Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kinh thành địa chấn, nhà cửa trên đường sụp đổ, một mảnh hỗn độn, may mà chỉ xảy ra trong chốc lát, không có thương vong quá lớn. Mạc Thanh muốn cứu Hạ Diễn ra, chỉ có thể tạm thời đảm nhiệm thân phận hoàng đế. Hắn trở lại trong cung hạ chỉ, địa chấn là cảnh báo của trời cao, gần đây kinh thành nhất định có oan tình, vì vậy Hạ Diễn được coi như tối oan quỷ trong lịch sử triều Tân, được Hoàng Đế thả ra từ trong thiên lao. Ngược lại Phong Dương có ý đồ mưu phản, phạm thượng tác loạn, bị Canh Thủy Đế phái người giết trong cơn địa chấn. Hầu hạ bên người Hoàng Đế có không ít người là tai mắt của Phong Dương, Mạc Thanh cùng Tuyên Minh điều tra nửa ngày cũng đồng thời quét sạch, không chừa một mống.
Mạc Thanh bị đốt tới bốc khói xanh, thân thể run rẩy đau đớn kịch liệt, trong nội tâm chỉ nhớ đến Hạ Diễn. May mà Tuyên Minh ở bên cạnh hắn chiếu cố, cộng thêm an dưỡng, ban đêm rốt cuộc khôi phục lại. Hạ Diễn ở trong thiên lao bị thương, ở trong phủ của mình tắm rửa chữa thương, Mạc Thanh nghĩ tới nghĩ lui nhịn không được, đành thừa dịp trời tối đi Hạ phủ.
Nhiều ngày không gặp có chút không được tự nhiên, Hạ Diễn cúi đầu hỏi: “Lần này là lưu lại không đi?”
“Ta, ta ở bên kia đã chết, từ nay về sau chỉ có thể ở lại chỗ này.” Mạc Thanh đứng ở cửa cẩn thận hỏi, “Tướng quân, tối nay ta ở nơi này được không?”
Hạ Diễn tắt đèn đẩy hắn lên giường.
Hôm sau Lưu Tú được Hạ Diễn thả ra, bởi vì là tội phạm truy nã trọng yếu, Hạ Diễn tự mình đưa hắn ra khỏi kinh thành. Hạ Diễn chỉ có một điều kiện, tương lai sau khi Lưu Tú lên ngôi sẽ xóa bỏ hết thảy về hắn ở trong lịch sử, giống như chưa từng tồn tại người này. Lưu Tú tuy rằng không rõ ý đồ của hắn lắm nhưng cũng gật đầu đáp ứng.
Lưu Tú ra khỏi thành giống như thả hổ về rừng, ngày triều Tân diệt vong sắp tới.
Tuyên Minh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, thân thể Canh Thủy Đế dần dần đau đớn suy yếu, đối với bên ngoài lại nói trầm trong nữ sắc không muốn thượng triều. Mấy tháng sau quân Lục Lâm đánh vào kinh thành, ngày đó hoàng cung nổi lên một trận đại hỏa, cơ thể Canh Thủy Đế cháy đen nằm ở trong phòng ngủ, tranh luận thật giả khuôn mặt không rõ, cũng không nhìn ra được rốt cuộc là chết khi nào.
Nửa tháng sau, chân núi Bồ Tân quan xây lên một viện, dọc theo nước mà xây, không lớn không nhỏ, nhìn rất thư thái dễ chịu, có một danh tự đơn giản, gọi là Nam Sơn cư. Không lâu sau đó, cách Phượng cư vài dặm xa cũng xây lên một viện khác, bố cục tuy nhỏ nhưng lại thoải mái, danh tự rồi lại dị thường quen thuộc, gọi là Minh Phong cư.
Danh tự này là do Tuyên Minh đặt, hắn tự xưng là Minh Phong cư sĩ. Lúc Mạc Thanh nghe được quả thực sửng sốt cả buổi, ngay sau đó lại bất đắc dĩ mà nghĩ, như vậy cũng tốt, rốt cuộc lại giải quyết xong một huyền án nữa.
Thiên hạ rốt cuộc thái bình, cuộc sống ngày càng nhàn nhã.
Chẳng qua là có một việc, Mạc Thanh vẫn như trước là thân quỷ, thấy mặt trời liền muốn bốc hơi.
Vừa mới chuyển vào Nam Sơn cư, Tuyên Minh dạo này thường uống rượu nói chuyện phiếm, nói với Mạc Thanh: “Hạ tướng quân chính là thân thể chí dương, ngươi toàn thân âm khí hơi nặng, chỉ cần từ trên người y hấp thu nhiều dương khí một chút, không đến năm ba tháng là có thể đi ra ngoài thấy mặt trời rồi.”
Mạc Thanh ngơ ngác một chút: “Thật sao?”
Tuyên Minh lại thấp giọng nói: “Kỳ thật những thứ kia của Hạ tướng quân, chính là sau khi xong việc chảy ra nam tinh, đối với thân thể của ngươi cực tốt, vì vậy tận lực ở lại bên trong.”
Mạc Thanh đỏ mặt: “…” Đây là muốn Hạ Diễn bắn ở bên trong.
Thanh âm Tuyên Minh lại thấp thêm nửa phần: “Còn có, kỳ thật tốt nhất chính là ăn, ngươi hiểu không? Nuốt vào mới có thể bổ sung dương khí hiệu quả nhất.”
Mạc Thanh: “…” Lại còn có loại chuyện càng không biết xấu hổ hơn này sao?
Tuyên Minh khe khẽ thở dài: “Tóm lại ngươi cũng coi như có vận khí, nếu như thể chất Hạ tướng quân không phải đặc thù như vậy, chỉ sợ ngươi cho dù trở về thì cả đời cũng không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Bình thường quấn lấy y làm mấy sự tình kia nhiều chút, không bao lâu thân thể sẽ tốt.”
Mạc Thanh: “…”
Liếc một cái nhìn Hạ Diễn đang uống trà cách đó không xa, vẻ mặt cấm dục bộ dáng lãnh đạm, cũng không biết có nghe được hay không.
Tuyên Minh lại thở dài nói: “Ngươi thân là thân quỷ vĩnh viễn không già, cũng sẽ không chết, Hạ tướng quân lại còn hơn hai mươi năm dương thọ. Đợi đến thời điểm y phải đi, ta làm pháp cho các ngươi cùng nhau đầu thai, cuối cùng cũng không uổng một đời nương tựa bên nhau này.”
Mạc Thanh nghe vậy hơi sững sờ, đã thấy Hạ Diễn cũng quay đầu lại nhìn hắn, hai người ánh mắt giao hội, trong lòng Mạc Thanh đột nhiên vui mừng vô hạn.
Vô luận qua bao nhiêu năm, qua bao nhiêu ngày tháng, trải qua bao nhiêu biến cố, hắn vẫn luôn là Thanh Ninh của tướng quân, chưa từng thay đổi.
Hàn Khê Ánh Nguyệt, Thanh Ninh Phù Tang.
Yêu, là trung thành trăm ngàn năm vĩnh hằng bất biến.