Hồn Phi Yên Diệt Chi Minh Phong Thiên

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tám năm trước, kinh thành.

Tô Nghi tắm rửa ở trong hồ nước xong đi lên, tiện tay cầm quần áo bẩn không chịu nổi của mình mặc vào, từ bên hồ chạy ra ngoài. Gần đây Hoàng cung đại hưng thổ mộc, hắn theo lệnh triệu tập mà đến chỗ lâm viên này làm khuân vác, ban ngày lao động, nhá nhem tối thì vụng trộm tắm rửa ở trong hồ này. Nơi này địa điểm vắng lặng, không dễ bị người phát hiện, cùng lắm cũng chỉ là bị muỗi đốt vài nhát.

(đại hưng thổ mộc: khởi công xây dựng công trình bằng gỗ quy mô lớn)

lâm viên

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cả gương mặt hiện ra mắt mày như tranh, khí chất hơn người, bộ dáng này tuyệt đối không giống xuất thân bần cùng. Tô Nghi rất sợ bản thân bị người nhìn trúng, đang định lấy bùn trát lên mặt mình, đột nhiên cửa nhỏ phía bên kia truyền đến tiếng bước chân, hắn còn chưa kịp trốn, một thiếu niên mặc áo trắng đã đi tới.

Hai người mặt đối mặt, cả hai đều sửng sốt.

Tướng mạo thiếu niên áo trắng thật sự rất đẹp mắt, mắt đào hoa, lông mày dài mảnh, thanh nhã tuấn tú, so với chính Tô Nghi còn dễ nhìn hơn vài phần. Y phục trên người không giống thâm y và tam trọng y người bình thường mặc, rộng thùng thình thoải mái, cũng không phải thêu hoa văn mà là thêu hình bát quái, xem ra là xuất thân Đạo gia, thế nhưng cũng không giống đã xuất gia.

Tô Nghi lo lắng thiếu niên nói ra chuyện mình tắm ở đây, bất chấp tất cả lao qua cửa bỏ chạy. Thiếu niên bị hắn đẩy lảo đảo, cổ chân trật một cái, lập tức kêu đau ngã xuống. Đồng tiền trong tay đinh đinh đang đang lăn trên mặt đất, thiếu niên cũng không kịp nhặt, bụm cổ chân ngồi dưới đất.

Tô Nghi chạy được vài bước, thấy thiếu niên kia đau đến không đứng dậy nổi, đầy mặt đau đớn, trong lòng chung quy cũng có chút áy náy, bốc bùn bôi lên mặt, một lần nữa trở lại ngồi xổm trước mặt thiếu niên.

Thiếu niên thấy hắn ngồi xổm xuống, nhìn mặt của hắn giật mình: “Tướng mạo của ngươi vốn cực tốt, nhất định là xuất thân đại phú đại quý, dùng bùn che làm gì.” Nói xong cũng mặc kệ cổ chân của mình, lấy tay giúp hắn lau sạch.

Tô Nghi nhìn thiếu niên vóc dáng mười ba mười bốn tuổi, thế nhưng gương mặt thoạt nhìn vẫn nhỏ, trong lúc nhất thời cũng không đoán ra tuổi của thiếu niên, chỉ cảm thấy thiếu niên này có chút khí tức mọt sách, cổ chân của mình mặc kệ, trước tiên quản tướng mạo của hắn đã.

Thiếu niên lau mặt cho hắn xong, lại cẩn thận cầm tay hắn xem chỉ tay, lẩm bẩm cảm thán nói: “Thì ra là xuất thân con nhà quan, không ngờ trong nhà lại xảy ra biến cố. Chuyện này ước chừng hai ba năm trước, hai ba năm trước xảy ra đại sự gì nhỉ?” Nói xong bản thân giật mình cả kinh: “A! Chẳng lẽ lại là con trai của Khánh Dương công?”

(Khánh Dương công: công ở đây là tước Công thời phong kiến, tước Công đứng đầu trong ngũ đẳng là ” Công, Hầu, Bá, Tử, Nam”, được phong tặng cho con cháu Hoàng tộc và bậc khai quốc công thần.)

Trong lòng Tô Nghi nhất thời cả kinh, vội vàng rút tay về, nói: “Nói bậy!”

Thiếu niên sững sờ trong chốc lát, dường như muốn phản bác bản thân không có xem sai, đột nhiên lại giống như biến chuyển suy nghĩ, sắc mặt trắng nhợt, lập tức nói: “Cả nhà Khánh Dương công bị đày đi biên ải, đã chết trên đường rồi, là ta xem sai, là ta xem sai… Vị tiểu ca này ngày hôm nay coi như chưa từng thấy qua ta.”

Thiếu niên lẩm bẩm nói xong, khập khiễng muốn đứng dậy, chính là tư thế sợ hãi muốn chạy lấy mạng, chỉ có điều vết thương ở chân nghiêm trọng, nửa bước cũng khó, nhịn không được nghẹn ra nước mắt. Tô Nghi thấy bộ dáng khổ sở của thiếu niên, trong lòng cũng có chút áy náy, bế thiếu niên lên đi vào trong đình ngồi, nói: “Đau như vậy sao.”

Thiếu niên thấy hắn không có ý muốn giết mình, lá gan lớn hơn một chút, hỏi: “Ngươi ở kinh thành làm gì?” Nói xong lại hơi sửng sốt: “Khánh Dương công năm đó bị người hãm hại, đến giờ vẫn chưa trả được thù, cừu nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật… Ngươi chẳng lẽ là, chẳng lẽ là đến báo thù hay sao?”

Tô Nghi nghiến răng nhìn y. Thiếu niên này đến tột cùng là ai, chuyện biết rõ cũng nhiều quá rồi.

Thiếu niên thấy hắn ánh mắt sắc bén, sắc mặt lại trắng bệch: “Trong lòng ta kính trọng Khánh Dương công, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết…”

Tô Nghi cúi đầu xuống, chuyên tâm vì y mà xoa bóp mắt cá chân, trong lúc nhất thời lặng im không nói lời nào, bầu không khí cũng dần dần thả lỏng.

Thiếu niên lại nhịn không được tiếp tục tường tận tỉ mỉ xem xét mặt hắn, cười nói: “Thật sự là tốt tướng a, so với ta tốt hơn nhiều.”

Tô Nghi thầm nghĩ không biết thiếu niên này xem tướng kiểu gì, tướng mạo y rõ ràng còn đẹp hơn mình, thế mà lại khăng khăng nói mình tốt hơn y. Tay thiếu niên ở trên mặt hắn sờ rồi lại sờ, rốt cuộc thở dài: “Là của mình thì chính là của mình, không phải là của mình thì không phải là của mình, không thể cưỡng cầu.”

Tô Nghi bị ngữ khí thấu rõ hồng trần, thông tỏ đại ngộ của thiếu niên làm cho cười rộ lên: “Ngươi mới bao nhiêu, những thứ này đều đã hiểu ư?”

Thiếu niên gật gù đắc ý: “Ngươi đừng thấy ta tuổi còn nhỏ, chuyện ta có thể tính ra được cũng không ít đâu.”

“Hửm? Vậy chắc hẳn ngươi biết bây giờ ta đang ở đâu?” Tô Nghi cúi đầu xoa bóp mắt cá chân cho y, giống như thăm dò mà nói.

Thiếu niên cúi đầu nhìn hắn: “Cũng không phải. Chúng ta xem bói không phải cái gì cũng có thể tính ra, hơn nữa ta chỉ là đoán đoán, căn bản không biết ngươi là ai.”

“Ngươi là thầy bói hay sao?”

Trong lúc nhất thời thiếu niên không biết nên trả lời thế nào, nói: “Gần đây ta vừa học được xem bói cát hung, sư phụ kêu ta tìm một trăm người luyện tập, ta xem cho ngươi nhé?”

Tô Nghi thấy thiếu niên tuổi không lớn lắm, trong lòng cũng không đem thiếu niên coi thành chuyện gì to tát, cười nói: “Ngươi đã học bao lâu rồi?”

“Năm năm.” Thiếu niên quy củ xòe bàn tay ra, “Đã học năm năm.”

“Ngoại trừ xem cát hung thì còn có thể xem gì nữa?” Tô Nghi cười tranh luận với thiếu niên, “Có tính ra hôm nay đi ra ngoài sẽ gặp phải ta, còn bị trật chân không?”

Thiếu niên rất nghiêm túc nói: “Sư phụ nói, đạo trời có trật tự, tuy rằng chúng ta thông hiểu Tiên Thiên diễn toán, duy chỉ có mạng của chính mình là tính không ra. Sáng sớm lúc đi ra ngoài sư phụ giúp ta xem một quẻ, nói hôm nay ta gặp được nhân duyên, vậy nên đã cho ta ăn mặc thật đẹp.” (cưng >w

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio