Do tay phải mình bị gãy nên nên làm gì cũng chỉ có thể làm bằng tay trái, vì vậy nên công việc càng trở nên khó khăn hơn. Nhưng tóm lại là mình chả làm gì nhiều cả, mỗi lần ăn đều là anh đút mìn ăn. Còn vì chân cũng gãy nên không thể đi lại lung tung. Mỗi ngày anh lại bồng mình xuống vườn của bệnh viện đi dạo, được hai ngày mình lại sợ anh mệt nên bảo anh
- Hôm nay anh lấy xe lăn cho em đi nhé, không cần bồng em nữa, anh sẽ mệt
- Anh không sao, em không cần lo lắng. Cứ dưỡng vết thương cho tốt là được rồi
-nhưng... em phải tập sử dụng chứ. Dù sao em cũng không thể đi lại bình thường trong tháng, mà không phải lúc nào anh cũng có thể ở bên em. Lỡ có chuyện gì cần đi mà không có anh, xe lăn cũng không biết đi, thì em phải làm sao đây
- anh sẽ không bao giờ để em xảy ra chuyện gì....
- bình tĩnh. Em chỉ nói là nếu như thôi. Vậy anh cho em tập đi xe lăn nha
- được rồi. Đợi anh lát, anh sẽ quay lại ngay
Anh đi ra khỏi phòng chỉ một lúc sau đã quay lại với chiếc xe lăn, rồi anh bồng mình lên xe lăn, chỉ mình cách sử dụng nhưng rồi lại nói
- anh chỉ em như vậy, nhưng khi có anh, anh sẽ đẩy em. Chỉ khi không có ai em mới tự đi thôi, nếu không sẽ rất mệt. Hiểu chứ?
- đã hiểu.
Rồi anh đẩy mình xuống khuông viên của bệnh viện để hít thở không khí, đột nhiên mình nhớ ra một chuyện nên hỏi anh
- những người hôm trước đột nhập vào nhà mình là ai vậy? Anh có biết họ không?
- anh đã điều tra rồi, đó là người của tổ chức Black
- vậy mục đích của họ là gì?
- điều này thì anh chưa biết, anh đã sai người đi điều tra, sẽ có manh mối sớm thôi
- nhà chúng ta luôn có bảo vệ canh phòng rất nghiêm ngặt, em không hiểu họ vào bằng cách nào, còn có thể dễ dàng tìm thấy phòng em nữa chứ
- chuyện này anh cũng tìm hiểu, chỉ có một con đường duy nhất là lẻn vào khách mời của buổi tiệc hôm nay
- nhưng khách vào cũng phải có thiệp mời mà đúng không? Em nhớ anh làm vậy
- đúng vậy. Anh có xem lại camera thì phát hiện, bạn em lúc tiệc sắp bắt đầu mới đến. Họ còn đến theo nhóm đông người, gộp thiệp lại đưa chung, do tiệc sắp bắt đầu nên bảo vệ cho họ vào mà không kiểm tra kĩ số lượng. Đếm lại thấy nhiều hơn người, nên có thể chắc chắn bọn chúng đã vào được nhà nhờ cách này.
- vậy sau khi mọi người ra về, họ vẫn trốn trong vườn chờ cơ hội đến phòng em...
- chính xác. Sao hôm nay Bối Nhi nhà ta thông minh dữ vậy?
Anh cười xoa đầu mình, làm mình bực bội hết sức
- giờ này anh còn đùa được sao? Em đang nghiêm túc đó
- được rồi, không đùa nữa. Nhưng do em tò mò nên anh mới cho em biết thế thôi, chứ em không cần lo lắng. Anh đã bảo Hani kết thúc kì nghỉ quay về bảo vệ em, chiều nay sẽ về đến. Anh sẽ nhanh chóng kết thúc vụ này nên em không cần quá lo lắng
Sau một hồi vừa đi dạo vừa nói chuyện thì anh đưa mình lên phòng. Khi anh vừa bế mình lên giường thì một người mặc vest đen bước vào nói
- Ngài Triệu đã có manh mối quan trọng
- được rồi, tôi ra ngay
Rồi anh nói với mình âu yếm
- em nghĩ ngơi đi, anh đã cho người canh ở ngoài, có gì em chỉ cần lên tiếng.
- anh đi đâu vậy? Manh mối quan trọng gì thế?
- anh đi lo chút chuyện. Em không cần bận tâm, lo nghĩ ngơi cho khỏe đi. Anh sẽ quay lại bất cứ lúc nào xem em có nghĩ ngơi không đó.
- có phải về chuyện tối hôm trước? Nếu là vậy em cũng muốn biết
- được rồi. Nghỉ ngơi trước, anh sẽ cho em biết khi quay về
Rồi anh rời đi, mình không thể nào nghỉ ngơi được do cứ liên tục suy nghĩ về việc tối đó. Mình chỉ mong anh sớm quay lại để dập tắt sự tò mò đang bùng cháy trong mình.
Nhưng không hiểu vì sao đợi hoài mà anh không quay về, mỗi ngày chỉ có Hani với mấy người vệ sĩ ra vào phòng bệnh, đến bữa ăn thì bác quản gia lại mang cháo đến.
Hỏi ai anh ở đâu thì cũng nhận được câutrả lời là:
- Ngài ấy đi công tác nên không đến được
- Đi công tác gì mà gọi điện cũng không được. Mọi người đang lừa cháu đúng không?
Mình đã đến giới hạn nên không chấp nhận nữa mà hỏi lại bác quản gia cho cặn kẽ
- chuyện này tôi không biết. Nhưng bác sĩ đã nói ngày mai phu nhân có thể về nhà.
- thật sao? Vậy Phong có đến không?
- không thưa phu nhân. Tôi sẽ lo mọi thủ tục
- được rồi
Hiện tại mình đang rất thất vọng, rốt cuộc anh đi tìm hiểu về chuyện xảy ra tối đó như thế nào? Sao lại không quay về? Mặc dù mọi người nói anh đi công tác nhưng sao mình cứ cảm thấy như anh đang trốn và giấu mình gì đó.
Khi về nhà chắc chắn mình sẽ đi tìm anh về hỏi cho ra lẽ. Dù sao mình cũng cảm thấy khỏe hơn rồi, chỉ là đi lại hơi khó khăn thôi.
Hiện tại mình đã xuất viện và về đến nhà rồi. Sau khi ăn trưa thì mình quyết định sẽ đến công ty Triệu thị.
- Hani chuẩn bị một lát, chúng ta đến Triệu thị
- không được đâu phu nhân. Ngài Phong sẽ không đồng ý
- không, em muốn đi. Nhất định phải đi, nếu em không đi anh ấy sẽ trốn em đến lúc nào nữa.
-nhưng...
- em đã quyết định rồi. Chị giúp em chuẩn bị xe
Cuối cùng Hani cũng chấp nhận đi chuẩn bị xe, nhưng ngay sau đó đã quay lại với điện thoại trong tay nói
- Phu nhân, ngài Phong gọi về, bảo muốn nói chuyện với em
- Thật sao?
Mình nhận lấy điện thoại trong vui sướng, cuối cùng anh cũng chịu gọi về rồi