Kỷ Trà Thần ngẩn ra, ánh mắt vừa rồi thật sự là Ninh Tự Thủy sao? Cúi đầu, phức tạp, con ngươi sáng tối chập chờn nhìn chằm chằm cô gái hôn mê trên mặt đất, nhếch nhác giống như là một quỷ.
Cổ tay đau đớn, rất nhỏ, nhưng dường như tĩnh mạch kia liên thông với buồng, lại làm cho trái tim đau theo.
Một cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân nhanh chóng xông lên đỉnh đầu, cả người tê dại ———— Giờ phút này, ý thức hơi khôi phục, rốt cuộc vừa rồi mình đã làm gì?
Không phải giết nghiệt chủng coi như xong sao? Tại sao thi thể của nghiệt chủng cũng không bỏ qua ?
Mình thật là bị tức giận điên rồi! ! !
"Kỷ thiếu gia————" Thủ hạ đứng ở bên cạnh hắn, đợi rất lâu, mở miệng, xin chỉ thị của hắn.
Kỷ Trà Thần khôi phục bình tĩnh, lúc này con ngươi thu lại: "Để lại người trông chừng cô ta, chúng ta đi."
Ninh Tự Thủy, tất cả đều là cô tự tìm! Không có ai có thể tổn thương Vân nhi, tuyệt đối không thể!
Liên tục chờ đợi bên ngoài, bác sĩ Hoàng vừa thấy bọn họ đi khỏi, lúc này mới vội vã chạy vào trong phòng bệnh của cô. Vừa bước vào phòng, còn chưa nhìn thấy rõ hiện trạng, ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, dạ dày mơ hồ muốn nôn mửa.
Khi nhìn thấy người ngã bên cạnh đứa trẻ thì trong lòng run sợ, cảnh tượng trước mắt, ông ta sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chân thật thể nghiệm cái gì gọi là "Rợn cả tóc gáy".
Cả căn phòng đều là vết máu, đè nén gay mũi, đứa trẻ trong vũng máu đã tắt thở, Ninh Tự Thủy hôn mê bất tỉnh, nhưng toàn thân đều là vết máu, vẻ mặt trắng bệch, hơi thở mong manh, cũng không khác gì đã chết.
Cả phòng đều đang run rẩy, kịch liệt run rẩy và chấn động. Bác sĩ Hoàng quả thật cũng không dám tưởng tượng, nếu không phải mình đã thay thế đứa bé này, hậu quả sẽ như thế nào ?
Trái tim Ninh Tự Thủy đã tan nát rồi, đã chết rồi, chôn vùi đi thôi!
Đôi tay run lên, ôm cô vào trong ngực, thận trọng đặt lên giường, kiểm tra vết thương của cô, máu tươi đầm đìa, quần áo cũng dính vào vết thương, tất cả đường chỉ may vá đều đứt, máu thịt be bét. Phải bóc ra toàn bộ, vá lại một lần nữa ————
Ninh Tự Thủy, tại sao cô ngốc như vậy?
Bác sĩ Hoàng đè nén kích động và lo lắng trong lòng, bảo y tá chuẩn bị phòng mổ, lại một lần nữa, xử lý vết thương cho Ninh Tự Thủy.
Chẳng qua vết thương trên thân thể có thể may vá lại, nhưng một vết thương lớn trong lòng cô, làm thế nào kín miệng ?
Sau tiếng phẩu thuật, rốt cuộc Ninh Tự Thủy được đẩy ra khỏi phòng mổ, cũng thay mọi thứ trong phòng bệnh. Trước hết cho người dọn dẹp, thi thể của đứa bé cũng đã xử lý xong, không thể giữ lại nữa. Nếu bị Kỷ tiên sinh phát hiện ra manh mối, truy xét đến cùng, sẽ gặp phiền phức lớn.
Bác sĩ Hoàng đi đến phòng làm việc, cố ý nhìn hành lang không có bất kỳ người nào, lúc này mới dám bấm điện thoại, nhưng bên kia vẫn lạnh lẽo không có bất kỳ phản ứng nào.
Hỏng bét, không phải đã xảy ra chuyện rồi ?
Tại sao không ai nghe điện thoại?
Gọi điện thoại của tài xế, cũng không thông ———— Hai người cũng không có biện pháp liên lạc nữa, bắt đầu lo lắng, lần này ông ta phải giải thích với Ninh Tự Thủy thế nào đây ?
Chuyện này, càng ngày càng phức tạp.
Dương Lưu Vân mở mắt nhìn thấy Kỷ Trà Thần, hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, ngồi trên ghế, nhìn thấy cô tỉnh lại, tay nắm chặt tay của cô, mím môi nói: "Tỉnh rồi, đói không?"
“Có chút." Khóe miệng Dương Lưu Vân mím lại, hạnh phúc treo trên mặt. Nếu như mỗi ngày tỉnh lại, nhìn thấy Thần đầu tiên thì tốt biết bao?
Kỷ Trà Thần vừa tự tay đút cô ăn, vừa nói: "Đang suy nghĩ gì?"
"Nếu mỗi ngày mở mắt ra, nhìn thấy Thần đầu tiên, này thì tốt biết bao." Giọng nói nhàn nhạt, buồn bã như mất mác. "Vậy em nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới!"
Bàn tay ấm áp xoa cái trán của cô, giọng nói dịu dàng: "Đứa ngốc, như vậy liền thỏa mãn sao ? Nếu anh nói, muốn em gả cho anh thì sao ?"
Dương Lưu Vân lập tức ngây người, phản ứng kịp lúc, hốc mắt đỏ lên, hít hít mũi lắc đầu: "Em không muốn."
"Tại sao?" Kỷ Trà Thần buông bát xuống, hai tay nắm tay của cô vào trong lòng bàn tay của mình, cẩn thận che chở.
Dương Lưu Vân cụp mắt, do dự, nửa ngày mới mở miệng: "Em không muốn Thần vì cảm kích, vì đồng tình mới cùng em ở chung một chỗ. Em không sao ———— Em cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì Thần, chỉ cần Thần vui vẻ, hạnh phúc. Em không hy vọng Thần miễn cưỡng mình ————"
"Anh không miễn cưỡng mình." Giọng nói Kỷ Trà Thần lạnh nhạt ngắt lời cô, bàn tay vuốt ve cái trán của cô, trong giọng nói lộ ra không cho phép kháng cự: "Anh quyết định, chờ em khỏe một chút, trước tiên anh công bố tin cưới, chờ em thật khỏe, sẽ đính hôn. Qua một năm, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ".
Vẻ mặt tiều tụy của Dương Lưu Vân vẫn không vui sướng, do dự lại lo lắng hỏi: "Nhưng Tự Thủy————"
"Đừng nhắc đến cô gái này!" Kỷ Trà Thần lạnh lùngngắt lời cô, rõ ràng không muốn bàn bất cứ chuyện gì của người này! Thậm chí ngay cả tên cũng không muốn nghe ————Thấy vẻ mặt Dương Lưu Vân sợ hãi, lúc này mới khôi phục lại vẻ mặt cũ: "Ngoan, dưỡng thương thật tốt. Chuyện còn lại, anh sẽ xử lý, an tâm chờ làm cô dâu của anh".
"Ừ." Dương Lưu Vân gật đầu, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, đưa mắt nhìn Kỷ Trà Thần.
Rốt cuộc, Thần chủ động thổ lộ với mình !
Chỉ cần công bố tin cưới, đến lúc đó tất cả mọi người sẽ biết phụ nữ của Kỷ Trà Thần là cô Dương Lưu Vân, mà không phải Ninh Tự Thủy! Cô gái kia, sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của Thần.
Đường Diệc Nghiêu vẫn ở lại bệnh viện chăm sóc Dương Lưu Vân, đứng ở ngoài cửa, nghe được lời nói của Kỷ thiếu gia, tim rất đau, hắn không làm được chúc mừng Kỷ thiếu gia và Lưu Vân! Thật không làm được!
Đẩy cửa ra, Dương Lưu Vân hài lòng xem tạp chí, con ngươi thâm ý nhìn cô chằm chằm, không khỏi cảm thấy có chút cảm giác xa lạ, Lưu Vân như vậy, để cho hắn cảm thấy xa lạ.
Dương Lưu Vân cảm thấy có người nhìn mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy Đường Diệc Nghiêu, lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Anh Diệc Nghiêu"
Đường Diệc Nghiêu chỉ gật đầu, cất bước đến trước mặt cô, giọng mất mác hỏi: "Em thật muốn gả cho Kỷ thiếu gia sao? Lưu Vân?"
Nụ cười trên khóe miệng Dương Lưu Vân cứng ngắc, gật đầu: "Đúng vậy! Chẳng lẽ anh Diệc Nghiêu không vui mừng cho em sao?"
Vui mừng? Tại sao có thể vui mừng cho được ? Trơ mắt nhìn cô gái mình yêu nhiều năm như vậy, gả cho chủ nhân của mình, hắn làm sao vui mừng?
Dương Lưu Vân nhìn thấy đáy mắt hắn do dự và chần chừ, đưa tay nhẹ nhàng níu ống tay áo của hắn, cẩn thận hỏi: "Anh Diệc Nghiêu, anh làm sao vậy? Có phải anh không hy vọng Lưu Vân gả cho Thần hay không? Không phải anh hi vọng Lưu Vân có hạnh phúc sao?"
"Làm sao anh không muốn em hạnh phúc? Chẳng qua, em xác định Kỷ thiếu gia sẽ cho em hạnh phúc sao?"
Em có biết, hắn mới vừa làm cái gì không ? Hắn tự tay giết con của Ninh Tự Thủy, hắn đá Ninh Tự Thủy một đá, thiếu chút nữa bóp chết cô ấy. Người đàn ông tàn nhẫn như vậy, vô tình, quyết tuyệt, thật có thể cho em hạnh phúc sao?