Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

quyển 2 chương 3: chúng ta quen biết sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: tamthuonglac

Cùng so sánh với bốn năm trước, Cận Tử Kỳ trỗ mã càng xinh đẹp ra, khi dáng người yểu điệu của cô đứng ở nơi đó, hơi yếu ớt, khoé môi mờ ảo tựa như không mỉm cười, cũng đủ để làm đàn ông kìm lòng không đậu mà truy đuổi theo bóng hình cô.

Tống Kỳ Diễn nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mềm mại kia, tâm tình hết sức phức tạp, giữa lông mày càng đọng lại nhiều tối tăm.

Hơn nữa khi hắn nhìn thấy Cận Tử Kỳ tao nhã cúi thấp người, dùng bàn tay mềm mại mang bao tay ren nâng đứa bé kia dậy, mặt tràn đầy ôn nhu thương tiếc vuốt ve gò má đứa bé, một cỗ hoả khí buồn bực tại lồng ngực lan tràn ra.

Hắn thế nào lại quên mất, quên mất vị công chúa Cận thị kiêu ngạo này, hòn ngọc quý trên tay Cận gia, ngay từ lúc bốn năm trước đã là người phụ nữ có chồng, thậm chí sinh con cùng người đàn ông khác ...

Ánh mắt Tống Kỳ Diễn không nghiêng không lệch dừng ở trên người đứa bé đang trốn vào trong ngực Cận Tử Kỳ.

Nụ cười lạnh tự giễu bên môi hơi cong lên: buồn cười là, hắn lại định ra mặt vì đứa bé kia.

Tống Kỳ Diễn, mày nên biết rõ bản thân mình ỷ mạnh gặp cô ấy chỉ biết giễu cợt, thế nào còn dám đứng trước mặt cô ấy?

Thời điểm cô đi ngang qua hắn, bước chân đi nhanh không hề chậm lại, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng không thổi qua một tia nhìn, cô cứ như vậy mà nhẹ nhàng lướt qua hắn, chạy về chỗ có tiếng hô của đứa bé này.

Về phần hắn đã từng dùng cái tuổi ba mươi của người đàn ông trưởng thành mà đâm đầu vào bẫy rập đã dệt khi cô hai mươi bốn tuổi......

Cô đã hoàn toàn quên lãng, tựa như cục tẩy dễ dàng xoá đi chỗ bẩn trên tờ giấy trắng.

Tình cảnh bốn năm trong đầu óc hắn kí ức hãy còn mới mẻ, hơn nữa đọa đày thần kinh hắn trong thời gian dài.

Năm đó, tay chân vụng về hắn đẩy cửa phòng bệnh viện ra, thấy cô ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, hai tay ôm đầu gối, nghiêng mặt ghé ở trên đầu gối, nhắm mắt, đắm chìm trong ánh mặt trời, sạch sẽ giống như một đứa trẻ sơ sinh.

Hắn cũng không quên mất khi cô ngẩng mặt lên nhìn mình với ánh mắt xa lạ đề phòng, còn lời nói thì lạnh nhạt:

“Chúng ta quen biết sao? Nếu như không quen biết, xin mời anh rời đi cho, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Hắn nghe thấy lời nói xa cách cự tuyệt như vậy, lại thật sự xoay người đi ra ngoài, cũng không nói gì.

Chẳng qua hắn âm thầm khinh bỉ bản thân mình nhát gan sa sút, hắn vì cái gì mà đi để ý ánh mắt của một tiểu nha đầu?

Vậy mà hắn không cách nào không thừa nhận đáy lòng chưa bao giờ có hỗn loạn và mất mát.

Không giống với ánh mắt trong suốt ngượng ngùng vào đêm hôm đó, trong ánh mắt của hắn nét mặt cô có vẻ trống rỗng không bình tĩnh, cô nhìn đến hắn như là chán ghét hắn thô lỗ và thấp hèn.

Đúng vậy, thấp hèn, khi mặt hắn đầy râu ria đứng trước mặt cô, nhưng mà cô một mực quên sạch.

Hắn không thể chịu đựng được sự châm chọc như thế, khi đó hắn phát hiện mình bất quá là bị công chúa trong toà thành đùa bỡn mà thôi.

Cho nên, hắn không hỏi một chữ, cũng không quay đầu lại lựa chọn rời đi.

Một năm sau lần thứ hai hắn gặp Cận Tử Kỳ, cô vẫn trầm tĩnh thanh nhã như vậy, đứng ở đầu bên kia, trong ngực cô ôm một đứa bé, đứng bên cạnh là một chàng trai cao lớn khôi ngô tuấn tú, che dù săn sóc cho cô.

Họ đi qua bên cạnh người hắn, tầm mắt của hắn không cách nào từ trên mặt cô mà di chuyển, nhưng cô trước sau vẫn cùng người đàn ông bên cạnh khẽ nói cười, chưa từng chú ý tới lướt qua vai hắn.

Mà bây giờ, họ tái diễn lại cảnh ba năm trước đây, hắn vẫn như cũ không quên cô, mà cô, vẫn như cũ lướt qua bên người hắn, cũng như năm đó không thèm chú ý đến.

Điều này làm cho hắn hận không thể xông tới túm cô đến một góc, thuận tiện hỏi người phụ nữ không có lương tâm này một chút : có phải đã thật sự quên mất hắn người đàn ông đã đoạt trinh tiết của cô hay không?

Nhưng lý trí đã cố gắng ngăn cản hắn làm như vậy, hắn chỉ biết đem sự tình đập vỡ đi, chỉ biết vỗ đầu che mặt phát ra một trận cáu kỉnh.

Hơn nữa khi hắn phát hiện ánh mắt của người đàn ông gọi là Cao Triều nhìn Cận Tử Kỳ, buồn bực bộc phát lên.

Hễ là khách khứa đi qua cửa cầu thang, cũng sẽ thấy bên cạnh cột nhà ở đại sảnh một chàng trai anh tuấn toàn thân mặc âu phục cắt may khéo léo, hắn mím chặt môi, đường cong quai hàm quá đỗi căng chặt.

Một tay của hắn cắm ở trong túi quần, một tay khác xuôi ở bên người, giờ phút này lại nắm thành quyền thật chặt, hắn tập trung nhìn đến một hướng khác, ánh mắt lạnh nhạt, xen lẫn chút ẩn nhẫn tức giận .

--------------------

“Kỳ Kỳ, đầu của Mỗ Mỗ thật choáng nha……”

Đứa bé vốn ngã trên mặt đất nằm sấp vẫn không nhúc nhích, nghe thấy Cận Tử Kỳ kêu to vội vã, lập tức nhào vào trong ngực Cận Tử Kỳ, thân thể giống như con sâu lông bụ bẫm vặn vẹo rầm rì:

"Ô ô, Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ rất sợ hãi, Mỗ Mỗ cho rằng sẽ không còn được gặp lại Kỳ Kỳ!"

Cận Tử Kỳ kiểm tra thân thể đứa bé trong ngực từ trên xuống dưới cẩn thận, sau khi xác định ngoại trừ cái trán có cái bọc nhỏ những chỗ khác không có gì đáng ngại, mới buông lỏng thân thể căng thẳng, vậy mà trên mặt cũng âm trầm xuống, nhìn vẻ mặt bi thương của đứa bé giáo huấn:

"Cận Mỗ Mỗ, là ai dạy con có thể lén lút từ vườn trẻ chạy ra? Chẳng lẽ con không biết con làm như vậy Kỳ Kỳ sẽ lo lắng nhiều lắm không? Nếu như Kỳ Kỳ không đến tìm con, có phải con định không về nhà phải không?"

"Kỳ Kỳ..."

Cận Tử Kỳ nhìn Cận Mỗ Mỗ vô tội mà tủi thân ngậm miệng, một bộ dạng sắp khóc lên, cuối cùng lòng không cứng rắn được, bất đắc dĩ khẽ thở dài, vừa phủi bụi bặm trên người nó vừa kéo nó đứng lên.

"Cận... Cận tiểu thư..."

Cận Tử Kỳ nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại, thấy vẻ mặt Cao Triều lúng túng ão não đứng ở nơi đó, xuất phát từ lễ phép mà gật đầu, sau đó nắm bàn tay mập mạp của Mỗ Mỗ chuẩn bị rời đi.

Còn chưa đi được hai bước, một bóng đen hiện ra trước mặt, Cao Triều đã chặn lại đường đi của họ .

"Cận tiểu thư, tôi không biết đây là đứa nhỏ của Cận gia, mới lỡ tay làm tổn thương nó, nếu như có chỗ nào mạo phạm, kính xin Cận tiểu thư thứ lỗi."

Cận Tử Kỳ nghe vậy nhìn Cao Triều chằm chằm một hồi, cho đến khi Cao Triều mất tự nhiên mà cười cười, cô mới dời mắt, cúi đầu sờ sờ cái đầu dưa hấu của Mỗ Mỗ, sau đó nâng mắt nghênh tiếp ánh mắt Cao Triều:

"Cao tiên sinh nói xong rồi sao? Nếu như nói xong rồi, làm phiền anh nhường một chút, chúng tôi không có thời gian."

Cận Tử Kỳ đối đãi lạnh lùng khiến cho vẻ mặt Cao Triều cứng đờ, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì thích hợp.

Đợi Cao Triều kịp phản ứng, Cận Tử Kỳ đã dắt đứa bé vòng qua người hắn đi xa, nhớ tới lời dặn dò của cha, trong lòng Cao Triều quýnh lên, liền chạy đuổi theo, ngăn cản Cận Tử Kỳ một lần nữa:

“Cận tiểu thư, tôi biết cô bởi vì đứa bé này đối với tôi có chỗ hiểu lầm, nhưng tối nay là cha mẹ hai nhà Cao Cận an bài tương thân, nếu để cho trưởng bối hai bên biết cô đi như vậy, có quá mức thất lễ hay không? ”

Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt bất mãn của Cao Triều, khóe môi giương lên thoáng lộ ra một nụ cười:

"Nếu như bạn gái Cao tiên sinh nghe được lời nói vừa rồi của Cao tiên sinh, không biết sẽ có biểu tình gì?"

Một câu nói thờ ơ của Cận Tử Kỳ, nhưng Cao Triều nghe được phía sau lưng rỉ ra một tầng mồ hôi, vừa mới mở miệng giải thích nói rõ nguyên nhân, nhưng khi ánh mắt đối diện với nụ cười của Cận Tử Kỳ thì trở nên á khẩu không trả lời được, có loại chật vật bị nhìn thấu.

"Về buổi tương thân đêm nay, trước đó tôi cũng không biết có chuyện này, Cao tiên sinh qua tối nay tốt nhất cũng nên quên, nếu như lo lắng giao phó của trưởng bối hai nhà có chỗ không tốt, tôi sẽ tự mình tới cửa nói xin lỗi với Cao lão.”

Cao Triều nhìn mình đối diện với dáng người cao gầy của Cận Tử Kỳ, lời nói việc làm của cô cũng lộ ra khí chất tao nhã, con ngươi màu nâu nhạt của cô phản chiếu ánh đèn màu bạc trong đại sảnh, quầng sáng nhàn nhạt, thật xinh đẹp mê người.

Ánh mắt Cao Triều không tự chủ được dừng trên xương quai xanh xinh đẹp của Cận Tử Kỳ, nhìn thân thể dưới váy dài duyên dáng đầy hứng thú, chợt cảm thấy một trận miệng đắng lưỡi khô, thân thể cũng dâng lên một cỗ sóng trào nóng mãnh liệt.

Hắn vốn bất quá vì ích lợi gia tộc mới cùng Cận Tử Kỳ tương thân, hôm nay tiếp xúc vị công chúa danh tiếng trong lời đồn này ở khoảng cách gần, dù ngắn ngủi mấy phút, nhưng tinh thần hình như bị cô dắt đi, thế nào cũng không dời mắt được.

Cho nên khi anh ta nghe được Cận Tử Kỳ nói muốn huỷ bỏ việc tương thân, trên mặt không khỏi hiện lên khẩn trương, rốt cuộc chẳng quan tâm lễ nghi, duỗi tay bắt lấy cổ tay trắng trẻo của Cận Tử Kỳ, giọng nói cũng dồn dập lên:

“Cận tiểu thư, nếu như cô vì ngại tôi có phụ nữ ở bên ngoài, tôi lập tức có thể xử lý tốt, tuyệt đối sẽ không diễn ra tiết mục tiểu tam đến cửa ồn ào xuất hiện trong phim truyền hình, tôi sẽ không để cho cô bị một chút xíu ủy khuất.”

Cận Tử Kỳ nhìn Cao Thuỷ Triều giam cầm tay của mình, vùng vẫy vài cái không thoát ra được, sắc mặt không khỏi lạnh rét:

“Cao tiên sinh, xem ra anh nghe không hiểu ý của tôi, bất kể anh có hay không có bất kỳ người phụ nữ nào, tôi cũng sẽ không cùng anh lui tới thậm chí kết hôn, điểm này tôi hy vọng anh có thể nhận thức rõ ràng.”

Cao Thuỷ Triều nghe xong Cận Tử Kỳ cự tuyệt thẳng thắn, trong ánh mắt kiên định của cô vẻ mặt anh ta khó chịu, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, càng thêm dùng sức nắm chặt cổ tay của cô, tức tối hậm hực nói:

“Lời này sớm không nói muộn không nói, hết lần này tới lần khác nói lúc này, cô tìm cách bỡn cợt như vậy…A!”

Cận Tử Kỳ vốn nắm tay trái của Mỗ Mỗ nhưng không còn, chưa kịp cúi đầu nhìn, lại nghe thấy Cao Triều mới nói đến một nửa bỗng kêu rên lên một tiếng, âm thanh vang vọng toàn bộ đại sảnh, cực kỳ bi thảm.

Tay phải của Cao Triều vốn xuôi ở bên người bị Mỗ Mỗ cắn chặt, máu thịt lẫn lộn, giữa khe hở máu đỏ tươi chảy ra róc rách.

Cận Mỗ Mỗ tựa hồ xuất ra toàn bộ sức mạnh cắn xuống một ngụm, cho dù Cao Triều vẫy thế nào cũng không chịu buông ra.

"Tiểu súc sinh, còn không buông ra cho tao, tao đánh chết mày!"

Cao Triều đau đến trong mắt hiện lên màu máu tràn ra hung ác, mất đi lý trí bình thường, đột nhiên đẩy Cận Tử Kỳ đang bị mình nắm giữ ra, bàn tay to giơ lên thật cao, gầm lên giận dữ, lại hung hăng vung đến hướng Mỗ Mỗ đang cắn mình không thả.

Cận Tử Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng bị một cỗ sức mạnh khổng lồ đẩy ra, mắt thấy Cao Triều thật sự giơ cao tay muốn đánh Mỗ Mỗ, không kịp ổn định thân hình của mình muốn đi qua ngăn cản, chẳng ngờ giày cao gót bị vẹo, cả người té xuống đất.

Trong lúc điện quang thạch hỏa(), một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấm áp vững vàng mà đỡ lấy eo cô, phía sau lưng cô dán lên một lồng ngực rộng lớn rắn chắc, phút chốc quay đầu lại, ánh mắt rực rỡ của cô cùng với tầm mắt của đôi con ngươi đen kia giao nhau trùng khít.

()Điện quang thạch hoả [电光石火]: Là chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

(Theo Baidu)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio