Lục Bối Di sững người, quay đầu nhìn về phía sau, Quân Dư Thần đang bế Quân Duệ trên tay, cậu bé còn vươn tay miệng nhỏ ngọt ngào gọi:
“Mami!”
Cô điếng người, Lương Mỹ Kỳ cùng Trình Mục Dương càng kinh ngạc hơn, nhất là Trình Mục Dương, cổ tay anh ta bị Quân Dư Thần nắm đau, nhưng muốn thoát ra lại không được.
Anh liếc mắt qua một cái, sự lạnh lẽo bao trùm lên bầu không khí, Trình Mục Dương giật mình giật mạnh tay ra:
“Mau…mau buông ra!”
Quân Dư Thần nhếch môi, dùng lực hất tay anh ta ra, Trình Mục Dương bị mất đà loạng choạng suýt ngã, tay còn lại ôm lấy cổ tay đỏ ửng của mình.
Lương Mỹ Kỳ chỉ vừa nhìn đã thấy người đàn ông này thật xuất chúng, nhưng tại sao Lục Bối Di lại có thể quen được anh?
Còn cả đứa trẻ trên tay của anh nữa, gọi Lục Bối Di là mami? Lương Mỹ Kỳ hoang mang, lại quan sát nét mặt của Quân Dư Thần, cô ta đánh bạo nói:
“Vị tiên sinh này, không biết anh là ai? Anh có biết rằng người phụ nữ trước mặt đây là tiểu tam chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác hay không?”
Bối Di nghe cô ta nói mà trong lòng ngứa ngáy lại muốn đánh người, thấy Quân Dư Thần chưa lên tiếng, cô bèn đáp lời cô ta:
“Đúng rồi đó Lương Mỹ Kỳ, tôi chính là tiểu tam đó, người đàn ông bên cạnh cô tôi cũng chơi chán rồi nên mới tới lượt cô sử dụng đấy.
Cuối cùng thì cô cũng không bằng một tiểu tam đâu nhỉ?”
Bối Di nói xong còn nháy mắt một cái, dáng vẻ đáng yêu khoác tay Quân Dư Thần một cách thân mật:
“Còn nữa, đúng như cô nói, người đàn ông này là phú nhị đại bao nuôi tôi đó, tôi ôm đùi anh ấy rất thoải mái nha, ai bảo anh ấy vừa tài giỏi, vừa giàu có lại vừa đẹp trai, nhìn đi nhìn lại cũng thấy hơn loại hàng quá hạn kia gấp trăm lần!”
Lương Mỹ Kỳ bị cô chọc giận sớm đã tức nổ đom đóm mắt, Bối Di nhìn cô ta tức điên lên mà không làm gì được mình thì rất vui, thì ra cảm giác sảng khoái đến như vậy!
Trình Mục Dương bị sỉ nhục cũng không nhịn được nữa, anh ta ngang nhiên nói những lời khó nghe giữa đồn cảnh sát.
“Lục Bối Di, khá khen cho khẩu khí của cô đấy, cô quên rằng ba năm trước từng quỳ xuống khóc lóc van xin tôi quay lại không? Còn rên rỉ dưới thân tôi một cách ti tiện? Bây giờ ôm được phú nhị đại, quên luôn quá khứ cô từng dơ bẩn thế nào à?”
Bối Di bị anh ta phản bác, bỗng nhiên ngây người, từng mảng ký ức trong quá khứ hiện lên về khoảng thời gian vẫn còn mặn nồng của cô và Trình Mục Dương.
Quân Dư Thần đảo mắt qua khuôn mặt cô, bỗng nhiên vươn tay ra ôm eo cô, kéo sát cô vào ngực mình:
“Quản cái miệng của anh cho tốt, anh nói ai dơ bẩn?”
Ngữ khí của Quân Dư Thần rất lạnh, đủ để khiến cho Trình Mục Dương câm nín.
Câu nói của anh đã giúp Bối Di thoát ra khỏi mớ ký ức chết tiệt đó, Trình Mục Dương lúc trước ghét nhất là ai tài giỏi hơn anh ta, tuy rằng chẳng bằng ai nhưng tự tôn của anh ta cao ngất bằng trời, đã trở mặt đến thế này rồi, Bối Di không ngại mà đánh cho anh ta một đòn nốc ao.
“Đúng rồi, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi nhé Trình Mục Dương, đúng là hồi đó tôi có mắt như mù nên mới thích anh mà, “cậu nhỏ” của anh chỉ bé bằng cục pin, so với anh ấy thì sao mà bằng được cơ chứ?”
Cô vừa dứt lời, một anh chàng cảnh sát gần đó đã phun ngay một ngụm nước ra khỏi miệng.
Sắc mặt Trình Mục Dương xám ngoét, miệng cứ há ra rồi ngậm vào mà chẳng nói được câu nào.
Bối Di ôm chặt cánh tay của Quân Dư Thần, đầu tựa vào vai anh, miệng nhỏ nở nụ cười tươi tắn như hoa, hướng tới Lương Mỹ Kỳ mà công kích tiếp:
“Lương Mỹ Kỳ, tôi cũng thật bái phục cô mà, có thể thoả mãn chỉ với một cục pin như vậy, đã thế còn vừa nhăn nheo xấu xí, haizz… đúng là tội nghiệp quá…”
“Mày!”
Lương Mỹ Kỳ dùng ngón tay cái chỉ vào mặt cô, lập tức bị ánh mắt lạnh bằng của Quân Dư Thần doạ sợ.
Bối Di cười tủm tỉm, có anh ở đây làm bia đỡ, tội gì mà không sỉ vả cho cô ta tức chết!
“Thôi nhé, cô về sửa lại mũi đi, để lâu là không tốt đâu!”
“Chúng ta về thôi, anh yêu!”
Bối Di quay sang kéo anh rời khỏi đồn cảnh sát, để lại Lương Mỹ Kỳ và Trình Mục Dương tức đến nỗi hộc máu, vừa ra khỏi đó thì cô đã lập tức buông tay Quân Dư Thần ra, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.
Quân Dư Thần thầm cảm thấy thú vị, nhìn bề ngoài cứ tưởng cô xinh đẹp đơn thuần, không ngờ quá khứ từng trải qua nhiều chuyện như vậy.
Mặc dù trong lòng thầm đánh giá Bối Di nhưng bề ngoài vẻ mặt anh vẫn lạnh tanh.
Bối Di len lén nhìn anh đúng lúc bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, cô suy nghĩ một lát rồi cất tiếng:
“Chuyện ban nãy, anh đừng hiểu lầm, chỉ là tôi và bọn họ có chút chuyện…”
“Chuyện ban nãy cô nói, cái đó của anh ta chỉ nhỏ như cục pin là sự thật sao?” Quân Dư Thần ngắt lời cô, ánh mắt thâm thuý lãnh đạm.
Bối Di cứng ngắc không biết trả lời thế nào, sao anh lại quan tâm tới vấn đề đó? Lại còn thảo luận nó ở ngay trước đồn cảnh sát?
“À…chuyện này, xin lỗi, những lời lúc nãy anh cứ xem là ruồi muỗi đi, tôi không có ý muốn nói tới anh đâu…”
Bối Di cười khan hai tiếng, trong khi đó sắc mặt của anh lại nghiêm túc lạ thường, sau gáy cô bất chợt dâng lên từng đợt mồ hôi lạnh.
“Tôi xin lỗi!”
Bối Di cúi gập người chuẩn chín mươi độ trước Quân Dư Thần, cô giải thích:
“Tôi không có muốn dùng anh làm bia đỡ, chỉ là tình thế cấp bách mà thôi, ai bảo anh xuất hiện đúng lúc đó làm chi…”
Bối Di càng nói thì càng muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi.
Cái gì mà bia đỡ cơ chứ!
“Tóm chung là tôi sẽ đền bù cho anh!”
Anh khẽ nhướn một bên lông mày, nói:
“Ồ? Đển bù thế nào?”.