Tiểu Tam rất bận rộn. Sau chiến tranh còn rất nhiều việc hắn phải làm, nhưng rõ ràng bận như vậy mà mỗi đêm hắn vẫn có thể dành thời gian đến ngủ với trẫm, trẫm cảm thấy thật ngược thân ngược tâm. Mông rồng nhỏ của trẫm mấy ngày này dường như gặp họa lớn, mỗi đêm đều bị người đè một hai lần, mấy ngày nay, rất bực mình!
Căn cứ vào kinh nghiệm bắt đầu từ khi đóng quân càn quét Tấn Giang mà tổng kết, đế vương công x trung khuyển thụ mới là cặp đôi chính thức nhân khí lớn, đứng đắn nhất, trẫm và Tiểu Tam, rõ ràng là nghịch CP! Cái này không thể được, ở Tấn Giang nếu nghịch CP sẽ bị kiểm soát xóa đi đó!
Có sai, phải sửa!
Trẫm quyết định đạp đổ Tiểu Tam áp đảo trung khuyển lập lại trật tự đi trên con đường đúng đắn.
Trẫm còn chuẩn bị cả dây thừng, còn bứt cả lông trên người hạc trắng được nuôi trong ngự hoa viên nữa.
Đêm đó, trẫm khóc. Bị người làm đó.
Mẹ kiếp, trẫm thế mà lại quên mất Liêu Tiểu Tam là cái gì, một sợi dây thừng nhỏ làm sao trói được cầm thú chứ, thoát ra rất dễ dàng nha! Sợi dây thừng nhỏ hắn không dám dùng trên người trẫm nhưng mà cọng lông hạc trắng kia…
Trẫm thề, từ nay về sau không bao giờ ngược đãi động vật quý hiếm cần được bảo vệ nữa…
Còn có, dây thừng nhỏ cũng bị giấu đi, Tiểu Tam chính là trộm ngắm vài lần thôi…
Tiểu Tam sau khi đè hoàng đế xong sáng sớm bỏ chạy ra ngoài vội vàng làm việc, trẫm làm ổ trong chăn cắn răng một hồi, xoa thắt lưng rời giường. Ai, còn phải vào triều đó!
Vài tiểu quốc ở Tây Vực sai sứ giả đến thương thuyết, có hai quốc gia dẫn theo công chúa, còn một quốc gia thì dẫn theo tiểu hoàng tử.
Trẫm thực kinh ngạc. Chẳng lẽ danh tiếng về việc trẫm thích nam sắc đã truyền tới Tây Vực? Nhưng mà trẫm chỉ dám có một mình Tiểu Tam thôi, ngay cả Thừa tướng mỹ nhân yêu thích của trẫm, vốn là thanh mai trúc mã của Tiểu Tam, vậy mà cũng bị người tuyệt tình đánh. Gần đây trẫm cũng không dám nắm tay của Thừa tướng mỹ nhân nữa, lúc ăn cơm cũng không dám ngồi sát bên, càng không dám để người ta gắp đồ ăn cho…
Ai, ai có thể nghĩ đến sát thần Tiểu Tam san bằng cả thảo nguyên tiêu diệt dân tộc Hung Nô còn là một hang giấm chứ, rất thích uống giấm đó!
Trẫm nhất định là một Khởi Điểm nam đần độn bất lực nhất!
Không có tam cung lục viện không nói, còn bị một tên đàn ông thô kệch đè một lần lại một lần, cực kì bôi tro trát trấu vào mặt các tiền bối của Khởi Điểm nha!
Trẫm không gặp sứ giả Tây Vực, trẫm đang rầu rĩ chuyện cưới vợ sinh con. Tiểu Tam không cho trẫm lấy vợ cả, chỉ cho phép nạp vợ lẽ, lại chỉ có thể nạp một người! Thừa tướng lại chọn thiệt nhiều thiệt nhiều cô gái trong sạch, như thể muốn nhồi đầy vào từng góc từng cạnh ở hậu cung của trẫm.
Tiểu Tam à, ngươi đến tột cùng là đắc tội với Thừa tướng như thế nào vậy?
Ngươi cái đồ đầu đất, ngươi đắc tội ai không chịu lại đi đắc tội Thừa tướng nha! Thừa tướng, đến trẫm cũng không dám trêu chọc vào! Ai ô, chiến tranh lạnh ba ngày suýt nữa là giết chết người ta rồi, thân thể đa sầu đa bệnh như vậy, ngươi sao lại không thương tiếc chứ! Liêu Tiểu Tam ngươi là cái tên vùi hoa dập liễu!
Đối với việc Thừa tướng trả thù ra tay đánh sau lưngTiểu Tam, trẫm thật muốn khóc. Buổi tối Tiểu Tam càng ngày càng cầm thú! Mỗi một lần đều giống như là một lần cuối cùng vậy, lông hai con hạc trắng ở ngự hoa viên đều bị ngắt hết.
Ai!
Mối bất hòa này, Thừa tướng so với Lận Tương Như thì hẹp hòi hơn, Liêu Tiểu Tam lại không giống như Liêm Pha, trẫm thực u buồn.()
Tướng quân cùng Thừa tướng bắt đầu đấu nhau.
Đấu đấu, lại đến cuối năm, phải tiến hành cúng tế.
Tế văn là Thừa tướng viết, trẫm ở đoạn cuối cùng cho thêm hai câu, trước mặt toàn thiên hạ đọc ra.
Trẫm giết chóc quá nhiều, cả đời không nạp hậu cung, không lưu hậu tự.
Sắc mặt quần thần biến hóa lớn, dàn tế cũng không dám xôn xao gây tiếng động.
Trẫm trực tiếp dẹp đường hồi cung.
Thừa tướng cầu kiến, trẫm không gặp.
Tiểu Tam đến đây, cũng bị cản lại.
Ngày thứ hai lâm triều, bên dưới lại khóc tập thể, vài ông cụ đấm ngực dậm chân mắt nhìn liền hận không thể khóc tiên đế đâm đầu vào cột.
Trẫm yên lặng hít một hơi, yên lặng đưa mắt nhìn đủ mọi quan lại một lần, yên lặng lui đi.
Trẫm biết, có vài người dùng mọi cách thăm dò tin tức.
Trẫm yên lặng cười. Mấy ngày này, trẫm chính là truyền bá cho tất cả thái y trong thái y viện. Kết quả chỉ có một, vua có bệnh.
Trẫm sửa lại số mệnh, diệt Thái tổ, cũng không muốn thay đổi toàn bộ mệnh số. Ví dụ như hoàng đế cuối cùng của Đại Tần, Tiêu Quân Duệ, không có con.
Tiểu Tam, ngươi bỏ được vị trí Thái tổ, trẫm cũng bỏ được con nối dòng.
Hừ, trẫm mới không chịu thừa nhận là thằng nhỏ không dùng được đó!
Tan triều, Tiểu Tam và Thừa tướng lại cùng đến đây, trẫm lại không gặp. Sau nghe nói Thừa tướng ra tay đánh Quan Quân Hầu, Hầu gia không tránh cũng không đánh trả.
Sau đó nữa, triều đình lại yên ổn.
Trẫm nghĩ, trẫm có thể an an ổn ổn làm hoàng đế.
Ai, nếu có thể lấy Tiểu Tam làm hoàng hậu thì tốt rồi.
======================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đột nhiên phát hiện, có thể kết thúc rồi.
~~~~~~~~~~~~~~
Lận Tương Như, Liêm Pha: một người là chính khách, một người là võ tướng nước Triệu, cùng có công lớn, nhưng do Tương Như chỉ nhờ tài ăn nói mà được thăng chức ngang hàng với Liêm Pha, Liêm Pha không phục, từ đó nói xấu Tương Như. Tương Như không để bụng, chỉ tránh mặt Liêm Pha để không gây nên hiềm khích, ảnh hưởng việc lớn. Sau Liêm Pha biết được suy nghĩ của Tương Như thì hổ thẹn, đến tạ tội với Tương Như.
~Hoàn chính văn~