Dục Dương huyền phía bắc dặm có Trâu gia thôn, họ Trâu là vọng tộc có danh tiếng ở địa phương, tuy không xuất ra đại quan nào hiển hách, nhưng tại khu vực Nam Dương lại rất có thế lực.
Năm , Dĩnh Xuyên, Nhữ Nam, Nam Dương, Thanh Châu các nơi trước gặp phải đại hạn, lại tao phải hoàng tai, trăm họ không thu được một hạt gạo không còn đường sống, Trương Giác lão đạo chém cờ khởi nghĩa, tặc thế rất nhanh tràn ra khắp nơi, thiên hạ quần khởi hưởng ứng, triều đình chinh phạt vô lực, bèn ra chiếu lệnh cho Đai Hán mười ba châu lại nhất bộ các quận huyền chiêu mộ nghĩa dũng binh, cần vương ngăn chặn tặc khấu.
Thiên tử chiếu lệnh đến Dục Dương địa giới, Trâu gia chịu phải Nam Dương Hoàng Cân uy hiếp lập tức nghe gió mà hành động, tính toán gom góp tài sản xây dựng một chi nghĩa dũng binh quy mô người, cũng chọn lấy Trâu Tĩnh văn võ toàn tài đảm nhiệm thống lĩnh. Trâu Tĩnh này là thiếu niên anh tài địa phương hiếm thấy, tuổi còn trẻ đã được cử làm Hiếu Liêm, nhập triều làm lang quan, sau khi Hoàng Cân khởi nghĩa bạo phát, nhận lấy U Châu thái thú Lưu Yên tiến cử, đưa ra Dục Dương làm Huyền úy (huyền úy, tương đương hiện tại là công an cục trưởng của huyện)
Sau khi làm thống lĩnh nghĩa dũng binh, Trâu Tĩnh một mặt siêng năng thao luyện, mặt khác tích cực cùng Nam Dương thái thú Tần Hiệt liên lạc, thời khắc chuẩn bị thảo phạt Hoàng Cân.
Ngày hôm qua giữa trưa, Tần Hiệt sai ngươi đưa đến một phong thư khẩn, để Trâu Tĩnh đi đến Dương nghị sự, Trâu Tĩnh biết cơ hội thảo phạt Hoàng Cân cuối cùng cũng đến rồi, lập tức chọn ra năm trăm nghĩa dũng binh động hướng tự thân đi đến Dương mà còn lại nghĩa dũng binh thì giao cho muội muội Trâu Ngọc Nương thao luyện, hiệp trợ thủ thành. Trâu Ngọc Nương tuổi vừa mười bảy, ngọc diện tuyết phù, dáng người mềm mại thướt tha, tuy chỉ là nhất giới nữ lưu, nhưng là nhân vật phi thường, một thân võ nghệ hơn xa huynh trưởng, một cây ngân thương thi triển ra, mười mấy tên hán tử khỏe mạnh mơ tưởng đến gần người.
Sáng hôm nay, Trâu Ngọc Nương suất nghĩa dũng binh chạy tới giáo trường ngoài thành thao luyện, vừa mới đi đến cửa thành, lại nhìn thấy quan quân giữ cửa Đinh Lão Tứ thở hồng hộc chạy vào thành, vẻ mặt bối rối, tựa hồ xảy ra việc gì rồi.
Lại nói Mã Dược, cõng Trần Nhạc trên lưng, dẫn theo Trần Cảm tại trong núi lén lén lút lút chạy cả một ngày hai đêm, cuối cùng tại rạng sáng ngày thứ ba chạy đến được ngoài thành Dục Dương, nhìn thấy trên thành lâu đao thương sáng loáng, quan quân giới bị sâm nghiêm, Mã Dược cũng thư thả thở một hơi dài, ở đây đã là phạm vi thế lực của quan quân, cuối cùng cũng không cần lo lắng Hoàng Cân tặc đuổi đến nữa rồi.
Từ Dục Dương thẳng đến Kinh Châu Thứ sử sở bộ tại Hán Thọ thành (nay là Thượng Đức) đều dưới quyền khống chế của quan quân, mà Hán Thọ thành chính là mục đích của cuộc hành trình này của Mã Dược, hắn dự định tại Hán Thọ Thành tìm một địa phương an toàn an đốn xuống đã.
Ở trong ấn tượng của Mã Dược, hán mạt quần hùng đều nổi lên, thiên hạ đại loạn, trừ Giao Châu xa tại chân trời, hình như ở Kinh Châu là ổn định nhất, sau khi Nam Dương Hoàng Cân bị Chu Tuyển tiêu diệt, Trường Sa, Quế Dương cùng Linh Lăng các nơi cũng sau đó ầm ĩ qua nông dân bạo động, nhưng rất nhanh liền bị Tôn Kiên mang binh bình định, sau đó triều đình phái đến người rất nổi tiếng Lưu Biểu, đem Kinh Tương bảy quận trì lý rất có phương pháp.
Thẳng đến công nguyên năm Lưu Biểu bệnh chết, Xích Bích cuộc chiến nổ ra, Kinh Châu mới bắt đầu chiến loạn, nhưng đó đã là sự tình của năm sau, lúc đó Trần thị huynh đệ sớm đã trưởng thành, Mã Dược cũng tính là hoàn thành ủy thác của Trần Tự.
Bất quá nói trở lại, đến phạm vi thế lực của quan quân, cũng không có nghĩa xem như an toàn.
Lần trước tại Bác Vọng huyền bị quan quân bắt được, một màn đó cũng phát sinh vào ngày trước giống nhau, sự tình nguyên nhân đơn giản chỉ là bởi vì Mã Dược ở trên đường nhặt một cái khăn đầu màu vàng làm đai lưng, kết quả là bị quan quân ngộ nhận là làm Hoàng Cân tặc, nếu không phải là Lưu Tích tình cờ công hạ Bác Vọng, hắn Mã Dược sớm đã thành một con quỷ dưới âm phủ rồi. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Mã Dược đến cuối cùng tử tế kiểm tra một lượt, xác định trên thân ba người đã không có còn bất kỳ cái gì cùng Hoàng Cân xé ra quan hệ, lúc ấy mới nghênh nghênh ngang ngang hướng Dục Dương huyền cửa đông đi đến. Mặt khác nếu không bị người ta nhận lầm làm Hoàng Cân tặc, Mã Dược cũng không tin giống như lần trước xui xẻo kiểu đó. Ở đây không có khả năng có người nhận biết được hắn, thời gian hắn ở trong Hoàng Cân quân cũng không dài, huống hồ chỉ là một tên tiểu tốt, ai lại lưu ý hắn một tên tiểu tốt dạng này cơ chứ?
Nhưng sự đời là thế, mười phần thì tám chín phần không như con người ý nguyện.
Lúc sau rất nhanh đến cửa thành, Trần Nhạc đột nhiên kéo kéo ống tay áo của Trần Cảm, rồi sau đó chỉ vào bố cáo truy nã ở tường thành kêu lên: " Ca ngươi nhanh nhìn xem, dó không phải là bức họa vẽ đại ca sao?"
Lúc đó đang là buổi sáng sớm, cửa thành người đi đường ra vào cũng không nhiều, cho nên Trần Nhạc một tiếng này kêu lên có vẻ đột ngột dị thường, lập tức liền dẫn đến sự chú ý của toàn bộ người ở cửa thành, đương nhiên cũng bao gồm bốn tên quân quân giữ cửa nọ, bọn họ rối rít quay đầu hướng Mã Dược ba người nhìn đến, đợi nhìn rõ Mã Dược quả nhiên nhìn so cùng bức họa trên bảng truy nã giống nhau như đúc thì trong khoảnh khắc biến đổi sắc mặt.
Trần Nhạc một tiếng hô, Mã Dược liền biết sự tình không tốt, lại quay đầu hướng trên tường thành nhìn một cái lập tức như bị sét đánh! Thầm nghĩ thật sự là tà môn, đây là cái gì vậy nè? Hắn bất quá chỉ là Hoàng Cân tặc đao thuẫn thủ nho nhỏ mà thôi, cư nhiên trở thành triều đình trong phạm truy bắt khắp nơi để trương bảng truy nã! Làm vậy vì một tên tiểu tốt, có cần thiết phải khoa trương kiểu này sao?
Mã Dược đương nhiên không biết, Bạch Long Than chiến dịch ba ngày trước, hắn đã cấp cho quan quân lưu lại ấn tượng sâu sắc, cũng bị Chu Tuyển xem là Đại Hán triều đình tâm phúc đại họa.
Bất quá, Mã Dược đã không có cơ hội để chán nản cùng buốn rầu, bởi vì bốn tên quan quân ở cửa thành đã có hành động, trong đó dó một người đã chạy khỏi cửa thành, nhìn bộ dáng là gọi cứu binh rồi, ngoài ra ba ngươi còn lại đều tản ra, tay vỗ thanh đao, cảnh giác hướng Mã Dược nhích đến gần, hình như những người đi đường, sau khi ý thức được không hay sớm đã kêu lên một tiếng chạy tán loạn.
Mã Dược hai vai trùng xuống làm ra vẻ một bộ dạng hoàn toàn vô tội, trên mặt hiện lên một tia cười khổ, nói: " Ba vị quân gia, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tiểu nhân chỉ là thợ săn trong núi, cũng không phải là khâm phạm Mã Dược."
Ba gã quan quân chẳng nói gì, buộc vòng lại muốn phong tỏa Mã Dược đường lui.
Mã Dược trong đầu kêu khổ, biết rằng hôm nay không động thủ là không đi được rồi, tuy nhiên hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ minh bạch được tại sao trở thành triều đình khâm phạm dán bảng truy nã, nhưng có một điểm hắn rất rõ ràng, hôm nay nếu thật sự rơi vào tay quan quân, chỉ sợ là dài đến mười cái đầu cũng khổng đủ cho người ta chém.
Bó cỏ khô buộc chặt mang trên vai hướng lên trời ném đi, Mã Dược như thiểm điện từ trong đó rút ra một thanh cương đao sáng lóa, ngăn cản ba gã quan quân đường đi, sau đó vọt đến Trần thị huynh đệ đang trợn mắt há mồm quát: " Chạy mau!"
" Không được đi khâm phạm Mã Dược!"
Mã Dược tiếng nói vừa dứt, trong cửa thành liền vang lên một tiếng hét yêu kiều, sau đó tiếng vó ngựa hỗn tạp cùng với tiếng bước chân truyền đến, nghe thanh âm đó nói ít cũng được vài trăm người! Mã Dược thiếu chút nữa là thở không nổi, có hay không có nhầm lẫn gì? Tên gia hỏa kia chạy vào cửa thành không đến một chung, sao nhanh như vậy mang đến cứu binh rồi, còn là vài trăm người nữa! Vẫn còn để hay không cho người ta sống nữa?
Viện binh ở ngay phía sau, ba gã quan quân lòng can đảm liền tăng cao lập tức rút ra cương đao giống như ác lang hướng Mạ Dược phóng qua.
Ánh mắt cùng loại với sói từ trong mắt Mã Dược bắn ra, chỉ cần còn có một con đường sống, hắn liền tuyệt đối không để thúc thủ chịu trói.
" Giết!"
Mã Dược hét lớn một tiếng, cương đao trong tay hoành trảm mà xuất ra, lưỡi đao sắc bén chém đứt không khí phát ra thanh âm bén nhọn, hung ngoan phóng đến. Ba tên quan quân lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng lách người lùi lại phía sau. Mã Dược đắc thế không chịu buông tha, cương đao huy vũ như sống lớn Trường Giang cuồn cuộn không ngừng, thao thao bất tuyệt hướng ba tên quan quân chụp đến.
" Đương ~~"
Một tiếng kim thiết giao tranh vang dội rõ ràng phát ra sau đó, cương đao Mã Dược với khí thế không thể ngăn cản chém lên cương đao của tên quan quân gần nhất, quan quân mặc dù đem hết toàn lực vào trong tay nhưng vẫn bị đánh văng ra, lồng ngực không còn gì ngăn cản mở rộng ra.
" Đi chết đi!"
Trong mắt Mã Dược sát khí đại thịnh, đề đào truy sát đến.
………………………………..
Trong cửa thành, một ngựa như bay, nháy mắt đã đến gần, kinh ngạc chính là Trâu Ngọc Nương áo bào trắng ngân gíap, tay cầm ngân thương.
Mã Dược dùng thế lôi đình vạn quân đem ba tên quan quân chém chết đương trường, hưới ánh nắng ban mai, Mã Dược dựng đao ngạo nghễ mà đứng, từ đầu đến chân vết máu loang lỗ, tựa như một pho tượng sát thần đến từ Cửu u địa ngục. Ở trước mặt hắn, ba tên quan quân dĩ nhiên là thây phân sáu mảnh, máu tươi năm bước.
Nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, Mã Dược trong đầu thoáng chấn động rất nhanh quay lại, chỉ thấy một đội quan quân y giáp sáng ngời, quân dung chỉnh tề chính đang từ trong thành nhanh chóng phóng ra, một mảnh ánh hồng sống động làm mê loạn hai mắt Mã Dược. Quan quân trận trước, một ngựa trắng như tuyết, ngân thương đọng sương sớm dĩ nhiên đã gần trong gang tấc, sát khi âm lãnh thẳng thấu đến trước mặt.
Một trái tim cảu Mã Dược khoảnh khắc như trầm xuống đến đáy Cửu U, một tia hi vọng cuối cùng cũng hoàn toàn tan hết, cứu ra Trần thị huynh đệ đã không thể nữa rồi, bây giờ đáng làm là chiến đấu cho chính minh sình tồn thôi.
" Giết!"
Mã Dược một tiếng hổ gầm, không lùi đi ngược lại còn tiến lênh nghênh đón Trâu Ngọc Nương, đây là cơ hội sống sót duy nhất của hắn! Nghiêm khắc mà nói thì ngựa cưỡi của Trâu Ngọc Nương chính là cơ hội sống sót của hắn. Nhưng là rất nhanh, Mã Dược liền phát hiện, hắn làm ra một cái quyết định ngu xuẩn không thể so sánh được, viên nữ tướng hoa dung nguyệt mạo, nhìn có vẻ yếu không thể ra gió này cường hãn hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.