Sau một lúc vui đùa ngoài vườn mình dẫn Phi Phi quay lại nhà và cả hai chuẩn bị đi ngủ
- Phi Phi con muốn ngủ cung mama hay ngủ một mình thế?
- Phi Phi muốn ngủ cùng mama
- được rồi vậy chúng ta đi ngủ thôi
Thế là cậu bé vui vẻ ôm lấy mình cùng gấu bông ngủ say lúc nào không hay. Mình lại chìm trong suy nghĩ của bản thân mình về đứa nhỏ này, thêm vào đó là suy nghĩ về anh. Tuy đã nhiều lần ngăn cản bản thân nghĩ đến anh nhưng trái tim và bộ não của mình không hề nghe lời chút nào, và như vậy mình dã tự bao dung cho bản thân suy nghĩ về anh hằng đêm trước khi chìm vào giấc ngủ
Sáng hôm sau mình thức dậy bởi tiếng chuông cửa, là Hoàng Gia Khương
- Bối Nhi em chuẩn bị đi, anh sẽ chở em đi nộp đơn xin việc
- đơn xin việc?
- Đúng vậy. Giở em đã tốt nghiệp, không lẽ em không muốn có một công việc ổn định sao?
- Tất nhiên là em muốn chứ nhưng em đã có tiệm bánh ở thị trấn, em nghĩ như vậy là đủ
- Nhưng mà Bối Nhi em có thể đến công ty ba anh làm mà
- Anh không cần lo, khi nào muốn em sẽ không ngại nói với anh
- Vậy cứ làm theo ý em, anh không ép em
- Anh ngồi đợi láy để em chuẩn bị bữa sáng
Và mình cấp tốc chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày nhưng khác là làm ba phần
- Bối Nhi sao lại làm ba phần? Còn có sữa, anh nhớ em không thích uống sữa vào buổi sáng mà
-À em quên nói với anh.....
- Mama! Phi Phi đói bụng rồi
- À....Ừ đến ăn sáng đi Phi Phi
Cậu bé vừa ngủ dậy đã chạy đến tìm mình rồi, ngay lúc mình đang định kể cho Gia Khương nghe về sự xuất hiện của Phi Phi thì cậu bé đã đột ngột xuất hiện làm anh tỏ vẻ bất ngờ ngay
- Mama? Phi Phi? Chuyện này là sao hả Bối Nhi? Đứa nhỏ này sao lại ở đây?
- em cũng đang định nói với anh đây.......
Thế là mình bắt đầu kể cho Gia Khương nghe về chuyện tối qua mình đã gặp Phi Phi như thế nào. Khi nghe xong anh liền tỏ thái độ không đồng ý:
- Bối Nhi sao em lại dễ tin người như vậy chứ? Sao em biết ba thằng bé không có mục đích xấu khi đưa con mình đến chỗ người lạ à?
- Em biết là em không nên đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy thằng nhỏ rất thân thuộc.
- Tuy là như vậy nhưng đó chỉ là cảm giác của em thôi. Không nên tin vào nó % như vậy.
- Em biết rồi, em sẽ tự chú ý, anh không cần quá lo lắng cho em đâu.
- Được rồi, tùy ý em thôi. Nhưng nhớ phải chú ý đó
- Em biết rồi. Thôi anh ăn sáng đi. Phi Phi cũng mau ăn sáng đi.
- Vâng. Mama cũng mau ăn cùng Phi Phi đi.
- được rồi, chúng ta ăn thôi.
Một chiếc bàn ăn đầy đủ ba người, hình ảnh này thật khiến người ta nghĩ đến một gia đình hạnh phúc. Nhưng mình không đủ may mắn để có gia đình đầy đủ và của riêng mình, nghĩ đến đó cũng đủ làm mình chạnh lòng.
Sau khi ăn xong mình đã nhờ Gia Khương chuẩn bị cho Phi Phi một để lát sẽ đưa Phi Phi ra tiệm bánh. Trong khi đó mình rữa bát và dọn dẹp mọi thứ, và một cuộc trò chuyện đã xảy ra sau lưng mình.
- Phi Phi? Nói cho chú biết ba con là ai?
- Có nói chú cũng không biết. Nhưng chú là ai? Chú định tán tỉnh mama của con đúng không?
- Thằng nhóc này đang nói gì vậy? Con bao nhiêu tuổi rồi mà biết nói câu đó hả?
- Con đã lớn rồi, chú đừng coi con là con nít đó
- Nhìn cơ thể này ai nghĩ con lớn chứ? Nói chú nghe Phi Phi bao nhiêu tuổi rồi?
- Ba tuổi rồi, baba con nói tuy nhìn con bên ngoài nhỏ bé nhưng bên trong đã khôn lớn rồi, có thể làm việc lớn nữa
- Việc lớn? Việc gì chứ?
- Cái này baba dặn không được nói, khi nào làm xong tự động mọi người sẽ biết.
- Vậy sao? Có phải ba con đưa con đến đây là có mục đích đúng không? Nói mau, đến đây có mục đích gì?
Ông chú đó vừa tra hỏi vừa tra tấn luôn, nghĩ sao mà vác mình lên ghì chặt rồi còn vò đầu khí thế nữa...
- Nè bỏ con xuống, không con méc mama đó
- Không bỏ. Khi nào khai ra mới bỏ
-Mamaaa! Chú này ăn hiếp Phi Phi
Hoàng Gia Khương bị thằng nhỏ này chọc cho một phen hoảng loạn, nếu Bối Nhi biết anh hù dọa thằng nhóc này thì sẽ không tha cho anh mất.
- Nè nè, đừng la lên như vậy, mama con sẽ la chú đó.
Anh hoảng loạn buông cậu nhóc ra, cậu nhóc thì đắc ý cười khẩy khi đã tìm ra điểm yếu của anh. Không ngờ cuộc đời anh cũng có lúc thất bại dưới chân đứa nhỏ " má búng ra sữa"
- Nếu chú còn bắt nạt con, con sẽ méc mama đó.
-Được rồi, quỷ nhỏ mau thay đồ đi
Vừa cằn nhằn vừa giúp cậu bé thay đồ, khi vừa thay xong thì mình cũng dọn dẹp và chuẩn bị cho bản thân xong
- Phi Phi! Con đã chuẩn bị xong chưa vậy?
Lúc này Hoàng Gia Khương đã giúp cậu nhóc thay đồ xong, nhìn thấy như vậy tự nhiên mình cảm thấy rất vui.
- Đã xong rồi sao? Vậy chúng ta đi thôi
- Chúng ta đi đâu vậy mama?
-Chú Khương sẽ chở mama với Phi Phi đến cửa hàng bánh của mama. Phi Phi có muốn đến đó xem thử không?
- Đi....đi. Tất nhiên Phi Phi phải đi. Có phải đến đó Phi Phi sẽ có thể ăn rất nhiều bánh đúng không mama?
- Đúng vậy. Nhưng Phi Phi không được ăn nhiều quá đâu đấy.
- Vâng ạ.
Hoàng Gia Khương từ lúc nào đã chuẩn bị xe xong xuôi và gọi:
- Bối Nhi! Chúng ta đi được rồi.
-Em ra ngay đây.
Mình vui vẻ dắt tay Phi Phi bước đi:" Phi Phi chúng ta đi thôi"
Đi khoảng một lúc thì cũng đến tiệm bánh, tiệm bánh của mình có tên là Rainbow, ngoài mình ra còn có thêm hai người phụ việc khác. Đó là hai cô bé nhà ở gần ngay đây, do nhà khó khăn nên họ đến đây làm. Một cô bé là Lý Na Na, tuổi, người còn lại là Trần Tiểu Tuyết, tuổi. Mọi ngày hai người họ đều đến tiệm bánh làm cái loại bánh mình dạy cho rồi bán hàng suốt ngày đến tối thì dọn dẹp rồi về. Mình không quan trọng thời gian mà chủ yếu chú trọng chất lượng, hai người họ có thể nghỉ lúc nào họ muốn. Nhờ hai người họ mà mình cũng bớt phần nào gánh nặng.
Khi mình, Gia Khương và Phi Phi đến nơi thì cửa hàng đã mở và đã đi vào hoạt động, vài vị khách đang chọn những chiếc bánh cho mình. Thấy mình đến, hai cô gái vui vẻ tiến lại gần nói:
- Chị Bối Nhi buổi sáng vui vẻ.
- Chào hai em. Không cần lo cho chị, giúp chị tiếp khách cho tốt. Chị vào bếp.
- Vâng.
Mình vui vẻ dắt tay Phi Phi đi vào trong, lúc đó Gia Khương nói:
- Bối Nhi, anh phải đi đây. À ngày mai bạn anh bảo cần chiếc bánh sinh nhật tặng người khác. Em làm giúp anh nha, chiều mai anh đến lấy
- Được rồi. Em không quên đâu. Anh có việc thì nhanh đi đi
Rồi anh ấy nhanh chóng rời khỏi tiệm bánh, lúc nào cũng vậy, khi bạn anh mừng sinh nhật, kể cả sinh nhật anh thì anh cũng nhờ mình làm một chiếc bánh, điều đó đã trở thành thói quen của ba năm nay.
Mình dẫn Phi Phi vào phòng trong dặn dò cậu bé
- Phi Phi con có muốn ăn bánh gì không?
- có ạ. Phi Phi muốn ăn rất nhiều
- Vậy để mama lấy cho con. Nhưng không được ăn nhiều quá đấy
- Vâng ạ.
Cậu bé tinh nghịch chạy khắp nơi hết xem bên này lại xem bên kia, không khi nào ngơi chân. Một lúc sau mình quay lại với dĩa bánh đủ loại trên tay. Cậu bé mừng quýnh cả lên chạy đến bên mình vui vẻ nói:
- Mama quay lại rồi. Wow nhiều bánh quá- rồi nhanh tay chộp lấy một chiếc bánh ngồi ăn ngon lành.
- Mama qua phòng bên cạnh làm bánh, Phi Phi ở đây chơi ngoan, cần gì cứ chạy qua gọi mama. Được không?
- Được ạ.
Cậu bé trả lời vậy cũng làm mình an tâm tập trung vào công việc của mình, nhanh chóng làm một số loại bánh bán trong ngày. Còn chiếc bánh sinh nhật trước khi về mình sẽ làm sẵn các bước chuẩn bị để mai khỏi gấp gáp
Khoảng giờ sau mình cũng đã gần hoàn thành hết công việc thì mình lại nghĩ đến Phi Phi. Không biết cậu bé đã làm những gì, có buồn chán không?
Và nghĩ đến đó đã nghe giọng trẻ con của cậu bé:
- Mama! Phi Phi buồn quá, không có ai chơi với Phi Phi. Mama đã xong công việc chưa? Mama chơi với Phi Phi đi.
- Phi Phi ngoan ở đây đợi mama một lát, mama sắp xong rồi đây.
- Vâng.
Rồi mình mau chóng làm nốt phần việc còn lại để có thời gian chơi cùng cậu nhóc. Phi phi thì cứ đi vòng quanh chỗ mình đứng, rồi cậu bé chợt nói:
- Mama. Lúc nãy mama có điện thoại.
- Vậy sao?( lúc này mình mới nhớ điện thoại để trong giỏ chưa lấy ra)
- Là chú lúc sáng gọi cho mama.
- Chú Gia Khương? Chú ấy nói gì vậy Phi Phi?
- chú ấy muốn nói chuyện với mama nhưng Phi Phi nói mama đang bận. Rồi chú ấy nói ngày mai chú không đến lấy bánh được, chú đó nhờ mama mang bánh đến. Thời gian là h chiều ạ.
- Vậy sao? Cũng được, vậy mai Phi Phi có muốn đi cùng mama không?
- Đi....Đi ạ
- À mà chú ấy có nói địa điểm không Phi Phi?
- Chú đó nói là chỗ lần trước, nói vậy mama sẽ biết.
- Mama hiểu rồi.
Sau đó mình cùng Phi Phi trở về nhà trên chiếc chuyến xe buýt cuối cùng từ thị trấn đến nhà.
Sáng hôm sau mình chở Phi Phi bằng xe đạp đến tiệm bánh, rồi chuẩn bị cho xong nốt chiếc bánh trước h chiều rồi đem đến giao luôn.
Sau khi đổi lần xe buýt và một chuyến tàu thì mình đã đến nơi, nơi này là trung tâm hội nghị lớn nhất thành phố, mọi người đến đây chỉ toàn là thương nhân, đại gia, công tử, tiểu thơ thôi. Mình cũng đã đến đây vài lần, đó là lúc trước khi Gia Khương đặt bánh rồi sẵn chở mình đến trường làm một số giấy tờ khoảng tháng trước. Còn trước đó là mình đến dự tiệc với tư cách là hôn thê của Triệu Gia Phong.
Thất nực cười, giờ mình lại đến với tư cách giao bánh, cũng vì vậy mà mình đã bị bảo vệ chặn ngay từ cổng
- Thưa cô mời cô xuất trình thư mời.
- À tôi không có. Tôi đến giao bánh.
- Vậy cho hỏi người cô muốn gặp là ai? Tôi sẽ gọi giúp cô
- Hoàng Gia Khương
- Xin cô đợi ở đây một chút
Anh ta đi vào trong đến " sau mới quay lại, mình và Phi Phi lúc này đã ướt đẫm mồ hôi do cái nắng chói chang lúc giữa trưa. Đi đến đây đã mất ", đợi thêm " là đã gần một giờ đồng hồ, may là trước khi đi mình đã bảo quản lạnh cho chiếc bánh kĩ càng, nếu không lúc này chắc chỉ còn kem thôi quá.
- Phi Phi, có mệt không con? Đợi mama lát, giao xong bánh mama dẫn con đi ăn kem nhé
- Không sao đâu mama, Phi Phi thấy rất vui
- Vui sao? Phi Phi vui vì chuyện gì vậy?
- Phi Phi vui vì...... Không có gì mama, chỉ là Phi Phi vui vì được đi cùng mama thôi.
- Cảm ơn con.
Bảo vệ quay lại nói
- Thưa cô, cậu Hoàng Gia Khương đã ra ngoài rồi. Phiền cô quay lại sau.
- Xin lỗi. Vậy anh mới người tổ chức tiệc hôm nay đến gặp tôi một lát được không? Tôi phải giao bánh này lúc h
- Thưa cô, buổi tiệc đã bắt đầu cho nên cô ấy không thể ra gặp cô được. Phiền cô thông cảm
- Nhưng mà...... Hay anh giao bánh giúp tôi được không?
- Thành thật xin lỗi....
- À không sao để tôi tìm Gia Khương
- Mong cô thông cảm
Mình quay lại nói với Phi Phi:
- Con trai, qua bên kia ngồi lát, để mama gọi chú Gia Khương đến lấy bánh rồi mama dẫn con đi ăn kem nha.
- Dạ
Mình đi trước, tiến đến đài phun nước trước trung tâm hội nghị, Phi Phi lon ton đi theo sau. Tay trái cầm bánh, tay phải mình tìm trong giỏ lấy điện thoại để gọi cho Gia Khương. Thật không may, một cô gái mặc váy dạ hội sang trọng đang đi về hướng ngược lại, cô ấy vừa đi vừa nói điện thoại, mình cũng không để ý nên đã không kịp tránh cô ta.
Mình và cô gái đó va vào nhau, hộp bánh trên tay mình rơi xuống, mình do không đứng vững nên cũng ngã xuống đất. Cô ta tỏ rõ sự tức giận, hét lên:
- Đi không biết nhìn đường à? Dám va vào bổn tiểu thư, mày có biết tao là ai không mà thứ nghèo nát như mày dám đụng?
- Thành thật xin lỗi tại tôi không chú ý
Mình vừa nói vừa chóng tay chuẩn bị đứng lên đã có lực đẩy mạnh làm mình lại té xuống lần nữa, cú ngã này còn mạnh hơn lúc nãy. Một cô gái tóc vàng đi cùng cô kia đã đẩy mình, cô ta còn đạp lên hộp bánh làm kem bắn tung tóe, sau đó lại la lên:
- Mày làm bẩn bộ váy với giày của tao rồi. Không phải nên lau chùi một chút sao?
- Cô này, đó là do cô tự làm mà. Sao có thể đỗ lỗi cho mama con chứ?
Phi Phi lúc này không kìm nén được sự tức giận đã lên tiếng.
- Thằng nhỏ, mày là gì của nó? Mama? Ngoan tránh ra để cô làm việc với mama mày xong đã.
- Cô không được ăn hiếp mama con, nếu không con sẽ nói baba. Baba sẽ không tha cho cô
- Vậy kêu baba mày ra đây đi, xem ai có thể làm gì cô đây.
- Cô....con.....
- Phi Phi, không sao đâu. Không câng hoảng sợ. Còn cô, tôi thành thật xin lỗi vì không để ý nên đụng phải cô. Nhưng chiếc bánh là bạn cô cố ý đạp nó, nên cảm phiền cô mua đem chiếc bánh khác đến, gọi là bồi thường.
Lúc này mình đã đứng lên, kéo Phi Phi đứng núp ra sau lưng mình rồi thẳng thắn nói chuyện với cô gái mình va phải. Bạn cô ta là cô gái tóc vàng lại lên tiếng:
- Bồi thường? Thật nực cười. Nhưng không sao, tao sẽ cho người đi mua chiếc bánh khác đưa cho mày. Chuyện đó là chuyện nhỏ, nhưng váy và giày của tao đã bị cái bánh xấu xí của mày làm bẩn, không phải cũng nên bồi thường sao?
- Đó là cô tự làm tự chịu
- số tiền phải đền dù đem bán mày cũng không trả đủ, hay lấy mày trả nợ thay cũng được. Người đâu! Bắt cô ta đi!
Khi này hai người đàn ông vạm vỡ đã túm gọn mình lôi đi, mặc cho mình giãy giụa. Không xong rồi, cứ như vậy sẽ khiến Phi Phi lo sợ đến phát khóc mất. Mình lại ra sức kêu cứu và giãy giụa, nhưng tất cả chỉ vô dụng, ở đây không có ai nghe lời mình nói cả.
Phi Phi lúc này hoảng sợ khóc thét lên, chạy theo mình gọi:
- Mama! Mama! Mấy người thả mama tôi ra, nếu không baba tôi sẽ không tha cho mấy người.
Mình vội trấn an cậu bé:
- Phi Phi ngoan. Dù mama bị đưa đi nhưng không sao, mama sẽ quay về. Phi Phi ở đây đợi chú Gia Khương, nếu không gặp thì cứ ở yên đây đợi mama, mama sẽ quay lại dẫn Phi Phi đi ăn kem như đã hứa. Hứa với mama không khóc được không?
- Mama, Phi Phi không khóc.....Phi Phi...tìm baba
Cậu bé nói gì mình không hiểu, nhưng lúc này không suy nghĩ được gì nữa, mình đã bị đưa lên một chiếc xe. Cửa xe chuẩn bị đóng lại, mình thấy Phi Phi đứng đó, lấy từ trong túi ra thứ gì đó.....
Cửa xe sắp đóng lại hoàn toàn, chỉ cm nữa thôi. Nhưng chợt nó dừng lại bởi một thứ màu đen chặn lại nhau đó đã làm cánh cửa dừng lại. Thứ màu đen đó là.....khẩu súng?
Cửa xe lại dần mở ra, Phi Phi không còn đứng một mình ở đó mà còn có thêm mấy người khác. Phi Phi thì được một người bế trên tay, do lúc này dằng co mình bị một người giáng một bạc tai xuống má, đến giờ mắt vẫn còn hoa, không thể nhìn rõ mặt của người đó.
Lúc này một người vươn tay nắm lấy tay mình dẫn xuống xe, người đó là Hani.....
- Hani? Sao cô lại ở đây?
- Phu nhân, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không? Má cô sưng lên hết rồi
- Tôi hỏi sao cô lại ở đây? Là trùng hợp hay cố ý?
- Là.....cố ý.
- Anh ta kêu cô làm như vậy phải không? Nói với anh ta là không cần làm như vậy, tôi với anh ta không còn quan hệ gì nữa.
- Chuyện này..... Tôi không dám nói, không bằng phu nhân đến nói trực tiếp với ngài ấy.
- Tôi...... Được rồi. Anh ta đang ở đâu?
- Ngay kia ạ.
Hani chỉ tay về hướng người đàn ông đang bế Phi Phi, trước mặt là mấy người lúc nãy tranh cải với mình đã bị bắt quỳ đó. Thì ra đó là ANH..... Vẫn không thay đổi, luôn đứng cao hơn người khác. Tại sao người cao quý như anh ta lại bế Phi Phi trên tay? Hai người họ không lẽ có quan hệ gì đó, cố tình lừa mình?
Mình từ từ bước lại gần chô anh và Phi Phi đang đứng. Mình nói với Phi Phi:
- Phi Phi sao lại để người lạ bế như vậy? Đến đây với mama.
Cậu bé thấy mình liền nhảy xuống khỏi vòng tay anh, chạy đến bên mình. Cậu bé lo lắng, sốt sắng hỏi:
- Mama không sao chứ? Mama cod bị gì không? Lúc này Phi Phi lo lắm, may là baba đến kịp, nếu không mama chắc đã bị họ dẫn đi rồi.
- Baba? Phi Phi sao con lại gọi người này là baba?
- À.....con......
- Đó là người đã đưa con đến nhà mama sao?
- Dạ phải
- Vậy baba mà con kể đến là người đó?
- Vâng ạ.
Lúc này mình lại cảm thấy rất giận, tiến đến nơi anh đang đứng một tay cho vào túi quần, tay kia lại cầm điếu thuốc đang hút đở. Từ khi nào anh lại có thói quen hút cái thứ độc hại đó? Lúc trước anh không như vậy. Vẻ ngoài của anh tuy nhìn vẫn giống lúc trước nhưng mình cảm thấy anh giống như một người vô hồn, lạnh lùng.
Mình mở đầu cuộc nói chuyện trước
- Cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ.
- Không có gì. Mặt em không sao chứ?
- Tôi không sao. Cảm ơn anh đã quan tâm. Nhưng sau này anh không cần cho người đi theo giúp tôi nữa. Tôi vẫn sống tốt mà không cần có anh
- Tôi không cho người theo em. Chỉ là sẵn tiện giúp thôi
- Nếu thật vậy thì cảm ơn anh. Nhưng còn Phi Phi thì sao? Chẳng lẽ nó cũng là tình cờ, nó là con anh đúng không?
- Nó không phải con trai tôi.
- Không ngờ anh lại trở nên thấp hèn thế này, đến con mình cũng không dám nhận. Lý do là gì? Anh đã cho nó tồn tại trên đời thì không lý nào lại không nhận nó.
- Tôi nhắc lại nó không phải con tôi.
Lúc này anh lại tỏ vẻ tức giận giống như mình đang vu oan cho anh vậy. Mình bây giờ không còn như trước nữa, không thể yếu đuối trước anh ta.
- Anh thật làm tôi thất vọng. Dù nó là con của anh với cô gái kia, dù anh không thương mẹ nó thì cũng phải thương nó chứ. Đó là con ruột của anh
Lúc này anh như phát hỏa vậy, anh dùng sức ép mình vào tường, mặc mình vùng vẫy. Tay anh giữ chặt tay mình, hằn giọng nói:
- Nó không phải CON tôi! Càng không phải con của NGƯỜI ĐÀN BÀ KIA!
Nó rồi anh buông mình ra, tức giận sải bước vào bên trong trung tâm hội nghị, mấy người vệ sĩ cũng dần tản ra và đi theo anh. Chỉ còn mình và Phi Phi đứng đó. Cậu bé nói:
- Mama. Mama không sao chứ? Chúng ta về nhà thôi
- Phi Phi. Cô không phải mama con. Bây giờ đã gặp lại baba rồi thì con nên đi theo baba chứ. Vào trong với baba con đi, không cần theo cô nữa.
- Không phải. Mama là mama của Phi Phi, Phi Phi không đi đâu hết, Phi Phi chỉ muốn ở với mama thôi.
Lúc này Hani lại quay trở ra định nói gì đó với mình nhưng mình đã cắt lời trước
- Hani nhờ cô đưa thằng bé về nhà. Nhớ trông chừng nó.
- Nhưng....phu nhân.....
Cậu bé lúc này đã bù lu bù loa khóc lóc, một mực không chịu đi, chạy lại ôm mình. Nhưng mình không thể giữ mối liên hệ tiếp tục với anh qua đứa nhỏ này nữa, tuy không biết vì sao mình rất thương nó, bây giờ phải đưa nó về đúng chỗ của mình thôi.
Mình kéo tay Phi Phi đưa cho Hani và dặn dò:
- nhờ cô vậy
Rồi mình chạy nhanh khỏi đó, lúc này mình cũng đã không kìm nỗi nước mắt và để nó rơi xuống. Mình cứ chạy trong tiếng gọi thất thanh đến đau lòng của Phi Phi.
Chạy được một đoạn thì một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mình, là Hoàng Gia Khương. Anh ấy bước xuống xe bước nhanh đến chỗ mình hỏi
- Bối Nhi em sao vậy? Sao em lại đến đây? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Em muốn về nhà. Anh đưa em về được không?
- Được rồi. Em lên xe đi, anh chở em về.
Suốt chặng đường mình chỉ im lặng, anh thấy rất kì lạ nhưng cũng không muốn làm phiền mình nên không nói gì. Khi đến nhà, anh mới hỏi:
- Bối Nhi, sao hôm nay em lại một mình đưa Phi Phi đi giao bánh? Không phải anh nói sẽ đến lấy sao?
-......
- Khi anh đến Na Na bảo em đã đưa Phi Phi đi giao bánh rồi. Anh liền chạy về thì gặp em.... Mà Phi Phi đâu rồi?
- Không phải anh nói bận không đến lấy được sao? Nên em mới đi giao.....còn Phi Phi đã về với baba của nó rồi
- Anh có bảo bận sao? Mà thôi....Phi Phi đi là lý do em buồn sao? Không sao đâu, thứ gì là của mình thì sẽ mãi là của mình. Nhưng đã không phải là của mình thì cũng không thể níu kéo. Em đừng buồn nữa. Vào nghỉ ngơi đi.
- cảm ơn anh.
Mình thẩn thờ bước vào nhà, mọi suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong đầu mình mà không lối thoát. Cuối cùng cuộc gặp hôm nay là như thế nào? Là ý trời hay anh đã sắp đặt? Còn Phi Phi thì sao? Anh thật sự là ba ruột của Phi Phi với cô gái kia sao?
Đầu mình như muốn nổ tung lên vậy. Nhưng những suy nghĩ đó, những cô hỏi đó không cách nào ra khỏi đầu mình được.
Trời cũng sập tối, mình để bụng rỗng mà lên giường đi ngủ...
Sáng hôm sau mình bị đánh thức bới tiếng chuông cửa, mình thức dậy trong trạng thái uể oải, bụng thì đau dữ dội, chắc do bụng đói từ hôm qua đến giờ. Lúc trước mình không như vậy đâu, nhưng từ lúc đến đây, mình hay không ăn uống đều đặn, khoảng năm trước do ba ngày liên tục học bàu chuẩn bị thi mà không thiết đến ăn uống. Kết quả là đau bao tử nặng, từ đó hễ bụng đói lâu là cơn đau bao tử lại xuất hiện.
Mình quyết định ra xem ai đến rồi mới vào ăn gì đó, rồi uống thuốc. Chỉ cần uống thuốc thì cơn đau này sẽ nhanh chóng biến mất.
Mình xuống giường chải lại mái tóc đã rối bời rồi ra ngoài mở cửa.
Mình nghĩ chắc là Gia Khương vì ngoài anh ấy cũng không ai đến đây, có Na Na đến vài lần thôi.
Mình mở cửa ra, thật bất ngờ. Một cái bóng nhỏ nhắn quen thuộc chạy đến ôm chầm mình, miệng luôn miệng gọi " Mama". PHI PHI!!
Cậu bé không đến một mình mà còn có thêm một người nữa là Triệu Gia Vân! Em gái của ANH.
Mình chưa biết phải nói gì, Gia Vân đã lên tiếng trước:
- Chị Bối Nhi. Em có thể nói chuyện với chị chút không? Không làm phiền chị chứ?
- Không phiền. Em vào đi
Mình mời Gia Vân vào nhà, không quên dẫn theo cục keo đang dính chặt mình. Mình vào bếp pha một ly nước cam, một ly sữa với ít bánh ngọt rồi mới quay lại nói chuyện với Gia Vân. Không biết cô ấy đến đây vì chuyện gì, cách nói chuyện cũng rất lạ, trước đây có bao giờ chịu gọi mình là chị đâu chứ.
Khi mình quay lại thì không thấy Phi Phi đâu, chỉ có Gia Vân ngồi trên sofa đợi mình.
- Phi Phi đâu rồi?
- Nó bảo ra vườn chơi với Vivi
- vậy à. Em hôm nay đến đây có chuyện gì vậy? Còn dẫn Phi Phi theo nữa
- Thật ra chuyện hôm qua em đã biết rồi. Em biết có hiểu lầm, mà đầu đuôi hiểu lầm đó là do em, nên em quyết định dẫn Phi Phi đến hôm nay. Em sẽ giải quyết mâu thuẫn giữa chị và anh Phong.
- Chị không muốn nói gì về chuyện này nữa, mọi chuyện chỉ là quá khứ thôi.
- Đúng là quá khứ nhưng quá khứ đó chưa đúng hoàn toàn, những gì chị thấy chỉ là một nửa, còn nửa còn lại chị lại không biết. Nên nhiệm vụ của em lúc này là phơi bày cho chị thấy nửa còn lại, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
..........
Mình tỉnh lại sau giấc ngủ dài, mọi thứ trong đầu mình lúc này chỉ là những mảnh ghép chưa rõ ràng. Đây là..... Căn phòng quen thuộc lúc trước, nơi mình đã ở khi còn ở bên ANH. Tại sao mình lại ở đây?
Mình tự trấn tỉnh bản thân" Bối Nhi. Mày mau tỉnh táo lại, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Gia Vân đã kể gì? Tại sao mình lại ngất đi, rồi lại tỉnh lại ở đây?
Mình quyết định đi tắm trước cho tỉnh táo lại, rồi khi tỉnh táo mình sẽ ghép được câu chuyện hoàn chỉnh.
Khi ấm nước dội lên đầu mình, rơi từ mắt xuống má làm mình chợt nhớ lại hình ảnh mình đã khóc, khóc rất nhiều....
~~~Nhớ lại cuộc nói chuyện lúc trước với Gia Vân ~~~~
Khi mình ngồi xuống nói chuyện với Gia Vân, em ấy đã mở đầu câu chuyện trước
- Thật ra Phi Phi là con trai của em, không phải con của anh Phong với ả đàn bà kia như chị nghĩ
- Con của em sao? Em đã kết hôn?
- Không. Đó chỉ là ngoài ý muốn của một lần đi chơi với đám bạn xấu, ba của nó không chịu nhận nó. Từ khi Phi Phi còn nhỏ, em đã không ở bên chăm sóc nó mà chuyển ra ngoài sống. Để Phi Phi lại cho ba mẹ, sau đó anh Phong đã đón Phi Phi về ở cùng. Nên khi lớn lên nó luôn gọi anh ấy là baba, nó chỉ gọi em là cô.
Từ nãy đến giờ mình chỉ hoàn toàn lắng nghe mà không đáp lại lời nào. Vân nhi lại tiếp tục kể
- Khi Phi Phi lớn thêm nữa, nó đã hỏi mama của nó là ai, em không cho anh ấy nói. Nên anh ấy đưa thằng bé đến phòng ngủ của chị, nới treo rất nhiều hình của chị, anh ấy bảo chị là mama của nó. Cứ như vậy hình ảnh chị đã khắc sâu vào trí nhớ của nó, đó là lý do khi mới gặp chị Phi Phi đã khăng khăng gọi chị là mama.
Vậy là mình đã hiểu lầm anh rồi, nhưng như vậy cũng không đủ làm mình thôi giận anh.
- Chuyện em kể chị đã hiểu. Nếu em đã kể xong thì mời em dẫn Phi Phi về, chị còn có việc
- Khoan đã. Chị nghe em kể hết......
- Dù em có nói gì cũng không giải quyết được vấn đề, gốc rễ của vấn đề không phải từ Phi Phi. Nên nó không phải con anh ta thì cũng vậy.
- Em sẽ kể chị nghe lý do trước đây anh ấy đối xử với chị như vậy. Ba năm trước ả Gia Gia kia là tiểu thư của tập đoàn Lê Nam chuyên mua giới bất động sản, nhưng chủ yếu là lừa gạt người khác. Ả đã tính toán từ trước và đã thành công tiếp cận chị và anh Phong, bằng cách nào thì chị chắc cũng nhận ra. Sau khi chị bị ả ta bắt thì ả ta nói có thai với anh Phong, do chưa xác nhận và chị cũng không cho bỏ nên cô ta vẫn bị giam. Cho đến một ngày ba cô ta khi phát hiện đã đến nói chuyện với anh ấy. Ban đầu hắn không cách nào thuyết phục anh Phong thả cô ta. Sau đó hắn ta đã uy hiếp anh ấy bằng.....
- Bằng gì? Em hãy nói tiếp đi chứ?
- Chuyện này rất khó nói
- Nếu em đã quyết định kể thì hãy kể rõ ràng, nếu không công sức của em sẽ trở nên vô ích.
Đột nhiên Gia Vân khựng lại làm mình có phần gấp gáp muốn biết rõ mọi chuyện.
- Thật ra..... Ông ta nói đã nắm được bằng chứng công ty ba chị hoạt động phi pháp, nếu không thả người thì sẽ đưa bằng chứng đó cho cảnh sát. Anh Phong không còn cách nào khác phải thả cô ta, nhưng hai cha con cô ta đúng là rắn độc mà, khi được thả cô ta còn đặt điều kiện muốn anh Phong phải lấy cô ta làm vợ.... Sau đó thì chị đã biết anh ấy quyết định như thế nào rồi, vì lo lắng cho chị sẽ bị sốc nên anh ấy chỉ lặng lẽ giải quyết. Anh ấy còn sợ chị đau lòng nên đã để chị ra đi, đó là lý do chị có thể ra khỏi căn biệt thứ an ninh chặt chẽ nhất một cách dễ dàng. Hôm chị đi anh ấy tự nhốt mình trong phòng uống rượu, đập tất cả mọi thứ, anh ấy cứ như thế vào buổi tôi, sáng thì đến trụ sở, công ty như không có chuyện gì. Nhưng anh ấy giống như chỉ là một tảng băng, không cảm xúc, anh ấy lại trở lại như trước khi gặp chị, thậm chí còn tệ hơn.
- Điều em nói đều là thật sao?
Lúc này sóng mũi mình đã cay xè, giọng nói nghẹn lại. Anh làm tất cả những chuyện này là vì mình sao?
- Tất cả là thật. Nếu chị vẫn chưa tin em có thứ này cho chị xem
Gia Vân lấy trong túi ra một bìa hồ sơ đưa cho mình. Mở ra xem thì là các giấy tờ, số liệu chứng minh công ty ba mình đã có hoạt động phi pháp. Mình chứ hề nghĩ đến ba mình có thể làm nên chuyện như vậy, mình lật tiếp đến tờ giấy cuối cùng đó là giấy chẩn đoán bệnh. Tên bệnh nhân là Triệu Gia Phong....
- Đây là.....
- tháng sau khi chị đi, anh ấy dù khỏe cách mấy cũng không thể cầm cự được nữa. Bao tử bị viêm, loét do rượu bia suốt ngày, phổi có dấu hiệu đen đi vì thuốc lá mà không biết anh đã sử dụng lúc nào.... Anh Phong trở nên tiều tụy, sau khi chữa trị hơn nửa tháng thì cuối cùng cơ thể anh cũng khá lên. Sau đó lại lao đầu vào công việc, không quan tâm ai nói gì, chỉ lâu lâu về nhà chơi cùng Phi Phi lát rồi lại đi tiếp.
Tại sao anh lại hành hạ bản thân mình như vậy chứ? Bản thân anh đau mà mình cũng đau không kém.... Mình quyết định phải đến gặp anh, nói chuyện một lần cho ra lẽ.
Mình lập tức đứng lên, Gia Vân bất ngờ hỏi" Chị đi đâu vậy?
" Chị phải đến gặp anh ấy, nói chuyện cho rõ ràng. Em đợi chị ở đây, chị vào thay đồ rồi mình đi."
Khi mình đi được vài bước thì cơn đau bao tử đột nhiên xuất hiện trở lại và còn đau dữ dội hơn lúc đầu rất nhiều. Đột nhiên xung quanh mình tối sầm lại sau đó chỉ nghe tiếng gọi " chị Bối Nhi..." sau lại nghe " Bối Nhi", giọng nói này rất ấm, rất quen thuộc, rồi mình không biết gì nữa.
~~~~~~Trở về hiện tại, mình đã nhớ ra hết mọi thứ~~~~~
Sau khi nhớ ra mọi thứ mình đã rời khỏi phòng tắm, mới chợt nhớ ngoài bộ đồ ban nãy, mình không mang theo thứ gì. Mình tiến đến phòng quần áo quen thuộc, đó là nơi lúc trước mình thích nhất, không biết trong đó còn có bộ đồ nào có thể mặc tạm không.
Điều bất ngờ là ngoài những món đồ lúc trước vẫn còn ở nguyên vị trí của chúng thì có một lượng quần áo thêm vào rất nhiều, mình nhận ra đều là các mẫu hot của mỗi năm. Ngoài quần áo, trang sức giày dép đều được chất đầy cả kệ. Anh đã làm sao? Anh tại sao vẫn mua đồ để ở đây khi mình không còn ở đây?
Chọn đại một bộ đồ mặc vào rồi mình quyết định sẽ xuống nhà xem có gặp được anh không.
Khi bước ra khỏi phòng mình cảm thấy mọi người ở đây vẫn không thay đổi, ai ai cũng chăm chỉ làm việc, bên cạnh đó là một số câu chuyện được trao đổi với nhau. Thấy mình, ai cũng có phần hơi hoảng hốt, gấp gáp chào" Chào phu nhân"
Mình lại cảm thấy rất lạ, sao họ vẫn gọi mình là phu nhân? Mình chỉ mỉm cười nói" các cô cứ làm việc, đừng để ý đến cháu"
Rồi mình đi xuống phòng khách, gặp ngay bác quản gia đang kêu người dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn. Thấy mình, bác có vẻ rất vui, đến trước mặt mình hỏi
- Phu nhân đã tỉnh rồi sao? Để tôi vào cho người làm thức ăn, chắc phu nhân đói rồi
- Không cần đâu bác, anh ta đâu rồi ạ? Cháu nói chuyện với anh ta xong sẽ đi ngay.
- Như vậy sao được? Muốn làm gì phải ăn no bụng trước, huống hồ phu nhân đã ngủ ngày rồi, chắc rất đói. Chỉ một lát thôi, à ngài Phong đang ở thư phòng, phu nhân có thể đến đó gặp ngài ấy.
- Bác nhớ ai đó lên kêu anh ấy xuống giùm cháu, lúc này cháu mà lên đó thì không hợp lý lắm.
- Mời phu nhân lên đó. Ngoài phu nhân ra sẽ không ai dám đi, bao nhiêu năm nay từ khi phu nhân đi, không ai dám bước đến thư phòng của ngài ấy khi chưa được cho phép.
- Vậy cháu sẽ đi lên đó.
Mình hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí rồi bước lên thư phòng, mình gõ cửa lần, lần rồi lần nhưng vẫn không nghe tiếng đáp lại của anh. Mình cất tiếng gọi:
- Xin lỗi, tôi Bối Nhi đây. Tôi có chuyện cần nói.
Một hồi sau vẫn không có tiếng đáp, mình dõng dạc nói:
- Nếu anh vẫn không mở cửa, tôi sẽ tự vào đấy
Vẫn không có tiếng trả lời nên mình đành tự mở của thôi.
Khung cảnh căn phòng vẫn không thay đổi, xung quanh là hàng loạt kệ sách to khổng lồ chất đầy sách, giữa phòng là bàn làm việc của anh, kế bên là bộ sofa lớn. Sau khi đảo mắt một lượt căn phòng, mắt mình dừng lại trên chiếc ghế sofa đơn. Anh đang ngồi đó một tay chống đỡ đầu, tay còn lại vẫn đang cầm hồ sơ, chân vẫn bắt chéo, anh đang ngủ...
Hình ảnh đó làm tim mình chệch một nhịp, thật hoàn hảo. Lúc này mình lại không muốn gọi anh dậy, theo thói quen mình tiến đến tủ đụng đồ, lấy ra cái mền, rồi nhẹ nhàng đắp lên người anh. Khi mình vừa đắp xong, chợt tay mình bị anh nắm lại, mình nghĩ do đụng trúng nên anh đã tỉnh giấc. Nhưng không, anh vẫn ngủ, tay vẫn nắm chặt tay mình, không còn cách nào khác, mình ngồi bệt xuống sàn nhà, tay vẫn để mặc anh nắm. Rồi mình cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay sau khoảng thời gian chán chường. Giấc ngủ này thật khác lạ, đã lâu rồi mình không có được giấc ngủ yên bình thế này....
~~~Merry christmas ~~~~
Chúc mọi người có một Giáng sinh an lành. Mình xin lỗi đã để mọi người chờ lâu như vậy, thông cảm nha, lớp chắc mọi người cũng hiểu....
Chúc các bạn luôn vui vẻ, hạnh phúc