Giả Hủ đứng thẳng dậy, trầm tư chốc lát nét mặt lo lắng nói: "Việc này khó giả quyết đây, nếu Lưu Ngu và Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển trong ngoài liên kết, mượn việc Kim Liên Xuyên vu cho chúa công tội mưu đồ bất chính khiến ta có khả năng bị động, chúa công tuy bị ghép với Yêm đảng nhưng chưa chắc Trương Nhượng, Triệu Trung và thập thường thị đã ra tay giúp đỡ, Hà Tiến tuy có thiện cảm với chúa công, nhưng không có thực quyền, sợ rằng muốn cũng chẳng giúp được gì."
"Trong triều không ai dùng được!" Mã Dược nói: "Đó là điều ta đang lo lắng."
Giả Hủ nói: "Chúa công, theo tình hình lần này, đưa lễ vật đến cho Trương Nhượng, Triệu Trung sợ không có tác dụng, phải có người đến biện thuyết, chọn người thông minh giỏi ăn nói đến phân tích lợi hại mới có tác dụng, khiến bọn họ nói giúp chúa công trước mặt Hoàng thượng như thế mới phá được âm mưu của phe họ Lưu.
Mã Dược nói: "Quân ta có khả năng biện bác, giỏi du thuyết chỉ có Văn Hoà và Công Tắc là làm được việc này, đáng tiếc Công Tắc trọng thương chưa khỏi, còn các tướng khác đều không thể làm được."
Giả Hủ nói: "Chúa Công chuyện đến nước này cũng chỉ có cách là hạ quan phải đi Lạc Dương một chuyến.
"Nếu là Văn Hòa đi bản tướng cũng yên tâm." Mã Dược vui vẻ nói: "Nhưng từ U châu về Lạc Dương xa xôi, trên đường có nhiều phỉ tặc, để ta sai Điển Vi và hai trăm hổ vệ đi theo bảo vệ."
Giả Hủ nói: "Điển Vi và hai trăm hổ vệ cần để bảo vệ an toàn cho chúa công, nhiệm vụ quan trọng không thể bỏ đi, xin để Quản Hợi tướng quân cùng ba trăm tinh kỵ đi cũng được."
Mã Dược quả quyết nói: "Văn Hòa đi Lạc Dương lần này, liên quan đến vận mệnh của toàn bộ tướng sĩ, không thể không thận trọng, việc này rất gấp đừng nhiều lời nữa."
Giả Hủ cũng không từ chối nhiều nữa, vui vẻ đón nhận nói: "Nếu vậy thì Giả Hủ đa tạ chúa công."
Mã Dược đưa mắt nhìn Điển Vi, trầm giọng nói: "Lão Điển, Giả Hủ tiên sinh có việc quan trọng nên đi đến Lạc Dương rất cần một mãnh tướng dẫn quân đi theo bảo vệ, Giả Hủ tiên sinh là quân sư của quân ta, cực kỳ quan trọng không được có sơ suất gì, ngươi có dám đi bảo vệ không?"
Điển Vi thản nhiên đáp: "Có gì không dám chứ!"
Mã Dược nói: "Tốt, lập tức chọn hai trăm hổ vệ, hộ tống Giả Hủ tiên sinh đi Lạc Dương."
Điển Vi ôm quyền nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
Giả Hủ nói: "Chúa công, việc đi Lạc Dương nên đi sớm không nên trì hoãn, để lâu sinh biến, Giả Hủ lập tức lên đường ngay."
Mã Dược nói: "Cũng được."
Vương đình của người Tiên Ti.
Nhạc trống dập dìu, xuân quang vô hạn, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu mặt đỏ phừng phừng đang nằm ngửa trên tấm da hổ mềm mại, khắp người bôi bóng loáng mỡ bò, một nữ nhân Tây Vực dạng hai chân cưỡi trên người Khôi Đầu, đôi mông đầy đặn đang siết chặt vào cái bụng đang chầm chậm phập phồng của hắn.
Nhìn cặp mông trắng như tuyết đang lắc lư đong đưa qua lại trên bụng mình làm dục hỏa của Khôi Đầu lại bốc lên, chiếc khố ở phía dưới nhô lên như chiếc lều tựa như có một con mãng xà đang muốn thoát ra, một nữ lang Tây Vực khác lại đang cười mị hoặc, thân thể đầy đặn trắng muốt nhẹ nhàng uốn éo, quỳ xuống giữa hai chân của Khôi Đầu. Gương mặt xinh đẹp đung đưa, miệng ngọc khẽ hé ra nuốt trọn con mãng xà của Khôi Đầu.
"A."
Khôi Đầu hít một ngụm khí lạnh. Gương mặt đê mê toát ra vẻ hưởng thụ khó nói nên lời.
"Ừm"
"Ngô ~ "
"Hừ ~ "
Trong trướng bỗng vang lên những tiếng kêu dâm đãng và tiếng thở dốc
"Sa ~~ "
Cửa trướng da trâu đột nhiên bị mở ra, một thanh niên mặt mày giận dữ bước vào, thanh niên này chính là Bộ Độ Căn là em ruột của Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu. Mặc dù tuổi trẻ nhưng trời sinh thần lực lại luyện tập thành một tay cung thiện xạ, nên cũng vang danh dũng sĩ trên thảo nguyên!
Hai nữ nhân mĩ miều khi thấy người tự tiện xông vào vương trướng thì không khỏi ngạc nhiên, thấy rõ người vừa tới là Bộ Độ Căn trẻ tuổi, anh tuấn thì đều thầm liếc mắt đưa tình. Nữ lang đang cưỡi trên người Khôi Đầu thì lại càng trở nên phóng đãng, cặp chân thon dài, trắng như tuyết đang hai bên, địa phương thần bí tuyệt đẹp lộ ra. Trong một góc bí ẩn của hoa phòng hiện lên khung cảnh mỹ lệ, mấy ngón tay ngọc mờ ám nhẹ nhàng lướt qua cái nơi xinh đẹp đến mê người, rồi nhẹ nhàng đưa vào miệng anh đào bú liếm, dùng hết khả năng trêu chọc.
Bộ Độ Căn tuổi trẻ khí thịnh hít một ngụm khí lạnh, thoáng chốc liền có phản ứng của nam tính theo bản năng sinh lý.
"Cút, hai người, các ngươi cút cho ta! Dám câu dẫn Bộ Độ Căn trước mặt ta. Hừ!" Khôi Đầu hừ một tiếng động thân ngồi dậy, xô hai nữ lang xuống thảm. Hắn lại đưa tay đang ở trên mông trắng như tuyết của hai nàng phát mạnh một cái, cười mắng: " Các ngươi có phải là không chờ nổi đến lúc nếm thử lạc thú thần tiên của Bộ Độ Căn không, hừ?"
Hai nữ lang cực kỳ dâm đãng xinh đẹp từ trên thảm xoay người bò dậy, eo khẽ uốn éo cái eo thon, cặp tuyết phong đung đưa đến hoa cả mắt. Khi đi qua Bộ Độ Căn thì đôi mông trắng khiến người ta muốn phạm tội lại mờ ám cọ vào khố của Bộ Độ Căn, sau khi cười phóng đãng vài tiếng liền trần như nhộng rời khỏi trướng
Trước khi rời trướng còn không quên liếc lại Bộ Độ Căn với ánh mắt câu hồn nhiếp phách.
"Ui, hồn siêu phách lạc rồi hả?" Khôi Đầu đấm nhẹ một cái vào ngực Bộ Độ Căn, cười mắng: "Người trẻ tuổi cần phải được dụ dỗ, trên thế giới này không thiếu nhất là đàn bà, chỉ cần người có đủ thực lực, cho dù là đàn bà Tây Vực hoặc đàn bà người Hán đệ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu".
"Hô ~ "
Bộ Độ Căn thở phào một hơi, cuối cùng cũng đã phục hôi tinh thần.
Khôi Đầu với tay mặc thêm áo. Vừa lấy quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của Đại vương cầm trong tay, sắc mặt trở nên nghiêm túc đứng lên. Trầm giọng hỏi: "Bộ Độ Căn ngươi triệu tập đến đây bao nhiêu binh mã?"
Bộ Độ Căn mặt lại lộ vẻ giận dữ, bực tức nói: "Các bộ lạc Di Gia, Khuyết Ky, Nhật Luật, Thôi Diễn, Mộ Dung, Kha Tối với huynh đều âm thầm chống đối, cơ bản không muốn phái người đi, chỉ có các bộ lạc Địa Thác, Độc Cô vùng Mạc Bắc mỗi bộ lạc phái năm ngàn dũng sĩ đến đây nghe lệnh."
"Bọn khốn nạn đó thật đáng chết từ sau khi tiên vương qua đời vẫn luôn âm thầm chống đối ta, bọn chúng hành động như vậy cũng trong dự liệu của ta." Khôi Đầu giọng căm tức nói: "Nhưng mà, chỉ cần có tộc Thác Bạt và Độc Cô đem vạn kỵ binh và vương đình chúng ta có hai vạn kỵ là có ba vạn thiết kỵ, chỉ cần ba vạn thiết kỵ là đủ để đạp bằng cả U châu rồi!"
Độ Bộ Căn bực bội nắm chặt tay nói: "Không sai, lần này đánh phá U châu, nhất định phải giết sạch phá sạch! Bọn người Hán đáng chết dám đem kị binh cướp bóc Kim Liên Xuyên, cướp đi bao nhiêu đàn bà và gia súc của chúng ta. Cái này cũng giống như lấy răng trả răng lấy máu trả máu, thiên hạ chẳng phải có đạo lý vậy sao? Lúc đó nhất định phải dạy cho bọn người Hán không biết trời cao đất dày là gì một bài học xứng đáng.
Khôi Đầu cũng vung mạnh vương trượng trong tay quát: "Nhất là tên Mã Dược kia, bản vương phải chính tay chém đầu hắn mới được, hừ."
Trữ huyền, phòng nghị sự phủ Phục Ba tướng quân.
Mã Dược tâm trầm nhìn chằm chằm vào bản đồ quân sự treo trên tường rất lâu không nói gì, chỉ vài phút trước có tin do thám báo về, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu tụ tập được ba vạn thiết kỵ, sắp vượt cửa quan, tuyên bố đạp bằng U châu, giết sạch người Hán, báo thù cho bộ lạc Khứ Cân ở Kim Liên Xuyên bị chúng ta cướp. Ba vạn thiết kỵ
Ba vạn thiết kỵ, đây là ba vạn thiết kỵ thiện chiến của người Tiên Ti.
Kha Bỉ Năng chỉ có năm trăm thiết kỵ, suýt nữa công phá được Trữ huyền, lần này có tận ba vạn thiết kỵ tới đánh, chắc chắn không phải truyện đùa! Nhất định không thể để người Tiên Ti phá cửa quan vào, phải chặn địch ở ngoài cửa quan, mắt Mã Dược đột nhiên khẩn trương, ánh nắt lạnh lùng không ngừng di chuyển trên bản đồ, cuối cùng lại dừng lại ở hẻm núi A Lạp.
Đúng rồi, chính là hẻm núi A Lạp.
"Điển Vi!" Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mã Dược mắt vẫn nhìn vào bản đồ, không quay đầu lại gọi to một tiếng.
Trong phòng âm thanh vang vọng nhưng không ai đáp lại, Mã Dược không nhịn được bực mình định hô thêm tiếng nữa, lúc đó mới chợt nhớ ra Điển Vi đã dẫn hai trăm hổ vệ hộ tống Giả Hủ đi Lạc Dương rồi, bình thường Điển Vi nửa bước không rời, giờ lại không ở cạnh, Mã Dược vẫn cảm thấy chưa quen.
"Người đâu!"
Mã Dược hét lớn.
Một tên thân vệ vội đi vào, đứng ở cửa hỏi: "Chúa công sai bảo gì ạ?"
Mã Dược nói: "Gọi Cao Thuận đến đây ngay."
"Tuân lệnh."
Tên thân về nhận lệnh rồi đi ngay, chỉ lát sau Cao Thuận đã đến, đứng nghiêm trong sảnh chắp tay nói: "Mạt tướng Cao Thuận, tham kiến chúa công."
Mã Dược "Ừ" một tiếng hỏi: "Cao Thuận tân binh tập luyện ra sao rồi?"
Cao Thuận đáp: "Vẫn cần tập luyện."
Mã Dược nhíu mày, trầm giọng nói: "Không còn thời gian nữa, để bọn họ tập luyện trong thực chiến đi."
Cao Thuận ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào sau lưng Mã Dược hỏi: "Chúa công lại muốn xuất chinh sao?"
Mã Dược chậm rãi quay đầu lại thần sắc cực kỳ nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Lần này không phải xuất chinh mà là cự địch. Vừa mới có tin, Đại vương Tiên Ti Khôi Đầu triệu tập được ba vạn thiết kỵ, tuyên bố đạp bằng U châu, giết sạch người Hán để trả thù cho bộ lạc Khứ Cân. Quân địch có ba vạn thiết kỵ, hơn nữa lại là ba vạn kỵ binh thiện chiến của người Tiên Ti, còn ta chỉ có hai ngàn bộ binh trong đó lại có một ngàn là tân binh, ngươi có dám nhận lệnh không?"