Tiết Minh Anh quá kích động, trẫm liền có chút ngượng ngùng. Hiểu lầm kiểu này rất khó làm sáng tỏ, tiểu Tiết hẳn đã cho rằng trẫm chính là Bá Lạc() phát hiện ra hắn, cho hắn việc làm, phát tiền lương, còn giúp hắn lấy vợ, còn cứu mạng của hắn, còn vì đau lòng cho thân thể hắn mà rơi nước mắt —— oan uổng trẫm quá —— người tốt vì tri kỉ hi sinh gì đó, trẫm cũng thực vô lực nha! Nhân văn văn hóa cổ đại tạo cho tiểu thị dân hẹp hòi ở hiện đại một áp lực thật lớn mà!
Trẫm yên lặng kéo tay áoThừa tướng, lui đi.
Ai, Tiết gia cũng thật là chướng ngại! Người lớn thì không ra tay, người trẻ lại đều bị trẫm dưỡng ra sai lệch, ai, ai ai!
Sai lệch nhất vẫn là Tiểu Tam! Ai, cũng không biết Tiểu Tam hiện tại đang làm gì nữa, còn có chút nhớ. Trẫm thấy thật rối rắm, liền từ bỏ. Nếu trẫm thật sự không thể quay về mà phải làm một tay hoàng đế gà mờ này, Tiểu Tam chính là chỗ dựa vững chắc nhất của trẫm, so với Thừa tướng thì càng hoàn hảo để dựa vào đó! Thừa tướng có năng lực như vậy, theo như chỉ nam chẳng phải sẽ bị quyền lực tuyệt đối phá hủy sao! Tiểu Tam thì không như thế, nắm giữ trong tay ba mươi vạn đại quân Tây Bắc, gần đây trẫm còn giúp hắn tăng cường quân bị chiêu binh mãi mã, hắn còn có một người em trai có sát khí từ trong trứng nước, quay đầu, báng súng tử lý mới có thể ra chính quyền đó!()
( “Họng súng đẻ ra chính quyền”: một câu nói của Mao Trạch Đông và trở thành tư tưởng ăn sâu vào đời sống nhân dân Trung Quốc)
Làm ổ trong ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, trẫm yên lặng u buồn trong chốc lát, chui chui vào trong chăn, nhắm mắt lại ngủ mất.
Ngủ thẳng đến giờ cơm trưa, bị người gọi dậy, đi tìm Thừa tướng ăn cơm. Nhắc đến ăn cơm, trên làm dưới theo(theo nghĩa xấu) quả thực nghiêm trọng. Nơi này vốn là một ngày hai bữa, một bữa sáng, một bữa tối, buổi trưa chỉ ăn điểm tâm. Trẫm không thực thích ăn đồ ăn vặt, đời trước cũng yêu nhất một ngày ba bữa, liền cho thay đổi. Thừa tướng bồi ăn, nha môn lục bộ làm cơm trưa, rất nhanh người hầu cũng theo tập tục này.
Cơm trưa lại có thịt dê, là con dê con Tiểu Tam mang về, tròn hai trăm con, thịt hấp, thịt kho, thịt băm chiên, cực mềm cực thơm ăn ngon khỏi nói! Trẫm ăn thật cao hứng, lại nghĩ tới chuyện cưới vợ của Tiết Minh Anh.
“Cảnh Hoa, cho người mở tư khố của trẫm ra, làm cho Mộc Lan quận chúa một bộ đồ cưới, phải thật sang trọng, điền trang cũng thêm hai cái.” Trẫm hào phóng một lần.
Lại nhịn không được thở dài. Thay cha nhập ngũ, một cô bé bắt đầu từ mười ba lãng phí đến hai mươi chín, dành nửa đời người để đánh nhau, được một cái danh hiệu quận chúa, mấy ngàn mẫu ruộng, một tòa nhà, một khoản vàng bạc, mấy cuộn vải. Nhưng cố tình lại gặp phải bọn người nhà không biết tỉnh ngộ không biết đội ơn. Trẫm chỉ thưởng cho có mình Mộc Lan thôi, cũng không có trả ân người nhà của chị ta, nguyên một gia đình kia lại bám theo gia sản ở phủ quận chúa này.
Phủ quận chúa không nhỏ, có thể chứa được một gia đình nhiều người như này, nhưng sẽ rất chật chội. Cha mẹ ruột, chú, dì, ông bà, em trai, em gái, em họ, vợ của anh em trai, cháu trai, cháu gái, nhiều người nhiều việc, mỗi ngày đều rất náo nhiệt. Trẫm rất cảm thông, cũng rất kích động, vẫn luôn muốn được xem một nữ binh sĩ lớn lên nơi chiến trường làm thế nào đấu lại trời, đấu lại đất, đấu lại cha mẹ, đây chính là điểm khởi đầu của con đường đấu đá nhau rực lửa trong gia đình đó, ta cực kì thích luôn, có trong rất nhiều hố đấy.
Hiện tại Mộc Lan phải lập gia đình, trẫm cũng không thể để cho nữ tướng quân của trẫm tủi thân, tất cả mọi thứ đều được vua ban cho, phải ghi lại danh sách, cũng đỡ phải bị người gia đình kia giấu đi. Mấu chốt nhất chính là, để người ta tới Tiết phủ sống thì sẽ được sung túc. Có lẽ, có thể cho người ta xuất giá từ trong cung chăng? Với Thái phi thì hẳn là không thành vấn đề, chỉ là giống như đánh vào mặt Diêu gia vậy.
Bất quá, nói đến cưới vợ, trẫm lại nhìn nhìn Thừa tướng.
Tiểu Tam cũng đã nói, Thừa tướng là có mương máng đó!
Trẫm kéo kéo long ỷ xích lại gần Thừa tướng, để người ta múc cho một chén thịt dê nấu nấm, tìm cách nói với người ta.
Thừa tướng dùng một cái muỗng bạc dài trộn đều thịt dê, động tác nhìn thích miễn bàn, trẫm nhìn đến ngây người. Tay của Thừa tướng thật xinh đẹp nha, trẫm nhịn không được vươn vuốt rồng sờ soạng một phen. Thừa tướng ngẩng đầu mỉm cười với trẫm, trẫm càng ngây người hơn.
Sờ tay mỹ nhân xong, xem mỹ nhân cười xong, trẫm thấy thỏa mãn, bưng chén thịt dê của mình lên ừng ực uống cạn, trẫm lại đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc.
Ăn uống no nê, trẫm lại sai người mang tiểu long ỷ đến vườn hoa nhỏ trong Trọng Hoa cung, bắt đầu vẽ ‘mỗi ngày một bộ tranh mỹ nhân’. Ai, lại nghĩ tới tiểu Trạng Nguyên, đứa bé kia thật có mắt nhìn, mài mực cũng tốt lắm. Không đúng, trẫm hình như quên mất cái gì vậy, a, đúng rồi, quên hỏi về mương máng nhà Thừa tướng bọn họ! Che mặt, mỗi lần thấy Thừa tướng cười là quên hết mọi chuyện, đây là kiểu hoàng đế gì chứ!
Trẫm liền ném bút vẽ lại, chạy trở về Trọng Hoa cung, nhìn chằm chằm chằm chằm vào mặt của Thừa tướng mỹ nhân, lại từ trong cái rương ở góc tường lục ra một đống tranh đặt trước mặt Thừa tướng.
Thừa tướng thuận tay mở ra một bức, là tranh vẽ cháu gái của lão Tống, là để trẫm bổ sung vào hậu cung của mình, Thừa tướng không thay đổi sắc mặt, mỉm cười nhìn trẫm.
Hu hu, Cảnh Hoa ái khanh, cái biểu tình nhà ta có con trẻ trưởng thành của ngươi là sao nha!
Trẫm vội vã chào hàng: “Cảnh Hoa, Minh Anh cũng sắp lấy vợ rồi, ngươi có muốn trẫm giúp ngươi tìm hai người tốt để làm vợ hay không?”
Sắc mặt Thừa tướng nhất thời liền trở nên cổ quái.
Trẫm cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Thừa tướng, mặc dù Tiểu Tam gạt trẫm bảo là ngươi không được, nhưng mà trẫm anh minh cơ trí thông minh tuyệt đỉnh sẽ không tin đâu! Bất quá, giấu bệnh sợ thầy là không tốt, thái y viện có rất nhiều thầy thuốc giỏi… Không cần tiền, bồi hoàn chi phí, thật sự…
Hơn nữa, thật sự có mương máng sao, trẫm thấy thế nào trẫm cũng là tình yêu đích thực của Thừa tướng đó…
Thừa tướng tốt với trẫm như vậy, làm sao trẫm có thể không phải là tình yêu đích thực chứ!
Thừa tướng một người cũng không muốn, còn xoa đầu trẫm. Trẫm càng thêm tin tưởng, tình yêu đích thực của Thừa tướng nhất định là trẫm!
Ôi chao, nói như vậy, trẫm cùng Thừa tướng chính là hai bên đồng lòng đó! Trẫm lẽ nào lại không cưới Thừa tướng làm hoàng hậu! Sẽ không định sinh tiểu hài tử gì cả, một mình Thừa tướng cũng đủ gánh vác được cả nhà lão Tiêu chúng ta rồi!
Hạ quyết tâm, ngày hôm sau trẫm liền lâm triều.
Vừa thấy bóng dáng trẫm, ngay lập tức đã có người dâng bản tấu xin trẫm lập hậu nạp phi bổ sung vào hậu cung.
Trẫm nhìn ông lão cậy già lên mặt, lo lắng: “Ái khanh, ngươi nói trẫm là lập hậu hay nạp phi đây? Lập hậu không phải việc nhỏ nha, chức vị quốc mẫu há một nữ tử tầm thường có thể đảm nhiệm được sao?”
Lập tức lại có người tấu xin trước tiên nạp vài phi tử bổ sung vào hậu cung khai chi tán diệp() cái gì đó.
(ý chỉ việc sinh con đẻ cái)
Trẫm càng sầu lo: “Khai chi tán diệp a, có phải rồi ai sinh hạ con trai trước thì người đó được làm hoàng hậu không?”
Đương nhiên không được, cho dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng không thể cứ thế nói ra! Đám lão già này dù sao cũng là thông suốt đạo lý, nói chuyện đều sẽ chặn cả hai đầu.
Trẫm cười kiểu Eggy: “Không sinh con đầu là một tổn thất. Cảnh các vị vương làm loạn lúc trước, các ái khanh, các ngươi an tâm cái gì chứ!”
Trẫm u buồn lui đi, u buồn trở lại tẩm cung tiếp tục u buồn. Vì sao mỗi lần trẫm lâm triều đều có người tìm việc cho trẫm chứ! Trẫm còn chưa có hoàn toàn tự mình chấp chính đâu! Khi tròn hai mươi tuổi phải tự mình chấp chính, ngày ấy còn có cách nào qua đây?
Vì để an ủi tâm hồn thương tổn của trẫm, trẫm quyết định cải trang vi hành đến phủ của Mộc Lan quận chúa, nhìn nữ binh sĩ đấu lại người nhà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá Lạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.