Cuộc sống của mình tại nhà anh diễn ra rất bình thường, cuộc sống đầy đủ. Thấm thoát đã năm trôi qua mà không có biến cố gì xảy ra, anh thì ngày ngày đều chăm sóc mình rất tốt. Riết rồi mình giống như bị say nắng anh ta vậy mà chẳng qua là chưa xác định được tình cảm của mình thôi. Từ lần nói thích mình anh ấy cũng không đề cập đến chuyện đó lần nào nữa, mình cũng không còn ngại ngùng nữa
Lạ là không biết tại sao từ từ anh rất tinh tưởng chị Gia Gia, hầu như là giao mình cho chị ta chăm sóc, nói đúng hơn là giám sát. Không hiểu tại sao càng ngày mình càng có ác cảm với chị ta, không thích nói chuyện nữa. Mà anh thì không biết chuyện này, mỗi lần đi công tác là lại giao mình cho chị ta. Chị ta thì được nước làm tới luôn bắt mình làm theo ý chị ta, còn lấy anh ra hù dọa mình nữa. Nghĩ lại mà thấy tức
Vì thế nên hôm nay mình quyết định sẽ nói ra suy nghĩ đó cho anh biết. Bây giờ anh mới về và đang ở trên thư phòng phải tranh thủ len nói trước khi bà chị kia đến
Mình nhanh chân đi đến thư phòng, canh cửa đó không biết tại sao lại mở hé hé, len lén nhìn vào thì thấy anh ngồi sau chiếc bàn lớn, bà chị kia lại đang đứng ngay trước mặt nói chuyện gì đó. Khi mình lắng tai nghe thì
- phu nhân dạo này như thế nào?
- phu nhận dạo này rất hư khôn còn nghe lời tôi nữa, tôi kêu làm gì lại luôn cãi lại. Có khi còn trốn tôi đi chơi, mua sắm, còn ăn uống tuỳ tiện nữa...... Bla... Bla....
Đầu mình lúc này đang xì khói đây. Chị ta đang nói cái gì vậy? Cái gì mà cãi lời, trốn đi chơi, mua sắm???? L.I.E -_-
Không thể chịu được. Người ta ngoan như vậy mà dám nói.... Phải nói cho ra lẽ.
Nghĩ là làm mình lập tức đẩy mạnh cửa nước vào nói
- cô đang nói gì vậy? Tôi như thế khi nào? Đồ nói dối!!
- phu nhân tôi không có ý đó. Tôi chỉ là đang nói sự thật thôi
- cô câm miệng. Triệu Gia Phong anh không được tin cô ta, cô ta đang nói dối. Lúc anh đi tôi rất ngoan mà
- phu nhân được rồi cô rất ngoan là do tôi sai. Mong phu nhan tha lỗi ( cô ta ra vẻ bị mình uy hiếp tội nghiệp nhằm lấy sự thương hại của anh. Nhưng tất nhiên Lâm Bối Nhi này không dễ bị người ta khi dễ đâu)
Mình đi lại sau chiếc bàn nơi anh đang ngồi trên chiếc ghế lớn, leo lên ngồi hẳn lên đùi anh ta. Miệng nói
- Phong là cô ta nói dối. Cô ta luôn giám sát tôi, luôn bắt tôi làm theo ý cô ta, còn lấy anh ra uy hiếp tôi nữa
- vậy giờ bảo bối muốn như thế nào?
Sau khi im lặng lắng nghe mọi chuyện lúc này anh mới mở miệng nói. Mình lập tức nắm bắt thời cơ nói
- tôi không muốn bị gò bó, không muốn ai giám sát hay quản lí. Nên tôi không cần cô ta nữa
- sao em biết là không cần cô ta nữa
- thì tại tôi lớn rồi. Ngày mai là đã tuổi rồi
- ak vậy thì phải làm sao với cô ta?
Lúc này người mới nhớ ra có một người đứng đó đang lộ gương mặt khí chịu. Mình cũng không phải là người xấu nên nói
- cứ để chị ta làm công việc khác
- vậy.., cô xuống gặp quản gia đi. Ông ấy sẽ có điều động
- dạ tôi xin phép
Cô ta bực bội ra khỏi phòng. Khi cô ta ta đi rồi anh mới nói
- bảo bối sao em lại ghét cô ta vậy? Lúc trước không phải thân lắm sao? Thay đổi nhanh vậy?
- không biết nữa. Từ khi anh giao tôi cho cô ra giám sát tôi rất bực mình không thích nữa
- vậy mai là sinh nhật bảo bối phải không?
- Uhm
- phải nhanh chóng chuẩn bị thật hoành tráng nhak. Vì đây là sinh nhật thứ của bảo bối, rất quan trọng đúng không?
- tất nhiên. Tôi còn muốn mời rất nhiều bạn bè tới, còn có cả ba mẹ, chị Hân nữa...
- được đều mời tất. Chỉ cần em vui. Còn quà? Bảo bối muốn quà gì?
- không biết nữa. Anh quyết định đi. Giờ tôi đi đây, còn phải mua sắm nhiều thứ cho ngày mai
- sao em phải lo? Cứ để tôi kêu quản gia làm
- có nhiều thứ không thể để người khác làm được
- vậy dẫn theo vài người không được cảm thấy vất vả
- Uhm tôi đi đây
Mình vui vẻ leo xuống đi ra ngoài và đi mua sắm cho bữa tiệc sinh nhật của mình ngày mai. Anh đã hứa là sẽ tổ chức thật hoành tráng nên mình cứ việc trang trí chuẩn bị mọi thứ mình muốn.
Cuộc sống mấy năm nay của mình rất tốt không thể đầy đủ hơn nữa. Mọi thứ đều được anh chuẩn bị đầy đủ, cong được lo cho chuyện học hành nên chuyện học của mình rất tốt. Vừa rồi mình đã thi đậu vào đại học quốc gia danh tiếng đây cũng là cơ hội ăn mừng luôn một thể.
Từ năm trước anh còn là nhà tài trợ cho trường cấp của mình, luôn ra tiền tài trợ sửa chữa. Nhờ có anh mà giờ nó đã trở thành một ngôi trường mới nỗi gần trong nước.....
Còn nhiều chuyện nữa mà quan trọng tóm lại là đến giờ mình vẫn không biết anh ta ngoài giám đốc Triệu thị còn làm gì khác không mà không bao giờ lo vấn đề tiền bạc.
Lâu lâu anh còn đưa mình đi đi lịch nước ngoài nữa, vui kinh khủng luôn. Anh còn cho mình dẫn bạn bè về làm tiệc ngoài trời nữa, giống như là chỗ cho tụi nó tá túc ấy. Bộ anh không thấy phiền sao? Mình chưa bao giờ thấy anh than phiền về những việc mình làm cả???
Và từ ngày đó năm trước anh rất hay gọi mình là bảo bối lúc đầu con thấy hơi ngại nhưng riết rồi cũng thấy quen...