Sau khi nhớ ra chuyện hệ trọng chết người đó thì tâm hồn ăn uống của mình biến đâu hết trơn mà chỉ muốn chạy thẳng lên phòng mà “ ăn” hết mấy cuốn sách vở toán đó.
Nghĩ lần làm mình liền đặt ly sữa chưa uống được / xuống bàn và đứng lên
- đi đâu vậy? Thức ăn chưa đem ra mà
- không cần nữa tôi không muốn ăn
- sao lại như vậy bình thường em thích ăn lắm mà sữa cũng chưa uống hết nữa
- tôi phải lên phòng bây giờ
- làm gì?
- học chứ làm gì mai tôi phải kiểm tra toán
- ăn sáng xong đã
- không được như vậy sợ không kịp
- sưc học của em cũng không tệ mà đừng lo qua. Sức khỏe vẫn quan trọng hơn nếu cứ bỏ bữa như vậy không khéo bị đau bao tử mất
- tôi không sao đi đây
- nè..... Nè
Mình bỏ đi lên phòng thẳng không thèm nghe anh ta dài dòng nữa
Mình đã lao vào học nghe sau đó nhưng chỉ một lúc sau có người gọi cửa
- phu nhân tôi đem thức ăn sáng cho người
- tôi không ăn chị đem xuống đi
- nhưng ngài ấy dặn phải đưa phu nhân ăn
- được rồi chị vào đây
Dường như chỉ chờ nhiêu đó người đó đã nhanh chóng mở cửa bước vào đặt thức ăn bên cạnh nơi mình đang ngồi học
- được rồi chị làm việc của mình đi tôi sẽ ăn sau
- dạ được
Mình đã nghe tiếng đóng cửa nghĩ rong phòng không còn ai nhưng sao cứ có cảm giác có người đang nhìn mình. Mà thôi kệ chắc học quá sinh ra ảo giác, điều đó chứng minh mình đang dốc hết sức mà học công nhận giỏi thiệt nhak
Như vậy việc học của mình kéo đai hồi lâu thì đột nhiên có tiếng nói lạnh ngắt phát ra sau lưng là tim mình như đi dạo một vòng trái đất vậy đó
- em định chừng nào mới nhìn qua khay thức ăn đây
- ahhhhh.... Làm tôi hết hồn. Anh vô lúc nào mà không nghe tiếng vậy?
- tôi vào từ lúc khay thức ăn và chứng kiến hết khoảng thời gian em không ngó ngàn đến nó cũng như....tôi
- được rồi để đó lát ăn trưa luôn anh không cần lo tui không chết vì đói đâu
- nghỉ đi bữa ăn vữa nghe tôi nói xong lại học tiếp
- được rồi thua anh luôn
Đành phải buông bút bưng khay thức ăn ra bàn nhỏ trong phòng bắt dầu ăn anh thì tiến lại ngồi đối diện mình
- chiều nay tôi có việc phải sang Ukur tuần sau mới về được
- cái gì? Nhưng mà thôi có việc thì anh cứ đi
- không sao đâu có việc gì cần cứ nói quản gia ong ta sẽ giũa em
- biết rồi
- nhớ không được bỏ bữa, tôi sẽ gọi kiểm tra hàng ngày
- biết biết
Trong khi vừa ăn vườn nói mình vừa gật gà gật gù như đang nghe giảng bài vậy. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh ta đi rồi thì cũng buồn thiệt ở nhà này mình đâu có thể nói chuyện với ai nên mặt xụ lại
- đưa tay đây
Mình thấy hơi lạ nhưng vẫn đưa tay ra lúc đó anh lấy trong túi ra chiếc hộp nhỏ mở ra là chiếc lắc nhỏ rất tinh xảo đeo vào tay mình và dăn
- đi đâu cũng phải mang theo nó không được làm mất
- sao lại như vậy?
- không cần hỏi nhiều chỉ cần biết vậy là được rồi
Thôi kệ dù sao nó cũng rất đẹp
- còn một thứ nữa. Ngồi đây đợi xíu tôi đi lấy
Anh nhanh chóng ra khỏi phòng mình ngán ngẫm quay lại khay thức ăn lúc sau nghe tiếp mở của cũng không buồn ngước lên nhìn chỉ im lặng ăn. Đột nhiên thấy bên má nhột nhột giậc mình ngước len thì đập vào mắt là em cún trắng tinh hoại mắt trong xoe nhìn mình
-khi tôi đi lúc buồn chán em có thể chơi với nó lúc chán
Mình thích cún lắm nên liền ôm lấy nó từ tay anh
- nó dễ thương qua. Nó có tên chưa?
- chưa đang đợi chủ đặt
- vậy........ Gọi là Vivi được không?
- rất hay. Vậy em lo học đi tôi đi chuẩn bị chút. h là đi rồi
- vậy.. Anh đi cẩn thận nhak.
- Uhm
Anh định quay đi ra khổ phòng nhưng chợt quay lại rút ví ra đưa mình một cái thẻ màu vàng
- em giữ lấy cần gì thì sử dụng
- không cần số tiền anh đưa lúc trước vẫn còn nhiều không cần đưa thêm đâu
- không được lỡ có chuyện gì cần thì sao? Cứ giữ lấy
Nói rồi anh đi thẳng ra ngoài, quẳng cái thẻ len bàn lại tiếp tục ôm Vivi chơi, sau đó lai học bài đến h thì cũng coi như tạm ổn nhanh chóng thu dọn tập sách ôm Vivi xuống nhà. Dù sao giờ này cũng là lúc anh phải đi rồi
Xuống đến nơi không thấy anh đâu chắc trên phòng chưa xuống. Thấy bác quản gia đang kêu vài người dọn dẹp ngoài vườn, mình đi lại gần hỏi
- Triệu Gia Phong đâu bác?Anh ta chưa xuống ạ?
- ngài ấy đi rồi thư phu nhân, dự tính là h đi nhưng có việc gì đó xảy ra nên ngài ấy đã đi sớm hơn dự định
- vậy à? Cháu biết rồi
Buồn thúi ruột luôn không ngờ anh ta đi mà không thèm chào mình
Nghĩ một hồi lại kết luận: không phải anh ta không muốn mà là có việc Lâm Bối Nhi mày không cần thiết trưng bộ mặt buồn thảm đó ra như vật bánh bèo chết mất
Đó kết luận của mình là như vậy
- phu nhân người vào trong đi không họ có thể là rớt đo trúng người
Tiếng nói của bác cắt đứt những suy nghĩ tào lao đó của mình và mới để sỹ thấy có vài cái thùng lớn được khiêng vào nhà
- nhưngx cái này là cái gì vậy bác?
- ngày ấy dặn tôi umma là mấy thứ đòi cho cục bông trên tay người. Người muốn để ở đâu? Ngoài vườn hay trong phòng
- đem lên phòng đi ah như vậy sẽ vui lắm
Lúc này nụ cười lại xuất hiện trên môi mình nhanh nhanh bế cục bông Vivi lên phòng sắp xếp đo cho em nào là nhà khăn đồ chơi thức ăn, khay đựng...
Anh ta đúng là tâm lý thật quả là biết cách làm mình từ buồn liền chuyển sang vui. Không biết phải vậy không hay là đi mình qua dễ dãi???