Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by An Nhiên
Lộ ngộ khổng tử, chích đương dương hổ. Như vậy có thể thấy được, trên đời ngoại trừ người có liên hệ máu mủ ra, người có tướng mạo giống nhau cũng không kỳ lạ. Hai người giật mình một cái, nam nhân áo xám phục hồi tinh thần trước, toát mồ hôi lạnh nói: “Ngươi là ai?”
Mũi kiếm Lạc Khiêm chỉ vào yết hầu gã: “Ta hỏi ngươi trước, nói!”
Nam nhân nghe vậy cắn răng, không chịu nói gì.
Nhìn bộ dạng nam nhân này do dự không dám quyết định, bên trong chắc chắn có ẩn tình. Mảnh rừng này chính là vùng đất trọng yếu nơi cửa khẩu, một khi phát hiện có người lai lịch không rõ, không thể giết bừa, nhất định phải mang về quân doanh nghiêm xét. Nam nhân này thân chịu trọng thương, lại không giống bộ dáng người từng luyện qua võ công, Lạc Khiêm ném một lọ thuốc trị thương cho gã: “Cầm máu vết thương lại, theo ta xuống núi.”
Ngay sau đó, Lạc Khiêm hô vang vài tiếng lên không trung, tam trường lưỡng đoản, ý là báo cho Hạ Diễn biết bên chỗ hắn sự tình có biến, không đi săn nữa, trước tiên xuống núi.
(tam trường lưỡng đoạn: chỉ chuyện không hay)
Nam nhân vội vội vàng vàng xé quần áo, cầm máu miệng vết thương trên đùi, bỗng nhiên ngẩng đầu kêu lên: “Cẩn thận!”
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân của ba người, hai nặng một nhẹ. Lạc Khiêm cũng không quay đầu lại, thân thể nhẹ cúi về phía trước, tránh thoát một thương một kiếm trái phải đồng thời vung qua, tiếp theo nâng người lên, tay trái bắt lấy trường thương kéo một phát, trường kiếm trên tay phải vung qua, chỉ nghe thấy âm thanh kim loại leng keng một tiếng, kiếm của người bên phải nọ đã bị chém đứt. Thương của người bên trái bị Lạc Khiêm tóm chặt, thở hồng hộc không rút ra được.
Hai người này công phu qua quít bình thường, tay trái Lạc Khiêm lại dùng sức kéo một phát, thân thể ngửa về phía sau, trường thương lập tức đâm xuyên ngực người bên phải nọ.
Kêu thảm một tiếng, vang vọng sơn cốc.
Người bên trái lảo đảo, thân thể đang nghiêng phía trước Lạc Khiêm, kiếm trên tay phải Lạc Khiêm thuận thế quét qua cổ gã.
Nam nhân áo xám ngồi dưới đất lúc nàyđã ngây người, kích động khen lớn: “Hảo tuấn công phu!” (Công phu đẹp mắt tài giỏi hơn người)
Lúc này Lạc Khiêm mới quay lại, chỉ thấy người duy nhất trong ba người có công phu cao hơn lộ vẻ e ngại, đứng cách hắn vài chục bước chân không dám lại gần, một thân quần áo ngược lại không giống xuất từ nhà bình thường. Lạc Khiêm biết rõ nhất định phải lưu lại người này còn sống, bất động thanh sắc nói: “Ngươi ở Bồ Tân quan có ý đồ giết người, cho dù muốn trốn cũng sẽ không thoát được.”
Người nọ hừ lạnh một tiếng, quay người muốn xuống núi, không ngờ sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, lập tức trên cổ đau đớn, trước mắt biến thành màu đen ngã xuống.
Đánh người nọ ngất xỉu hiển nhiên là Hạ Diễn nghe tiếng mà đến. Hạ Diễn cúi đầu nhìn nam nhân áo xám: “Ai?”
Nam nhân áo xám nhìn y phục, phong thái của Hạ Diễn, lại quay đầu nhìn Lạc Khiêm cung kính không nói, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, hỏi: “Vị này chính là con trai tướng quân Hạ Chương, chưa đến mười tám tuổi đã phong hầu điểm tướng Hiên Bắc hầu?” Nói xong sắc mặt đỏ lên, lộ ra chút kích động: “Tại hạ Lưu Huyền, đến Bồ Tân quan là vì muốn gặp tướng quân Hạ Chương, thỉnh tướng quân dẫn tiến!”
Hạ Diễn nghe thấy cái tên Lưu Huyền này, trong lòng không khỏi khẽ động, trầm ngâm một lát nói: “Mang hai người này hồi trong quân tiếp tục xử trí.”
Hai người ra ngoài đi săn, tất nhiên có binh sĩ dưới chân núi ở lại trấn giữ, Lạc Khiêm gọi người lên sửa sang nơi này lại một phen, ngay cả thi thể người cũng khiêng trở về.
Lưu Huyền dường như vô cùng có hảo cảm với Lạc Khiêm, trên đường đi đều nói cười với hắn, nói: “Thời điểm vừa thấy ngươi, ta còn tưởng rằng bản thân chết rồi, linh hồn xuất khiếu rồi. Không ngờ trên đời này thật sự có người đẹp mắt giống ta như vậy, ngươi nói xem chúng ta có phải là huynh đệ thất lạc nhiều năm không?” Suy nghĩ một chút lại lẩm bẩm: “Không đúng, mẹ ta nói người như ta thế gian ít thấy, nếu lại sinh một đứa như thế nhất định phải bóp chết, hẳn là không phải rồi.”
Lạc Khiêm từ nhỏ bị Hạ Diễn quản, chưa bao giờ tùy tiện nói lung tung, nhưng Lưu Huyền này rồi lại không làm hắn phản cảm, trên đường đi nghe gã chêm chọc nói cười, ngược lại không cảm thấy buồn tẻ. Trong lòng Hạ Diễn hiển nhiên có nghi kị, song thái độ mặt ngoài đối với Lưu Huyền vẫn ôn hòa, phân phó binh sĩ nói: “Không cần trói hắn, cho hắn cưỡi ngựa.”
Lưu Huyền lại cười nói: “Đa tạ Tướng quân! Vừa rồi đau muốn chết, thật sự nghĩ là mình sắp chết rồi chứ. Người ta nói người tốt sống không lâu, tai họa di vạn năm, quả nhiên không có nói sai.”
Hết chương .
————
Người tốt sống không lâu, tai họa di vạn năm: Người tốt không dễ lưu danh, người xấu lại dễ dàng để tiếng xấu muôn đời, còn có một loại giải thích khác là thói quen tốt không dễ lưu truyền, nhưng thói quen xấu thì rất dễ lan rộng.
Lộ ngộ Khổng Tử, chích đương Dương Hổ: Dương Hổ là người nước Lỗ thời Xuân Thu. Là kẻ bạo ngược. Dương Hổ và Khổng Tử tướng mạo rất giống nhau. Một lần Khổng Tử bị nhận nhầm là Dương Hổ nên gặp nguy hiểm suýt chết.
Câu “trên đường gặp Khổng Tử, lại chỉ coi là Dương Hổ” là chỉ ý này. Ý nói bé Khiêm gặp phải “Dương Hổ” Lưu Huyền rồi đó:”(