Sau mấy ngày, Đồ Linh Trâm cảm nhận rõ ràng thái độ của Lý Phù Dao đối với nàng có thay đổi.
Tuy rằng Lý Phù Dao trước mặt mọi người vẫn là bộ dạng hôn quân, vô vi mà trị, thái độ bất cần, nhưng nếu Lai Nghi điện không có người, hắn sẽ thích lơ đãng liếc nhìn Đồ Linh Trâm, ánh mắt thăm dò, tựa hồ thông qua nàng có thể nhìn thấy một thế giới khác.
Đồ Linh Trâm ban đầu còn có chút không quen, sau này cũng bắt đầu xem là chuyện thường. Lý Phù Dao có hứng thú với nàng dù sao cũng là chuyện tốt, nàng có thể trở thành trung tướng mưa dầm thấm lâu mà đưa hôn quân trẻ tuổi này về chính đạo…
Ngày hôm đó Lý Phù Dao ngủ trưa dậy, trong phòng yên tĩnh không có người, cung nữ Liên Bình hầu hạ thay y phục cũng không thấy tăm hơi, bỗng nhiên nghe truyền đến một trận cười lanh lảnh, cũng không biết đám cung nữ đang tụ tập chơi đùa cái gì.
Lý Phù Dao rời giường, khoác áo ra gian ngoài nhìn, chỉ thấy Đại cung nữ Mộc Hương đang gục trên bàn trà kêu rên, trên bàn đặt một ván cờ vây, mà Đồ Linh Trâm lại đang cười tủm tỉm phân phát hạnh nhân cho các cung nữ xem cờ.
Vừa thấy Lý Phù Dao, các cũng nữ vội vã quỳ xuống.
Lý Phù Dao phất tay ra hiệu các nàng đứng dậy, lại dang hai tay ra để Đồ Linh Trâm và Mộc Hương chỉnh lại y phục cho. Lúc này mới lười biếng hỏi: “Đang chơi cờ?”
Mộc Hương nhỏ nhẹ nói: “Bẩm hoàng thượng, tỷ muội chúng thần thấy buồn chán nên đánh mấy ván cờ giết thời gian. Ai ngờ Nhĩ Nhã quá lợi hại, thắng hết tất cả điểm tâm của chúng thần.”
“Ồ, lợi hại vậy?” Lý Phù Dao tựa hồ hứng thú, không so đo cung nữ vì chơi cờ mà không để ý đến mình, ngồi ở vị trí của Mộc Hương, nghiêm túc nghiên cứu ván cờ.
Sau đó hắn ngẩng đầu nói với Mộc Hương: “Đến Ngự Thiện phòng mang bánh ngọt liên dung mới làm ra.” Rồi nói với Đồ Linh Trâm: “Coi như đó là đặt cược, trẫm muốn xem xem tài nghệ đánh cờ của ngươi.”
Nghe vậy, Đồ Linh Trâm ôn hòa nở nụ cười, sắp xếp xong bàn cờ, mới hướng Lý Phù Dao làm tư thế mời: “Quân đen đi trước.”
Đốt tay trắng nõn của Lý Phù Dao cầm một quân đen hạ xuống, Đồ Linh Trâm đi sau. Cứ vậy người tới ta đi, chốc lát đã qua chừng mười chiêu.
Mộc Hương mang bánh ngọt đến, chuẩn bị xong nước trà, lại lẳng lặng dẫn đám cung nữ lui ra, còn hiểu chuyện đóng cửa lại.
Trong phòng đốt hương, tàn khói lượn lờ. Lý Phù Dao trắng trợn sát phạt, bày thế vây kín, Đồ Linh Trâm không nhanh không chậm, thong thả đánh.
Lý Phù Dao lại hạ xuống một quân cờ, hất cằm tự mãn nhìn nàng: “Trẫm sắp thắng rồi.”
“Chưa đâu.” Đồ Linh Trâm trầm ngâm nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ, nói: “Bệ hạ có từng nghe qua chuyện Tấn Văn Công vu hồi cứu Tống?”
Lý Phù Dao cau mày, do dự một chút vẫn là giữ nguyên kế hoạch, hạ xuống một quân cờ, không nhìn ra chủ ý đánh của nàng.
Đồ Linh Trâm tiếp tục nói: “Tấn Văn Công viện binh Tống, bất đắc dĩ ở giữa có binh lực cường thịnh của Sở quốc, chỉ có thể né tránh mũi nhọn. Ngay đó, Tấn Văn Công vào lúc khai chiến đã chủ động lui quân, thực ra là giả vờ lui binh, sau đó…”
Dừng một chút, nàng ấn xuống một quân trắng, cười nói: “Sau đó thừa dịp Sở quốc thả lỏng cảnh giác, liền xông lên, một trận quyết thắng!”
Trên bàn cờ, thế cuộc xoay chuyển.
Lý Phù Dao trợn to mắt như không thể tin được Hắc Long của mình cứ vậy mà bị hạ rồi.
Lý Phù Dao chặn cánh tay đang lấy bánh ngọt của nàng, nhíu mày: “Ngươi hẳn là có nghiên cứu kỹ binh pháp nhỉ?”
Đồ Linh Trâm ngẩn ra, cánh tay bị Lý Phù Dao giữ lại uốn một cái, thoát ra, nói: “Binh pháp có kế trận, biến hóa thất thường, nếu bệ hạ có hứng thú có thể nghiên cứu xem, nhất định có đất dụng võ!”
“Ngươi là đang ám chỉ trẫm phải cần chính vì dân à?” Lý Phù Dao cau mày, một chưởng lên Đồ Linh Trâm. Hai người ngồi bất động nhưng ngươi một lời ta một lời, chỉ vì một miếng bánh ngọt.
Đồ Linh Trâm bị hắn chưởng trúng tay, giương mắt nhìn bánh ngọt rơi trong không trung xoay chuyển vài vòng rồi rơi xuống tay Lý Phù Dao.
Đồ Linh Trâm không nói gì nửa ngày, xoa xoa cánh tay bị đập đến đau, nói: “Quân vô hý ngôn, bệ hạ muốn đổi ý sao?”
Lý Phù Dao lướt nhanh qua cổ tay nàng một chút, không ngờ đến nàng công phu cao vậy mà tay lại không có sức gì cả. Hắn suy nghĩ nửa ngày, lại dứt khoát vô lại: “Ba ván hai thắng!”
Đồ Linh Trâm không nói gì, im lặng xếp lại bàn cờ.
…
“Sau đó thì sao?” Mộc Hương bên cạnh nâng hai má bánh bao, mắt đầy sùng bái hỏi: “Sau đó ngươi lại thắng sao?”
“Thua.” Đồ Linh Trâm vặn vặn eo, nói: “Thua hai ván.”
“Ôi.” Mộc Hương thất vọng thở dài: “Bánh ngọt liên dung không còn rồi.”
Đồ Linh Trâm duỗi tay búng trán nàng, buồn cười nói: “Ngươi a, chỉ biết có ăn thôi! Chơi cờ cùng thiên tử, là không thể thắng!”
“Tại sao vậy?” Mộc Hương hiếu kỳ hỏi.
Đồ Linh Trâm cười không nói.
Thời gian trôi thật nhanh, chờ sau khi trong cung làm đủ nghi thức diệt quỷ thì cũng đã đến cuối tháng ba.
Cách ngày đi săn càng gần, Lý Phù Dao cũng bận rộn hẳn lên. Nếu không phải là tìm ngựa tốt thì cũng là tìm cung tên có tiếng, thỉnh thoảng sẽ bị Tần Khoan tìm đến “nghị sự.”
Nếu rảnh rỗi, hắn nhất định sẽ chơi cờ cùng Đồ Linh Trâm.
Gần đây thấy hắn ít đi tìm Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt, Đồ Linh Trâm thầm vui mừng.
Trong lúc đánh cờ, Lý Phù Dao hạ xuống một con cờ, thuận miệng hỏi: “Ngươi thấy công tử Trùng Nhĩ thế nào?”
(Trùng Nhĩ ý chỉ Tấn Văn Công Trùng Nhĩ)
Nghe vậy, Đồ Linh Trâm nắn một quân trắng, hơi nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu sao hắn lại tán gẫu đề tài này. Nửa ngày sau mới nghiêm túc đáp: “Công tử Trùng Nhĩ chịu nhục, phục quốc cường binh, quả xứng danh bá chủ Xuân Thu.”
Lý Phù Dao tựa hồ không thỏa mãn với đáp án này, giễu cợt một tiếng, nói: “Trẫm thì lại không thích hắn.”
Đồ Linh Trâm ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chịu nhục thì sao, phục quốc cường binh thì sao?” Lý Phù Dao vuốt ve quân đen trong tay, hờ hững nói: “Cuối cùng hắn vẫn phụ lại Giới Tử Thôi từng cắt thịt phụng quân.”
Nghe vậy, cánh tay cầm cờ của Đồ Linh Trâm khó nhận ra là đang run lên, nàng buông mắt xuống, che đậy cảm xúc.
Cắt thịt phụng quân, tấm lòng son này, chỉ mong quân chủ hiểu.
Công tử Trùng Nhĩ lang thang năm, hoảng sợ như chó mất chủ. Vào lúc suýt chết đói, Giới Tử Thôi trung thành tuyệt đối đã cắt bắp đùi mình làm thành thịt băm, lúc này mới cứu được một mạng của Trùng Nhĩ. Ai ngờ sau khi Trùng Nhĩ làm quốc quân của Tấn Quốc, đã quên phong thưởng Giới Tử Thôi, thậm chí phóng hỏa đốt núi, khiến Giới Tử Thôi phải ôm liễu mà chết…
Nàng và Lý Phù Dao, ai là Giới Tử Thôi cắt thịt phụng quân, ai là Công tử Trùng Nhĩ vừa leo lên vị trí Chí tôn đã quên đi trung lương?
Lý Phù Dao thấy nàng rơi vào trầm tư, ngón tay đẹp đẽ gõ gõ bàn cờ, cười cười nói: “Mỹ nhân, ngươi nói xem?”
Tám năm trước, cha nàng Đồ Khởi Phong tử trận dưới núi Nhạn Hàn, nàng đào một ngày một đêm mới đào lên được thi cốt phụ thân từ đống đổ nát đầy tuyết.
Ba năm trước, trên sườn dốc, dưới bão tuyết, nàng kiệt lực mà chết, đầu một nơi thân một nẻo…
Chuyện cũ, từng hình ảnh nổi lên trong lòng. Hóa ra cho rằng mình không thèm để ý, nhưng tại sao chỉ cần thoáng chạm vào, máu me sẽ lại đầm đìa?
Dưới bàn, một tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, một tay thả quân cờ, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Công tử Trùng Nhĩ làm sao nô tỳ không dám hoài nghi. Nhưng ta nghĩ với Giới Tử Thôi mà nói, dù người trong thiên hạ đều phụ hắn, hắn cũng sẽ không phụ người trong thiên hạ.”
Lý Phù Dao ngẩn ra, lẩm bẩm nói: “… Thà người thiên hạ phụ ta, ta cũng không phụ người trong thiên hạ?”
Sau một khắc, Lý Phù Dao mạnh mẽ vung tay quét bàn cờ xuống đất.
Đồ Linh Trâm cảm thấy có chút khó hiểu. Gợi đề tài là hắn, sao bị kích động cũng là hắn?
Lý Phù Dao nắm chặt hai tay, mạnh đến mức xương khớp đều trắng bạch. Hắn chống trán, lông mi khẽ run, buông một câu mơ hồ:
“Nàng ấy không hận? Sao có thể không hận!... Rõ ràng, rõ ràng thà phụ cả người trong thiên hạ, cũng không nên phụ lại nàng ấy...”
Đồ Linh Trâm cho là hắn đang nghĩ về chuyện của Giới Tử Thôi, không nhịn được duỗi tay, muốn như trước đây ôn nhu vò đầu hắn, nhưng cuối cùng đành miễn cưỡng dừng giữa không trung.