Linh hồn bị đẩy ra khỏi thế giới sau một cuộc chiến ngàn năm thần ma thức tỉnh. Cô chỉ là một nữ thần bình thường, bị phong ẩn ngủ hơn ngàn năm, và bắt đầu thức tỉnh. Các thần không muốn để cô có thể tỉnh dậy với ánh mắt, và hành động giết người. Nhưng họ đã quên, cái gì bị phá hủy mới có thể tiến lên được, cô chính là hiện thân của năng lực thần phá hoại, thần quỷ dữ. Thứ tất cả các vị thần đều sợ hãi, cô chính là một nữ ma đầu, sắc đẹp của nữ ma đầu chính là lưỡi kiếm giết người không sương không phổi, cũng chính không tì vết, máu tươi vẫn đầm đìa. Cô vẫn cứ thế tiếp tục ngủ say, do vô ý hay cố tình cô cũng chẳng còn thương sót với thế giới đầy rẫy hiểm nguy, mở mắt ra đều có thể là âm mưu của tất cả kể xung quanh nữa. Chính vì vậy, cô muốn mãi mãi chiềm vào giấc mơ hơn ngàn năm của mình. Không ngờ lần này, khi cô chợp mắt, thân xác bị hủy, linh hồn đưa tiễn một vòng xoáy vũ trụ và biến mất trong vô tung. Từ đó, tên của thần cũng chỉ có tên cô là cổ tích.
Trong căn phòng bệnh viện, với số đánh số vip trên mã của cánh cửa. Một tiểu thư yêu kiều ngủ trên đó, với ánh mắt nhắm tịch, mi tâm cau lại khó chịu đầy người. Hiện tại, trong đầu cố bắt đầu tuôn ra những dòng kí ức kì lạ, cũng chẳng bao giờ cô gặp qua
"Biến, đồ bẩn thiểu"
"Cô thật độc ác"
"Cút đi cho tôi"
"Chị ơi.... chị thua rồi haha"
"Nhan nhi, về với ta đi con, mẹ đây mà, đừng làm chuyện dại dột! Nhan nhi!"
"Cô làm tôi thất vọng!"
"Tiểu Nhan, cậu quay lại đi, cậu vẫn còn một người bên cậu kia mà. Tiểu Nhan!"
"K-Không! Không!KHÔNG!"
Cô gái trên giường bất ngờ bật dậy, rồi loạng choạng rời giường, vịnh tay vào tường, cố gắng đi vào nhà tắm. Trên chiếc gương ở tường đối diện với vòi sen, một cô gái đầy son phấn trên mặt mình, những vết son bị nứt nẻ, tàn da, rơi lột đột xuống bồn rửa mặt, son môi bị tẩy đi, mắt cara bị nhem nhuốt. Một con quỷ không hơn không kém, nó chẳng phải là con người nữa rồi. Vô Nhan, Mẫn Vô Nhan chính là tên của cơ thể này, từ nhỏ đã được sự đùm bọc của cha mẹ, trừ khi đến năm tuổi, một con bé được nhận làm con nuôi bước vào nhà, bắt đầu từ đó gia đình thay đổi, cha mẹ vì đi công tác liên tục nên khiến cô cô đơn đến tự kỉ, con bé kia mới bước vào nhà lại trở thành cáo già từng bước, từng bước một chiếm lấy vị trí của cô trong nhà, biết Vô Nhan bị bệnh, cô ta bắt đầu cướp lấy đồ chơi, phòng ngủ, quần áo, ngay cả trang sức mẹ Vô Nhan tặng cho cô, cô ta cũng lấy đi. Sau đó cô ta tự làm mình bị thương rồi chỉ thừa cho Vô Nhan các kiểu, rồi lấy được tình thương của mọi người. Dần lớn lên, Vô Nhan bị bệnh tự kỉ càng trầm trọng, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, nhờ đó cô ta càng thêm tác oai tác quái.
Năm Vô Nhan lên tuổi, biết được vị hôn phu của mình, một nam nhân bắt đầu vựt cô sống dậy bởi vực tối, và cũng chính nam nhân đó đạp thẳng cô xuống vực càng sâu hơn. Từ đó Vô Nhan bắt đầu thù hận, nhưng cô không đủ thông minh, không đủ nhạy bén, cô chị nuôi của Vô Nhan bắt được nhược điểm, cô ta dùng khuôn mặt đáng thương của mình bắt đầu bôi xấu cho VÔ Nhan, kể từ đó, những vết thương hay tai nạn cô ta gây ra khiến Vô Nhan vô tình đều là người gánh tội. Cô chị _ Mẫn Khiếm Nhi, đang đứng ngoài cửa bệnh viện đợi con mồi xuất hiện, với bộ dáng đáng thương, lệ khoen mi, cơ thể run như cầy sấy, đứng tựa người vào một nam nhâ đứng trên tường.
VÔ Nhan nhìn ra ngoài, lại dùng khăn lau sạch gương mặt của mình, bước ra ngoài.
"Nhan nhi!"
Một bóng đen lập tức nhào lại phía cô, Vô Nhan lặng im lách mình qua một bên, KHiếm Nhi lập tức bị ngã nhào nữa người với phòng tắm và phòng trong. Vô NHan không quan tâm, xoay người đến gần bàn trên giường, kéo lấy tủ nhỏ đem thức ăn trái cây của mình tự gọt lấy, rồi nhai nhìn sang Khiếm Nhi được đàn ông kia nâng đỡ dậy.
"Vô Nhan, cô có cần vô tâm thế không? KHiếm NHi vì cô đã quên ăn bao nhiêu đêm, lấy nước mắt rửa mặt. KHi gặp cô chỉ có cái nhìn lạnh lùng này sao? Ngay cả cái ôm cũng tránh?!"
Vô Nhan liếc nhìn sang, lại đưa ngón tay ngoáy lấy lỗ tai mình, nhìn về hướng khác nói vẩn vê.
"Bệnh viện lâu lâu cũng có chó điên chạy vào. Haizzz..."
Vô Nhan nhìn điện thoại trên bàn, rồi gọi đến bác sĩ bệnh viện. Ngay sau đó một bóng trắng bước vào. Dạ Minh, một bác sĩ nổi tiếng trong ngành, và Vô Nhan vô tình biết vài bí mật của hắn, và bây giờ hai người chính là kẻ thù. Nhưng hiện tại Dạ MInh sẽ không làm gì cô, vì Vô Nhan còn có một con bài chủ chốt. Công ty riêng mình, Dạ MInh là kẻ thích lựa chọn đúng con cờ của mình để ăn lấy, và hắn chính là lựa chọn cách làm quản gia cho gia đình họ Mẫn để có thể lấy được mảnh đất công ty cô nắm quyền trên tay. Thuốc của Vô NHan không ngày nào là không có độc. Cô vẫn biết như vậy, nhưng hiện tại cô lười ồn ào, kẻ duy nhất có quyền đuổi đám diễn siết này ra chính là Dạ Minh, Vô Nhan cô là phận nữ nhi, chân yếu tay mềm, còn đang bệnh, cô chưa muốn giết người ở đây đâu.
"Tiểu thư"
"Dạ Minh tiễn khách"
Dạ Minh ngẩn người nhìn cô gái đứng trước mặt mình, và cố gắng hồi tưởng lại giọng nói mới dừng gần đây s, không phải hắn rất quen thuộc tính tiểu thư, mà là quen cách sống của cô. Mẫn VÔ Nhan chưa bao giờ có thái độ như thế này với chính cậu, hoặc người ngoài. Nhưng lần này, có chuyện gì đó khiến cô thay đổi, Vô Nhan không giống như trước.
"Dạ Minh. Tôi nói anh không nghe?"
"Rõ, tiểu thư"
Dạ Minh cúi đầu đặt tay trước ngực cung kính, anh chuyển người đến gần hai người kia, đưa động tác chào. Vô Nhan nhìn hành động của Dạ Minh cô không xem nữa, liền xoay người vào tủ đồ, lôi va li mình ra, đem toàn bộ đồ và thức ăn trong đó đóng gói gén lại. Dạ Minh nghe động tĩnh phía sau xoay người nhìn cô, liền mở to mắt nhìn những hành động kì lạ này. Đó toàn bộ đều là thứ Vô Nhan ghét khi chạm vào, chỉ vì đó do cha mẹ cô mua cho, nhưng lần này thì...CÔ đích thân ôm lấy, xếp lại gọn gàng, bỏ trong vali. Chuyện quái gì xảy ra trước mắt anh vậy?
Ngay cả Khiếm Nhi và người đàn ông đứng bên cạnh cô ta_Khương Thế Hiên cũng ngẩn người ra, không chỉ hành động, Vô Nhan còn thay đổi cả cách xưng hô, lời nói, và cả cử chỉ của mình. Vô Nhan tiểu thư nhà họ Mẫn, đây không phải là sống lại rồi sao? Khiếm Nhi nhìn Vô Nhan như vậy cắn chặt răng, bao năm qua cô chỉ chờ cơ hội như thế để dần cướp hết từ tay cô ta, nhưng lần này thì khác, cô ta tỉnh, thì cô làm sao mà đối đầu? Cô không cam tâm như thế, thuốc của cô ta cần tăng liều lượng.
"Vô Nha...em.."
Khiếm NHi nghĩ ra cách muốn khuyên nhũ VÔ Nhan, câu chưa hết miệng, liền bắt gặp ánh mắt giết người của Vô Nhan xoay lại đây, một lần nữa, cô nhìn sang KHiếm Nhi đi từng bước một lại bên cạnh, dần dần đến gần. Vô Nhan đem chân đạp lên người KHương Thế Hiên cho hắn bật khỏi người KHiếm Nhi, một tay kéo lên tóc cô ta, một tay dùng dao đưa ở cổ họng, cúi người thấp giọng trêu đùa.
"Thứ mày vay tao, bây giờ...mày phải trả lại đi!"
KHiếm Nhi khó chịu vùng vằn với đầu tóc mình, da đầu bị kéo lên, đau rát, còn cảm giác được từng sợi tóc bức tung ra. Khiếm Nhi không nghĩ gì khác, nhưng tâm trí duy nhất lời nói của Vô Nhan vừa nói, và ánh mắt không còn sự sống của cô, cô ta lập tức khiếp sợ, khi hoàng hồn lại, Vô Nhan đã ném cô ta xuống đất, và kéo vali mình rời khỏi phòng bệnh viện, bóng lưng kia thoát ra những khí lạnh lẽo đến ghê người. Dạ Minh nhìn KHiếm NHI ngồi dưới đất, lại nhìn bóng Vô Nhan rời đi, anh lập tức xoay người chạy theo bóng của cô. Khương Thế Hiên bị Vô Nhan đạp một cước, lại nhìn tất cả cảnh trước mắt, từ trước đến nay, anh thất thần cảm nhận được cái gì đó của mình đã rát đi, cô gái theo sau ánh, chỉ biết im lặng bây giờ là một người vô tình, đầy sát khí. Đã bao lâu rồi anh không thăm đến cô? KHi nghe cô bị ngã xuống tầng, cũng không hỏi cô mà xoay sang hỏi Khiếm NHi, bây giờ anh biết anh có lỗi với cô gái này, dù sao anh chính là người khiến cô như vậy, ánh mắt kia khiến anh khó chịu, là ánh mắt của người đứng dưới đáy tuyệt vọng vô hồn.
Vô Nhan rời đi, đứng ở bãi đậu xe, đợi Dạ Minh chạy đến đây, cô nhìn anh liếc mắt một cái, lại xoay người mở cửa xe, đi vào.