Cố Khuynh Thành cảm giác được hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, phun lên trên mặt mình, cô ngay cả thở cũng không dám thở một chút, chỉ là thân thể căng thẳng, rũ mi mắt xuống, khuôn mặt nóng kinh người.
Cổ họng Đường Thời hơi di chuyển hai cái, giọng nói có chút mờ ám: “Tôi tới giúp em nhìn mắt.”
Nói xong, tay Đường Thời liền ôm lấy hông của Cố Khuynh Thành, kéo cô vào trong ngực của mình, cánh môi cũng nhẹ nhàng mà áp vào mặt của Cố Khuynh Thành.
Cả người Cố Khuynh Thành càng thêm run rẩy, cô đối với phương diện khác của Đường Thời đặc biệt mẫn cảm, cô biết tiếp đó người đàn ông sẽ muốn làm những gì, nhưng đây chính là đài quan cảnh a, tỏng lòng Cố Khuynh Thành thật sự sợ anh sẽ nổi thú tính, cô liền muốn cự tuyệt hành động của anh: “Đường Thời...”
Trong lòng Cố Khuynh Thành có chút lo lắng, quên khoảng cách giữa mình lúc này với Đường Thời, lại gọi thẳng tên của anh.
Đường Thời dán cánh môi tại mi tâm Cố Khuynh Thành, khẽ run lên chút, bên trong giọng nói không thể đè được vui sướng, thậm chí còn lộ ra một chút kích động: “Em gọi tôi là gì?”
Cố Khuynh Thành bị lời này của Đường Thời, chất vấn có chút mơ màng, cô có chút mờ mịt nhìn về phía Đường Thời.
Đường Thời vốn chỉ là muốn hôn môi cô, thế nhưng lúc này anh lại cảm giác cơ thể của mình có chút xung động, cuồn cuộn dâng trào căn bản là không cách kiềm nén, trong lúc đó anh không có đoái hoài gì nhiều như vậy, trực tiếp hung hăng ngăn chặn môi Cố Khuynh Thành.
Anh hôn càng thêm kịch liệt, tay anh đè mạnh xuống hông của cô, dường như muốn khảm cô vào trong thân thể của mình.
Anh cảm giác được thân thể cô cứng ngắc, anh không có bởi vì cô chống cự cùng thờ ơ mà tức giận.
Đường Thời biết chờ chút cô còn phải tham gia yến hội, tận lực tránh tóc của cô, thậm chí ngay cả quần áo của cô cũng không có cởi, chỉ vén váy lên.
Trên đài quan cảnh, có một bàn đá, anh để cho cô đưa lưng về mình, một tay ôm lấy hông cô, anh sợ cô siết chặt tay, móng tay sẽ cào vào lòng bàn tay mình, nên dùng một tay kia nắm cổ tay cô, để cho tay cô không sử dụng được một chút khí lực nào.
Đường Thời sợ làm lỡ buổi yến hội, cho nên cố gắng khống chế thời gian ngắn nhất, thế nhưng ở nơi như thế này, trong lòng Cố Khuynh Thành vừa sợ mà vừa khẩn trương, mặc dù thời gian đã bị Đường Thời rút ngắn rất nhiều, cô lại vẫn cảm thấy như dài đằng đẵng.
Qua không biết đã bao lâu, cuối cùng tất cả dừng lại, Cố Khuynh Thành âm thầm thở phào một cái, sau đó đẩy Đường Thời ra.
Đường Thời nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Khuynh Thành, có chút nóng rực như trước, giống như bởi vì mình vừa qua loa như vậy, mà có chút bất mãn.