Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Mạc Thanh đem hết toàn bộ tinh lực đặt lên người Canh Thủy Đế.
Người nọ là Hoàng đế, bản thân hắn chỉ là một tiểu thị vệ, rốt cuộc vì sao lại phải giết hắn đây? Chẳng lẽ năm đó hắn đắc tội vị Hoàng Đế chỉ tại vị hai năm này?
Canh Thủy Đế mặc dù tại vị ở trong lịch sử ngắn, thế nhưng tư liệu lịch sử ở trong thư viện cũng đủ để cho Mạc Thanh nghiên cứu hơn một ngày. Huống chi mấy tư liệu kia đều là dùng cổ văn triều Hán viết, tối nghĩa khó hiểu, lông mi Mạc Thanh đã vặn thành một đoạn dây thừng, gần như đốt đầu hắn ra một lỗ thủng. (đoạn này tui cũng không hiểu vì sao tác giả lại so sánh như vậy:v)
Hai giờ sau đó, hắn rốt cuộc buông giáp đầu hàng, tính toán cầu cứu Giáo sư Tề.
Điện thoại vừa mới thông, Mạc Thanh đã nghe thấy giọng nói giáo sư Tề có chút hưng phấn: “Mạc Thanh phải không? Đúng lúc tôi cũng đang tìm cậu, ký hiệu trên tay cậu có chút manh mối rồi. Lúc nào cậu tới đây được, chúng ta nói chuyện một chút?”
Mạc Thanh sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cảm ơn thầy! Bây giờ con qua ngay!”
Cứ như vậy, nửa giờ sau Mạc Thanh khẽ gõ cửa văn phòng giáo sư Tề.
Trên gương mặt già nua của giáo sư Tề có điểm hồng hào, thoạt nhìn khiến cho ông có vẻ còn trẻ tuổi có sức sống. Đó là một loại hưng phấn khó mà giải thích được, chỉ khi nào dâng lên say mê sâu sắc đối với thứ gì đó mới có thể bất giác hiện ra ở trên mặt.
“Cậu nhìn ký hiệu này chút xem.”
Trên bàn gỗ sạch sẽ, giáo sư Tề mở ra một phần tài liệu lịch sử sao chụp, đó là một bản thiếu bị lửa thiêu còn sót lại, phía trên vẽ ký hiệu đã bị cháy gần một nửa, song mơ hồ có thể thấy được là một hình thoi, những chi tiết còn lại không rõ ràng lắm, thế nhưng không khác kí hiệu trên cánh tay Mạc Thanh là bao.
(Bản thiếu: Sách cổ ghi chép lại lời kể của người đời, bị tổn hại hay phá hủy, bị sâu mọt ăn, thiếu trang được gọi là bản thiếu)
Mạc Thanh cẩn thận so sánh một lần, không kìm nén được nội tâm kích động, giọng nói cũng có phần biến điệu: “Ký hiệu này nghĩa là sao ạ?”
Giáo sư Tề chỉ vào mấy chữ kiểu Hán cổ rất đẹp trên tài liệu: “Ở chỗ này có viết.”
Mạc Thanh hơi há miệng á khẩu không trả lời được, lại cười nói: “Thưa thầy, kỳ thật đại đa số mọi người đều xem không hiểu thể triện.”
Ông cũng không để ý, niệm từng chữ từng chữ: “Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên —— ”
Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt!
Mạc Thanh vội hỏi: “Nghĩa là sao ạ?”
Giáo sư Tề tiếc nuối lắc đầu: “Phần còn lại đều đã bị thiêu hủy, không thể nào biết được. Cậu có biết làm sao mà tìm được ký hiệu này không?”
“Tìm được ở đâu ạ thưa thầy?” Mạc Thanh có chút lo lắng.
Giáo sư Tề tháo kính lão xuống, cười tủm tỉm nói: “Tôi có một đồng nghiệp đặc biệt thích nghiên cứu bói toán và phù chú cổ đại, tôi mang ký hiệu này cho ông ấy nhìn, lão nói hình như đã từng thấy qua, âm thầm tìm rất lâu. Cuối cùng ông ấy tìm được rất nhiều ký hiệu cùng loại từ một bản thiếu những năm cuối thời Tây Hán, liền sao chụp một phần cho tôi xem.”
“Ghi chép bên trong bản thiếu này đều là phù chú lưu lại từ thời thượng cổ, ở trong bản biên lục của một vị quốc sư thời Vương Mãng triều Tân, tên gọi Giản Bình, đáng tiếc niên đại đã lâu, vốn ban đầu hẳn là ghi chép hơn ba mươi loại phù chú, đáng tiếc đã bị cháy hết, chỉ có một đoạn đơn giản còn sót lại, chỉ còn phân biệt nhận ra được bảy tám loại.”
Hóa ra là Giản Bình biên lục!
(Biên lục: biên soạn và trích sửa)
Trong chuyện này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Giáo sư Tề đưa hai tờ tài liệu sao chụp cho hắn: “Đây là hai trang trong đó, được giữ gìn tương đối trọn vẹn đấy.”
Mạc Thanh cúi đầu nhìn, mỗi tờ đều vẽ một ký hiệu méo mó uốn khúc, hoặc là hình tròn, hoặc là hình vuông, phía dưới viết lời chú giải thể triện chi chít dày đặc.
Giáo sư Tề dịch nghĩa nói: “Ký hiệu hình tròn tên ‘Phúc trạch kiếp này’. Đây là loại phù chú có thể đem phúc trạch kiếp sau di chuyển đến dùng ở kiếp này, ở kiếp này đại phú đại quý, phúc thọ kéo dài, đáng tiếc kiếp sau sẽ thê thê thảm thảm.”
Ông lại chỉ vào một cái khác: ” Ký hiệu hình vuông này gọi là “Lưỡng thể nhất mệnh “. Chính là nói một người có thể mượn dùng mệnh cách của một người khác, sau đó sẽ phải hoàn trả lại, còn có thể hao tổn tuổi thọ.”
Mạc Thanh ngẩng đầu hỏi: “Giáo sư Tề tin những thứ này sao?”
Giáo sư Tề cười nói: “Tôi là người theo thuyết duy vật, đương nhiên không tin. Tài liệu lịch sử này thời cổ đại nhiều, đến cận đại thì dần ít đi, nguyên nhân là vì chúng ta chiến thắng thiên nhiên, khoa học từng bước phát triển.”
Mạc Thanh cúi đầu ngẩn người không nói gì.
Giáo sư Tề thay đổi chủ đề, thở dài: “Nhưng mà mấy năm gần đây tôi cũng dần lực bất tòng tâm, ấy vậy mà cũng có những người trong lòng muốn chống lại số mệnh như thế. Ai, không nói mấy chuyện đó nữa, bây giờ những thứ tôi tìm được này không biết có giúp ích được gì cho cậu hay không?”
Mạc Thanh vội nói: “Cảm ơn giáo sư Tề, có giúp được ạ.”
Giáo sư Tề cười nói: “Lâu lắm rồi tôi không vui vẻ như vậy. Cậu cần gì thì cứ nói cho tôi biết.”
Trong lòng Mạc Thanh chỉ mong sao ông nói những lời này, vội vàng nói: “Không biết thầy có thể chỉ dẫn cho con không, nếu như con muốn tìm hiểu cuộc đời Giản Bình, Phong Dương, Hạ Diễn ba người này thời Vương Mãng triều Tân thì không biết nên bắt đầu từ đâu?”
Giáo sư Tề nhíu mày lẩm nhẩm tên ba người một lần: “Giản Bình, Phong Dương đều từng nghe qua, tối nay tôi có thể gửi tài liệu cho cậu. Nhưng mà Hạ Diễn người này nghe không quen lắm, để tôi nghiên cứu một chút.”
“Con cảm ơn thầy!”
Mạc Thanh thiên ân vạn tạ rời khỏi.
Hắn đứng ngoài cửa vén tay áo lên, kìm lòng không đặng nhìn ký hiệu màu đen trên cánh tay.
Thử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt. Phù chú này rốt cuộc là có ý gì?
Chiều nay còn có buổi học Taekwondo, Mạc Thanh vội vàng ăn cơm trưa xong liền đi tới sân huấn luyện của đội tập. Tất cả các đội đều dùng chung sân huấn luyện, vừa rồi đội võ thuật vừa mới tập xong, trong sân vẫn tràn ngập mùi mồ hôi nhàn nhạt.
Hắn tới hơi sớm, trên sân không một bóng người. Mạc Thanh giống như mọi ngày đi vào phòng thay đồ thay quần áo, vừa định ngồi xuống thì chợt thấy trên mặt đất có một thanh kiếm của người đội võ thuật để lại.
Đó là một thanh kiếm bình thường, nửa mới nửa cũ, cũng không nhìn ra có điểm gì đặc biệt.
Bước chân Mạc Thanh lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi trên thanh kiếm, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy.
Không biết cầm kiếm trong tay, cảm giác sẽ là như thế nào đây?
——
Thử tiêu bỉ trường: Thử là này, bỉ là kia
Tiêu là tiêu tan, trường là sinh ra
Đại khái: bên này vừa biến mất, bên kia liền sinh ra.