu lại, đã nhìn thấy Dương Lưu Vân không biết đứng sau lưng mình từ lúc nào, gật đầu cười một tiếng: "Tiểu thư"
Dương Lưu Vân bưng một ly cà phê đặt trên bàn hắn, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Em biết anh Nghiêu rất bận, cho nên pha cà phê cho anh, uống một chút xem kỹ thuật pha của em cũng không tệ lắm".
"Cám ơn tiểu thư." Trong lòng Đường Diệc Nghiêu tràn đầy kích động và hưng phấn, đây là lần đầu tiên Lưu Vân pha cà phê cho mình. Nhưng hắn vẫn không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể âm thầm vui vẻ trong lòng.
Dương Lưu Vân nghiêng đầu, tầm mắt có chút lo lắng, lông mày xinh đẹp tràn đầy lo lắng và bất an.
Đường Diệc Nghiêu không nhịn được, hỏi "Làm sao vậy tiểu thư?"
Dương Lưu Vân cắn môi, chần chờ thật lâu, mở miệng hỏi "Em biết Thần không thích người khác hỏi đến chuyện của hắn, nhưng. . . . . . Tối hôm qua em chờ hắn đến rất khuya, em ngửi thấy trên người hắn có một mùi nước sát trùng nhàn nhạt, em rất sợ thân thể Thần xảy ra chuyện gì. Anh Nghiêu, Thần không sao chứ?"
Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu thay đổi, nhưng vẫn lắc đầu: "Không có việc gì, tiểu thư đừng lo lắng"
Dương Lưu Vân thu phản ứng của hắn vào đáy mắt, càng thêm khẳng định phỏng đoán trong lòng. Đường Diệc Nghiêu biết Thần đi đâu, hắn biết chuyện của Thần và Ninh Tự Thủy.
Nửa đêm canh ba, Thần không ở trong phòng của mình nghỉ ngơi, mà từ bên ngoài trở về, trên người có mùi nước sát trùng, ngoại trừ lúc đi nhìn Ninh Tự Thủy dính vào thì không có lý do khác.
Vẻ mặt lo lắng ngồi xuống ghế, bả vai gầy gò khẽ run, trong ánh mắt đầy lo lắng, lầm bầm lầu bầu như nói cho Đường Diệc Nghiêu nghe.
"Thần chưa bao giờ nguyện ý đem cảm thụ của mình nói cho người khác biết, cho dù thân thể không thoải mái cũng sẽ không nói ra. Gần đây khẩu vị của hắn cũng không tốt lắm, không phải là có chuyện gì chứ? Không được. . . . . . Em muốn gọi điện thoại cho anh Vũ Hiên hỏi một chút. . . . . ."
Nói xong, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, nhấn con số thứ nhất thì tay đã bị người đè lại. . . . . . Ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Đường Diệc Nghiêu.
Vẻ mặt Đường Diệc Nghiêu nặng nề, thấy cô lo lắng cho Thần, hốt hoảng không bình tĩnh, thật không đành lòng nhìn cô như vậy. Tại sao cô thiện lương và yếu đuối như vậy, lúc nào cũng lo lắng cho Kỷ thiếu gia, tại sao mình có thể tiếp tục giấu giếm cô đây?
"Thân thể Kỷ thiếu gia thật không có việc gì, chẳng qua. . . . . ."
"Chẳng qua cái gì?" Thấy hắn trầm mặc, Dương Lưu Vân gấp rút hỏi.
Chẳng qua hắn đi nhìn Ninh Tự Thủy". Nhìn thấy cô thiện lương và dịu dàng săn sóc, hắn thật không đành lòng giấu giếm hoặc lừa gạt.
Dương Lưu Vân bỗng nhiênđứng lên, kinh ngạc: "Tự Thủy? Không phải cô ấy đi rồi sao ? Tại sao Thần đi tìm cô ấy ? Không phải Thần muốn gây bất lợi cho cô ấy chứ?" (vải, ta nói ta muốn cắn con nhỏ này)