Lý Minh nghe xong lời này, lập tức nở nụ cười khoa trương: “Tôi không nghe nhầm chứ, chủ tịch của EK International - anh Tần đây mà cũng có chuyện nhờ tôi giúp sao.”
Tần Hiên mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu đặt ở trên bàn, sau đó đẩy đến trước mặt anh ta, nói: “Chỉ cần anh Lý chịu giúp tôi, thì cái này sẽ thuộc về anh.”
Lý Minh rũ mắt nhìn thoáng qua một dãy số không liên tiếp ở trên chi phiếu, trong lòng hơi lung lay, nhưng vẫn khách khí cười nói: “Anh Tần đang làm gì vậy?”
Tần Hiên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, hơi mỉm cười nói: “Tôi biết anh Lý vẫn luôn muốn được nhanh thăng chức, bây giờ tập đoàn Tần thị chúng tôi cũng đang phát triển không ngừng, đang rất cần nhưng nhân tài toàn diện như anh Lý, không biết tôi có thể may mắn mời được nhân tài như anh Lý đến giúp Tần thị phát triển hưng thịnh hay không.”
Sau khi Lý Minh nghe xong, lập tức nở nụ cười quái dị, sau đó anh ta nhận lấy tờ chi phiếu kia, cười hỏi: “Không biết anh Tần cần tôi giúp việc gì?”
Thấy người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng thỏa hiệp, khóe môi Tần Hiên từ từ cong lên nụ cười đầy thâm ý.
“Thế nào?” Trong thư phòng, Dịch Dương nhìn Tần Hiên trầm giọng hỏi: “Người đàn ông đó đồng ý sao?”
“Ừm.” Tần Hiên gật đầu, cười nói: “Người đàn ông kia đúng là giống như lời cậu nói, hám tài hám lợi, chỉ cần có thù lao thì có thể khiến anh ta phản chiến. Tiêu Thần Phong xem trọng thuộc hạ như vậy cũng xem như là một thất bại lớn.”
“Vậy thì tốt rồi, giờ chúng ta tạm thời án binh bất động, ngồi chờ tin tức từ người đàn ông kia.” Dừng một chút, Dịch Dương nhìn ra ngoài cửa sổ trầm giọng nói: “Bây giờ tôi sẽ khiến Tiêu Thần Phong phải mắc câu, chờ có đủ toàn bộ chứng cứ, tôi muốn anh ta bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ.”
“Đúng rồi, Dịch Dương, người tôi phái đi theo dõi Tiêu Thần Phong đã trở lại, nói rằng anh ta thường xuyên đến một căn biệt thự ở phía nam thành phố, cho nên tôi nghi ngờ Nhan Nhan đang ở trong căn biệt thự kia.”
Ánh mắt Dịch Dương trầm xuống, vội vàng đứng lên nói: “Bây giờ tôi thử đến chỗ biệt thự đó xem sao.”
“Từ từ…” Tần Hiên cuống quít giữ anh lại, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Cậu đừng vội, người tôi phái đi nói rằng căn biệt thự đó có rất nhiều vệ sĩ, muốn vào đó không dễ, cho nên chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Ánh mắt Dịch Dương đen lại, sau đó thấp giọng nói: “Nếu căn biệt thự đó có nhiều vệ sĩ như vậy thì Nhan Nhan khẳng định ở chỗ đó. Nếu không người đàn ông kia sao lại vô cớ xếp nhiều vệ sĩ đến thế làm gì.”
“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng muốn cứu Nhan Nhan ra thì phải tranh thủ lúc anh ta không ở đó.”
“Nếu không ngày mai tôi sẽ thử giữ chân anh ta, anh mang người đi cứu Nhan Nhan.” Dịch Dương vội vàng nói, lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng cứu Nhan Nhan ra khỏi bàn tay của người đàn ông đó. Mấy hôm nay những cơn ác mộng không ngừng khiến anh sợ hãi, có cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.
Tần Hiên rũ mắt yên lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Biện pháp này có thể thử một lần. Nhưng chúng ta chỉ có một lần cơ hội để cứu Nhan Nhan ra, nếu lần này rút dây động rừng, khiến người đàn ông đó để ý thì với lòng dạ đa nghi kia của đối phương, anh ta nhất định sẽ tăng mạnh phòng bị, như vậy sau này chúng ta có muốn cứu Nhan Nhan cũng rất khó.”
“Ừ.” Dịch Dương gật đầu, ánh mắt nặng trĩu.
Nhìn sắc mặt lo lắng trầm trọng của anh, Tần Hiên vỗ vai anh: “Đừng lo lắng, chắc chắn chúng ta sẽ cứu được Nhan Nhan.” Dừng một chút, anh lại mỉm cười nói: “Cậu còn chưa ôm con trai của mình đúng không, thằng bé đang ở phòng bên cạnh, cậu có muốn đi ôm thằng bé một cái không.”
Cả người Dịch Dương chấn động, trong đôi mắt anh xẹt qua một tia chờ mong và thấp thỏm. Rất nhiều lần anh muốn ôm con của mình nhưng lại không dám, anh sợ cách anh ôm con không đúng sẽ khiến con khóc.
Đi vào phòng trẻ con, chị Vân đang vừa ôm con vừa cho bé ăn sữa bột, Tiểu Bảo ghé ở một bên tò mò nhìn em trai đang ăn ngon lành.
Tần Hiên đi vào, tiếp nhận đứa bé và bình sữa trong tay chị Vân, mỉm cười ấm áp nói: “Nơi này cứ để tôi, chị đưa Tiểu Bảo ra ngoài chơi đi, có việc tôi sẽ gọi chị.”
“Được rồi.” Chị Vân gật đầu, sau đó nắm tay Tiểu Bảo đi ra ngoài phòng.
Tiểu Bảo lưu luyến đi đến trước cửa, cuối cùng nhìn về phía Tần Hiên, buồn bực nói: “Ba, mẹ và em gái không ở, mấy hôm nay Tiểu Bảo chỉ có một mình, rất cô đơn, rất khổ sở.”
Nhìn vẻ khổ sở trên mặt Tiểu Bảo, trái tim Tần Hiên hơi đau nhói, thấp giọng nói: “Tiểu Bảo yên tâm, mẹ sẽ nhanh trở lại thôi.”
“Vậy còn em gái?” Tiểu Bảo mở đôi mắt to bình tĩnh nhìn Tần Hiên, thở phì phì nói: “Em gái là đồ xấu xa, lâu như vậy còn không chịu về, Tiểu Bảo ngày nào cũng nhớ em gái, nhưng em gái lại không trở lại, em ấy khẳng định đã quên Tiểu Bảo rồi, cũng quên ba, em gái thật hư….”
Nghe cậu nhóc nhắc đến Tiểu Bối, ánh mắt Dịch Dương ảm đạm, trong lòng xẹt qua mạt đau xót. Tiểu Bối đã trở thành một vết sẹo không thể nào xóa nhòa ở trong lòng anh. Anh rất nhớ rất nhớ cô nhóc kia.
Sợ Dịch Dương nhớ đến Tiểu Bối sẽ đau lòng, Tần Hiên nhìn Tiểu Bảo dịu dàng nói: “Em gái cũng sẽ về nhanh thôi, Tiểu Bảo ngoan, sau này không được nói em gái hư, thực ra em gái cũng rất nhớ mọi người.”
“Đã nhớ chúng ta thì sao không trở lại?” Tiểu Bảo rầu rĩ nói một câu.
Trong lòng Tần Hiên chua xót, rốt cuộc vẫn là một đứa bé, cái gì cũng không hiểu. Bình thường Tiểu Bối thích dính ba mẹ như vậy, nếu có thể trở về thì sao lại không muốn trở về.
Tiểu Bảo buồn bã thở dài, sau đó rầu rĩ đi ra phòng cùng với chị Vân.
Sau khi đóng cửa, Tần Hiên nhìn Dịch Dương đang ngơ ngác đứng một bên, cười nói: “Đến đây, lại ôm con trai của cậu này.”
Dịch Dương đi qua, tay chân luống cuống nhìn sinh vật mềm mại không ngừng động đậy ở trong lòng ngực Tần Hiên, trong lòng có hơi sợ hãi. Anh thực sự lo lắng sẽ làm đau đứa bé này.
Thấy Dịch Dương hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, chỉ dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn đứa nhỏ ở trong ngực anh, ánh mắt anh chợt lóe, khóe môi nhanh chóng hiện lên nụ cười, sau đó đột ngột nhét đứa nhóc vào lòng Dịch Dương.
Thấy trong lòng chợt xuất hiện một sinh vật thân mềm, Dịch Dương theo bản năng tiếp được. Vì vậy anh cứ đứng rồi giơ hai tay một cách cứng nhắc, mà sinh vật thân mềm kia lại không ngừng lộn xộn trong tay anh.
Nhìn bộ dạng cứng đờ của anh, Tần Hiên không khỏi che miệng cười trộm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Dịch Dương trong lòng cuống lên, vội vàng hỏi: “Anh đi đâu?”
“Tôi ra ngoài xem Tiểu Bảo, con trai cậu thì giao cho cậu.” Nói xong anh cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi phòng.
“Này, từ từ… Nó.. nó….” Dịch Dương vội đến mức không nói rõ, nhưng tiếc là người đàn ông kia đã vui vẻ đi ra ngoài cửa.
Rũ mắt nhìn đứa nhóc đang không ngừng động đậy trong lòng, trong mắt Dịch Dương xẹt qua tia bất đắc dĩ và thấp thỏm, mà đứa nhóc này còn nở một nụ cười tươi với anh nữa.
Sợ thằng bé sẽ rơi xuống đất, Dịch Dương cứng đờ ôm đứa nhóc đi đến bên giường, sau đó thật cẩn thận để thằng nhóc lên đó. Đứa trẻ lập tức quơ quơ tay nhỏ của mình, không ngừng mỉm cười với anh, nhìn có vẻ rất vui sướng.
Thấy bộ dạng vui vẻ của thằng bé, trong lòng Dịch Dương chợt mềm mại, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt nhỏ của bé. Đứa nhỏ này là kết tinh của anh và Mạc Tâm Nhan, là con của anh và Mạc Tâm Nhan, nghĩ đến đây, trong lòng anh chợt dâng lên một trận kích động và thỏa mãn.
Từ từ nằm xuống bên cạnh thằng nhóc, anh nâng một bàn tay lên trêu đùa hai cánh tay nhỏ của thằng nhóc, ngón tay đầy thịt của nhóc con lập tức bắt được một ngón tay của anh, bàn tay của thằng bé rất nhỏ, dùng hai tay vẫn không cầm được một ngón tay của anh.
Tại một khắc này, thời gian giống như ngừng chuyển động, Dịch Dương nhìn đứa bé bên cạnh, nghĩ thầm, nếu bây giờ Nhan Nhan ở đây thì tốt rồi. Lúc này không biết Mạc Tâm Nhan đang làm gì, có nhớ anh không, có nhớ con trai của bọn họ không?
“Mẹ….” Tiểu Bối kéo vạt áo của Mạc Tâm Nhan, mềm mại hỏi: “Sao mẹ lại cứ thích nhìn ra bên ngoài cửa sổ vậy?”
Mạc Tâm Nhan sờ đầu cô nhóc, ôm cô nhóc lên đùi, dịu dàng nói: “Mẹ đang nghĩ đến chú, ba, anh trai và em trai con.”
“Em trai?” Tiểu Bối ngẩng đầu không hiểu nhìn cô: “Không phải Tiểu Bối chỉ có anh trai sao? Sao lại có cả em trai?”
Nghe thấy lời nói non nớt của Tiểu Bối, Mạc Tâm Nhan không nhịn được mỉm cười. Đúng rồi, Tiểu Bối còn chưa biết cô nhóc đã có một người em trai, rốt cuộc Tiểu Bối đã rời khỏi cô hơn một năm, may mắn ông trời phù hộ, đứa nhỏ này bình an không có việc gì. Lúc nhìn thấy đứa nhỏ này tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt mình, tâm trạng mất đi mà tìm được ở trong lòng cô khó có thể diễn tả nổi. Trong cuộc đời này, những đứa trẻ này là báu vật của cô, là sinh mệnh của cô, thiếu một thứ cũng không được.
“Mẹ, Tiểu Bối thực sự có em trai sao?” Tiểu Bối lắc cánh tay của cô, âm thanh non nớt kia lại kéo cô về với thực tại.
Cô rũ mắt, nhìn cô nhóc dịu dàng nói: “Đúng vậy, Tiểu Bối có em trai, một em trai rất đáng yêu, mà Tiểu Bối cũng trở thành người hạnh phúc nhất, vừa có anh trai vừa có em trai.”
Nghe mẹ nói mình là người hạnh phúc nhất, Tiểu Bối lập tức ôm cánh tay cô mỉm cười ngọt ngào.
Mạc Tâm Nhan nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô nhóc, tầm mắt yên lặng nhìn về bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng chợt bình tĩnh. Chỉ cần mấy đứa nhỏ còn ổn là được.
Cao ốc Bách Dịch.
Sau khi Tiêu Thần Phong đi vào văn phòng giám đốc của Dịch Dương, giống như thường lệ kiểm tra bàn làm việc và kệ sách, xem có chỗ nào khác với ngày hôm qua hay không.
Nhưng khi tầm mắt của anh ta quét qua dãy sách dài trên giá sách, ánh mắt lập tức nguy hiểm híp lại, vội vàng chạy tới lấy mấy cuốn sách lật xem, khi nhìn thấy bên trong sách không có gì, những tư liệu hiệp nghị và thư từ không cánh mà bay, trên mặt anh ta chợt xuất hiện vẻ lạnh lẽo âm trầm.
“Đêm qua và sáng sớm hôm nay có ai đã vào phòng của tôi.”Tiêu Thần Phong lạnh lùng hỏi máy điện thoại trên bàn.
Điện thoại bàn lập tức vang lên âm thanh cung kính của thư ký: “Lúc sáng tôi vừa tới có nhìn thấy trợ lý Lý vội vàng chạy ra sảnh văn phòng, còn anh ấy có vào văn phòng không thì tôi không biết.”
“Được rồi, tôi đã biết.”
Cúp điện thoại, ánh mắt lạnh lùng tàn độc của Tiêu Thần Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó anh nhanh chóng lấy di động ra gọi cho một dãy số, sau đó tàn nhẫn ra lệnh cho người ở bên kia: “Mau chóng giải quyết một người đàn ông tên là Lý Minh cho tôi.”