Hắn biết những năm này Dương Lưu Vân vẫn yêu Kỷ thiếu gia, hai lần vì hắn, ngay cả mạng cũng không muốn, hôm nay vì hắn, tư cách làm mẹ cũng mất đi, chẳng lẽ Kỷ thiếu gia không cho cô một công đạo sao?
Trước cửa phòng bệnh, Đường Diệc Nghiêu mở miệng, thấp giọng hỏi: "Kỷ thiếu gia tính nói với tiểu thư thế nào?"
Kỷ Trà Thần dừng bước, mặc dù không quay đầu lại, nhưng bóng lưng rõ ràng cứng ngắc. Giọng nói của hắn lạnh lẽo, kiên định trả lời: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Vân nhi".
Ánh mắt Đường Diệc Nghiêu khiếp sợ, nhìn theo bóng lưng, cao gầy, kiên định của hắn; bàn tay cầm cánh cửa, gân xanh nổi lên.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với Vân nhi! ! !
Kỷ thiếu gia đồng ý chịu trách nhiệm với Lưu Vân? Đây là hắn cam kết sẽ lấy Lưu Vân sao?
Lồng ngực đau đớn chậm rãi di động, lan tràn đến cả tay chân, toàn bộ cứng ngắc. Kết quả như thế, sẽ làm Lưu Vân rất vui vẻ. Nhưng —— tại sao tim của mình lại đau như vậy, còn có ghen tỵ thật sâu?
Rõ ràng Kỷ thiếu gia không yêu Lưu Vân . . . . . . người yêu Lưu Vân là mình. . . . . .
Bất đắc dĩ, hết lần này đến lần khác, người Lưu Vân yêu cho tới bây giờ chỉ có Kỷ thiếu gia, hắn biết, sớm đã biết.
"Nhưng mà . . . . . ."
"Tôi sẽ nói cho Vân nhi, người không thể sinh con là tôi" Kỷ Trà Thần lạnh lùng cắt đứt lời của hắn, bỏ lại một câu, đi vào trong phòng bệnh.
Kỷ Trà Thần hắn làm việc chưa bao giờ cần giải thích với bất luận kẻ nào, lần này cũng vậy, là bởi vì hắn biết tâm tư của Đường Diệc Nghiêu, nhưng hiểu tâm tư của Vân nhi hơn.
Nợ nhà họ Dương nhiều như vậy, hắn nên cho Vân nhi một công đạo, cho nên cần phải chịu trách nhiệm cuộc sống sau này của cô!
Đường Diệc Nghiêu trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại, nhưng không đi vào. Cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười đắng chát, nếu Lưu Vân muốn như vậy, vậy thì hắn sẽ yên lặng cất giấu tâm sự của mình. Vẫn bảo vệ Kỷ thiếu gia và Lưu Vân, cuộc đời này không thay đổi.
Dương Lưu Vân tỉnh lại, vẫn rất suy yếu, nhìn thấy Kỷ Trà Thần, câu nói đầu tiên liền hỏi: "Anh không sao chứ?"
Kỷ Trà Thần ngồi xuống bên giường, tay sờ xoạng lên trán của cô, ánh mắt mang theo thương tiếc. Lẩm bẩm nói: "Đứa ngốc, anh không sao. Em mới vừa tỉnh, cần phải khỏe mạnh"
"Ừ." Dương Lưu Vân đáp lời, tay bị hắn giữ trong lòng bàn tay, cảm thấy thật ấm áp, rất ấm áp. Không gian yên tĩnh thật lâu, cô chậm rãi mở miệng: "Anh Diệc Nghiêu có điều tra ra được là ai làm không? Còn ai muốn hại anh không?"
"Những chuyện này, em không cần lo lắng, anh sẽ xử lý." Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng vỗ nhẹ mặt cô, ý bảo cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Dương Lưu Vân nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cảm thấy Kỷ Trà Thần buông lỏng tay ra, lập tức mở mắt, muốn rời giường, vừa động một chút, bụng đau đớn kịch liệt: "A. . . . . ."
Kỷ Trà Thần lập tức xoay người trở lại, trách móc: "Ai cho em cử động hả?"
Dương Lưu Vân uất ức, vành mắt ửng đỏ, yếu ớt nói: "Thần, anh đừng đi. em sợ. . . . . . em rất sợ. . . . . . đau quá. . . . . ."
Kỷ Trà Thần nhìn chòng chọc cô mấy giây, hốc mắt hồng hồng, rất đáng thương, hẳn là động đến vết thương rồi, mới có thể làm cho cô đau đớn, cắn chặt môi, bộ dáng ủy khuất.
"Được rồi, anh không đi. Anh chờ em ngủ rồi đi" Kỷ Trà Thần ngồi xuống, kéo chăn đắp cho cô "Ngủ đi."
Lúc này Dương Lưu Vân mới nhu thuận nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Kỷ Trà Thần vẫn ngồi bên cạnh cô, nhìn cô bình yên ngủ, lúc này mới an tâm rời đi. Đi tới cửa nói với Đường Diệc Nghiêu: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy"
Đường Diệc Nghiêu gật đầu. Dương Lưu Vân ngửi không còn mùi của Kỷ Trà Thần nữa, lúc này mới mở mắt, khóe miệng nở nụ cười âm hiểm đắc ý. Đừng hỏi, cũng biết Kỷ Trà Thần lúc này muốn đi làm cái gì.
Bác sĩ Hoàng cách lớp kính xa xa nhìn đến đứa trẻ trong rương dưỡng khí, so với lúc vừa ra đời tốt hơn nhiều, mặc dù bộ dáng vẫn yếu ớt, nhưng ít ra vẻ mặt không tím tái, da thịt nhiều nếp nhăn, an tĩnh nằm ở đó, không khóc, không làm khó. Y tá nói, từ lúc phát ra tiếng đến bây giờ, con bé không khóc lần nào nữa.
Kỷ tiên sinh còn chưa đến, không biết số phận của Ninh Tự Thủy và đứa bé ra sao. Trực giác nói cho mình biết, sẽ không có chuyện tốt xảy ra. Nếu không, cho đến bây giờ, Kỷ tiên sinh cũng sẽ không đến liếc mắt nhìn đứa bé.
Nên làm gì đây?
Y tá trẻ vội vàng chạy tới, nơi hành lang vắng vẻ tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Bác sĩ Hoàng nhíu mày: "Chạy cái gì? Chẳng lẽ quên mất bên trong bệnh viện cấm chạy sao?"
Y tá trẻ thở hồng hộc, trên trán cũng rịn mồ hôi hột. Ánh mắt khẩn trương quét qua hai người canh giữ ở phòng trẻ sơ sinh, kéo bác sĩ Hoàng qua một bên, nhỏ giọng nói: "Không xong, Kỷ tiên sinh tới, đến phòng của Ninh tiểu thư đi. Vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất không tốt, ông nói Ninh tiểu thư có thể gặp chuyện không may hay không?"
Vẻ mặt Bác sĩ Hoàng lập tức thay đổi, chuyện không tốt quả nhiên sắp xảy ra. Nghiêng đầu nhìn hộ vệ nơi cửa, ánh mắt rũ xuống, âm thầm quyết định, quyết định thật nhanh, kéo tay Y tá trẻ về trước phòng làm việc của mình.
Kỷ Trà Thần đạp cánh cửa cũ rách ra, người nằm trên giường, vẻ mặt bệnh hoạn, tái nhợt, tóc bị mồ hôi thấm ướt, vẫn không gội sạch qua, tản mát ra mùi hôi thối, nhếch nhác, bết bát không chịu nổi, thậm chí trên nệm còn loang lổ vết máu.
Trong lòng mơ hồ xao động, trong đầu hình ảnh Vân nhi cả người đầy vết máu chợt lóe lên, ánh mắt lạnh lẽo; Vân nhi bị cô làm hại thiếu chút nữa chết, hôm nay không cách nào làm mẹ, lúc này cô còn có thể nằm ngủ được?
Vẻ mặt càng lúc càng lạnh, ánh mắt âm trầm khóa lại vẻ mặt tiều tụy của cô, lạnh lùng nhìn chòng chọc một hồi lâu; phẫn nộ trong lòng thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, thời gian yên tĩnh, không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ quấn lấy nhau.
Chân mày Ninh Tự Thủy nhíu chặt, mơ hồ cảm giác có người đứng ở bên giường, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn mình.
Là ai ?
Là Kỷ Trà Thần sao?
Hắn vẫn ở chỗ này chưa rời khỏi sao?
Ninh Tự Thủy cố gắng chống mí mắt, hi vọng mình đừng ngủ. Không để cho bọn Kỷ Trà Thần chờ mình quá lâu, còn có con gái, cô thật muốn trông thấy con gái, không biết dáng vẻ conbé thế nào.
Lông mi kịch liệt run rẩy, sau một lúc vất vả, mí mắt mở ra, ánh đèn chói mắt muốn chảy nước mắt, nhưng vì Kỷ Trà Thần và đứa bé, cô nhịn ý nghĩ muốn nhắm mắt lại.
Tầm mắt bắt đầu mơ hồ, nhưng lúc nhìn thấy rõ ràng hình dáng người đứng bên cạnh thì trên khuôn mặt tái nhợt toát ra vẻ vui. Tay chống lấy giường, muốn ngồi dậy, khẽ động đến vết thương, cô đau đớn nhíu mày thật chặt, không ngừng hít sâu.
Vết thương mới vá lại tốt, hiệu lực thuốc tê đã hết, căn bản không thích hợp cử động.
Nhưng nhìn đến Kỷ Trà Thần, trong lòng thật sự vui vẻ, cô có thể nuốt vào hết thảy đau đớn. Chỉ cần có hắn bên cạnh mình, có hắn quan tâm, đau đớn gì cô đều không sợ.
Đôi tay chống đỡ lấy giường, thân thể thận trọng cử động, mỗi một động tác chậm rãi đều giống như qua một thế kỷ. Đau đớn kịch liệt từng cơn cuốn lấy, trong lòng không ngừng tự nhủ, không đau, không đau. . . . . .