“ A Thời, con tránh ra cho mẹ! Mẹ tuyệt đối sẽ không cho phép bên cạnh con lưu trữ phụ nữ gây tai hoạ như vậy! Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, trầm mê ở nữ sắc cuối cùng sẽ phá hư việc lớn!”
Tại trước khi bắt đầu lễ chúc mừng tròn sáu mươi năm xí nghiệp Thịnh Đường, vậy mà Đường Thời cùng một phụ nữ ở đây không che đậy trầm mê ở giữa ****, nói vậy nhất định là cô gái kia dùng cái thủ đoạn dụ dỗ gì đó mê hoặc Đường Thời.
Mẹ Đường Thời càng nghĩ càng cảm thấy tức giận lan tràn, khuyên tai thật dài trên lỗ tai bà đều đã nhẹ nhàng run rẩy theo.
Đường Thời đối mặt với lửa giận của mẹ, nét mặt lẳng lặng từ đầu đến cuối không có lên tiếng.
Mẹ Đường Thời sau khi phát lửa giận mới nghĩ đến Phùng Y Y đứng bên cạnh mình, mặc dù chị của cô gả cho người Đường gia, nhưng mà cuối cùng lại cũng chỉ là một người ngoài.
Tục ngữ đều nói, việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, huống chi người đứng trước mặt còn là con trai ruột mình.
Nếu như người phát sinh chuyện như vậy cùng Đường Thời là nhân viên xí nghiệp Thịnh Đường vậy còn dễ nói.
Nếu như là tiểu thư gia nào thì đây rõ ràng là để cho gia tộc kia từ nay về sau mất hết thể diện rồi sao?
Mẹ Đường Thời nghiêng đầu mở miệng nói với Phùng Y Y bên cạnh: “Y Y, cháu đi về trước đi.”
Phùng Y Y đương nhiên biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra tại đài ngắm cảnh.
Cô ta cũng không phải không có ám chỉ qua với Đường Thời, nhưng mà không biết người đàn ông này là tránh được mê hoặc, dằn lại được tịch mịch, hay là thật sự không có hứng thú với cô ta, đừng nói nhúng chàm cô ta, ngay cả hành động dắt tay cùng cô ta cũng không có.
Cô ta vẫn cho là, Đường Thời là một người đàn ông có vẻ nhạt nhẽo, nhưng mà thật không ngờ anh vậy mà sẽ cùng một phụ nữ ở loại địa phương này xảy ra chuyện thân mật.
Nếu không phải anh mê muội vì người phụ nữ kia, anh sao có thể thất lễ như vậy?
Phùng Y Y muốn biết người phụ nữ kia là ai hơn hẳn so với ai khác, cho nên khi mẹ Đường Thời để cho chính mình rời khỏi, cả người hơi hơi do dự một chút, nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết trên mặt mẹ Đường Thời, cho dù đáy lòng cô ta đủ loại không muốn nhưng lại sợ làm cho mẹ Đường Thời không thích cho nên vẫn biểu hiện nhu thuận gật gật đầu, chậm chạp từ từ xoay người rời khỏi.
Mẹ Đường Thời chờ Phùng Y Y đi ra rất xa mới mở miệng nói với Đường Thời: “A Thời, ở trong này giờ chỉ còn lại có hai người mẹ cùng con, để cho cô ấy xuất hiện đi.”
Đường Thời làm sao có thể gọi Cố Khuynh Thành ra đây, anh rủ lông mi, dừng một hồi mở miệng nói: “ Chuyện hôm nay là sai lầm của con, nếu trong lòng mẹ có tức giận liền nhằm về con đi.”
” Hồ đồ!” Mẹ Đường Thời phẫn nộ quở mắng một tiếng, hô hấp trở nên có chút dồn dập: “A Thời, con đây là bảo vệ cái người phụ nữ không biết kiểm điểm kia?”
Người phụ nữ không biết kiểm điểm?
Đường Thời nghe thấy mấy chữ này, trên mặt vốn bình tĩnh lại hiện lên một nét trầm thấp, liền mở miệng nói, mặc dù vẫn bằng phẳng như cũ lại mang theo một chút cảm giác áp bách: “ Con nói, chuyện đêm nay là con không đúng.”