Kim ngô vệ thu tay về, đặt lên chuôi kiếm trông chừng người kia, một khi công chúa nổi giận lập tức khép tội kinh động loan giá chém đầu người kia thị chúng. Nhưng người nọ ánh mắt vẫn bình tĩnh thản nhiên. Không lâu sau, trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một âm thanh thánh thót dễ nghe nói: "Công chúa có lệnh, phiền Giả Hủ tiên sinh đến quán trà, nói chuyện."
Lát sau, tại một quán trà bên đường.
Giả Hủ cung kính hướng về phía công chúa Lưu Minh vái thật sâu, cất cao giọng nói: "Giả Hủ bái kiến công chúa."
Ngọc thủ của Lưu Minh phất nhẹ ôn nhu nói: "Tiên sinh miễn lễ."
"Tạ ơn Công Chúa."
Đôi mắt đẹp của Lưu Minh chợt lóe sang hỏi: "Tiên sinh, Mã Dược có khỏe không?"
Giả Hủ đôi mắt thoáng nét mập mờ cười khẽ rồi cực kỳ nghiêm túc nói: "Thưa công chúa, Mã Dược tướng quân rất mạnh khỏe."
"Vậy, vậy hắn có từng, có từng …"
Thấy Lưu Minh ăn nói ngấp ngừng, sắc mặt ngượng nghịu, Giả Hủ trong lòng buồn cười không thôi. Lão hồ ly tinh quái này sao lại nhìn không ra, Lưu Minh đang vội vã muốn biết Mã Dược có gửi thư cho nàng hay không? Lúc này mới bình tĩnh lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa đến trước mặt Lưu Minh cười nói: "Tướng quân có một phong thư, xin các hạ chuyển giùm cho côgn chúa."
Lập tức có thị tì đến nhận lá thư trong thay Giả Hủ đưa đến cho Lưu Minh.
Từ lúc tám trăm lưu khấu còn ở Lạc Dương, Lưu Minh đã nhờ Hà Tiến gửi cho Mã Dược một phong thư, Mã Dược cũng hồi âm từ đó hai người thường xuyên trao đổi thư từ với nhau.
Lưu Minh sống trong gia đình đế vương, được nuông chiều từ nhỏ, thương kiêu căng ngạo mạn, bình thường không có ai dám làm phật ý nàng, ngay cả sau khi xuất giá, cũng rất được nhà chồng tôn kính, ngay cả những khi làm chuyện vợ chồng, phò mã đáng thương cũng vừa làm vừa run, không dám bừa bãi.
Tất nhiên dần dần Lưu Minh cảm thấy nhàm chán.
Cho đến khi gặp Mã Dược, Mã đồ tể không biết thương hương tiếc ngọc chút nào, hơn nữa không chút sợ hãi, thô bạo khinh bạc, tất nhiên lại làm cho Lưu Minh biết mùi vị thực sự của việc ân ái, một đêm điên cuồng đó đã khắc sâu vào tâm khảm, khiến Lưu Minh động lòng thậm chí vì dục sinh yêu. Do vậy mới nhờ Hà Tiến chuyển hộ thư cho Mã Dược.
Trước khi đi, Mã Dược nói với Giả Hủ về quan hệ mập mờ với Lưu Minh, Giả Hủ không thể hiểu được vì sao Mã Dược không cưới Lưu Minh và đem theo bên người, một khi có quan chức là Phục Ba tướng quân của đại Hán lại có danh nghĩ là Phò mã, tình cảnh của Mã Dược đã khác, Lưu Ngu trước khi xuống tay cũng còn phải lo lắng đến hậu quả về sau.
Nhưng mà hiện tại, Giả Hủ không thể không bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Mã Dược, cưới Lưu Minh, đem công chúa đại Hán bên người không hữu dụng như để nàng lại Lạc Dương, Lưu Minh không thể tham gia triều chính, nhưng nàng có thân phận là công chúa có thể đem lại những lợi ích rất lớn cho Mã Dược.
Giả Hủ đột nhiên nói: "Công chúa có biết tướng quân đang sắp gặp đại nạn không?"
Lưu Minh nghe vậy giật mình hỏi: "Tiên sinh sao lại nói thế?"
Giả Hủ nói: "Gian đảng Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển, Thái Ung, Vương Doãn đang cấu kết với đám thứ sử U châu Lưu Ngu, thứ sử Ký châu Hàn Phức, thái thú Bột Hải Viên Thiệu tìm cách hãm hại Mã Dược tướng quân, muốn đổ tội cho tướng quân, tướng quân sắp bị ép đến đường cùng chắc sẽ dẫn quân chạy lên Mạc Bắc tránh họa, đời này khó mà trở lại Trung nguyên được nữa."
"A!" Lưu Minh khiếp sợ không thôi, hỏi: "Mã Dược, hắn đã gây ra đại họa gì thế?"
Lưu Minh thường ngày chỉ biết vui đùa, không quan tâm đến triều chính nên không biết được trong triều đã phát sinh chuyện lớn, chín mươi bảy viên quan đã gửi tấu thư lên thiên tử kể tội Mã Dược. Nhóm Viên Phùng đã tập hợp được mười tội lớn của Mã Dược. Trong đó có tội Mã Dược cố ý khơi mào cho cuộc chiến tranh giữa người Hán và người Tiên Ti, tâm địa xảo quyệt định từ đó mà ngư ông đắc lợi.
Giả Hủ thở dài nói: "Công chúa biết không, tướng quân chẳng những vô tội mà còn có công nữa! Trước đây không lâu, Mã Dược tướng quân đem người đi bình định bộ lạc Khứ Cân người Tiên Ti chém đầu mấy vạn quân địch, nêu cao uy danh của đại Hán, liên tục đánh đuổi bọn man di, khiến chúng trốn chạy không ngừng, từ thời Quang Vũ trung hưng đến nay chỉ có duy nhất tướng quân có công mở mang bờ cõi. Nhưng mà lại khiến Viên Phùng, Lưu Ngu sinh lòng đố kị hiền tài, hãm hại trung thần, cố ý giấu diếm sự thật, cố ý lấy những lời giả dối tâu lên thiên tử, thiên tử không rõ việc này, chỉ sợ bất lợi cho tướng quân."
Lưu Minh bị chọc giận đến tái mặt, giọng căm hận nói: "Viên Phùng, Viên Ngỗi làm đến tam công địa vị cao như vậy mà lại làm việc đê tiện như thế, Lưu Ngu cũng là dòng dõi hoàng thất lại có lòng dạ đen tối thế thật là đáng hận, tiên sinh hãy kể cho ta việc xảy ra cụ thể thế nào, bản cung lật tức trở về tìm hoàng huynh bẩm rõ hết thảy."
Giả Hủ vái thật sau, cảm kích rơi nước mắt nói: "Được như vậy, cả đời tướng quân sẽ mang ơn công chúa."
Có Lưu Minh ra mặt nói với Lưu Hoành, bên cạnh có Trương Nhượng, Triệu Trung nói thêm vào Viên Phùng, Viên Ngỗi, Lưu Ngu muốn làm khó dễ chúa công chỉ là vọng tưởng. Nhưng mà tiếp sau nên đi tìm Trương Nhượng, Triệu Trung hai tên thái giám, hai lão thái giám này rất âm hiểm xảo trá, chắc lại phải phí nhiều công sức đây, nhưng mà ai chẳng có nhược điểm, có nhược điểm là có thể lợi dụng được. Chỉ cần nắm được yếu điểm của hai lão thái giám kia, là có thể làm cho họ biết diều, ở trước mặt thiên tử có thể nói tốt cho chúa công.
Giả Hủ đang nghĩ ngợi, Lưu Minh phất tay nói: "Tiên sinh hay ngồi đi, có gì từ từ nói tiếp."
Hẻm núi A lạp, quân doanh quân Hán.
Mã Dược hất áo choàng, ngồi xuống ghế da hổ, kim đao để bên cạnh, Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi, Chu Thương, Cao Thuận, Hứa Chử chư tướng đứng hai bên. Tất cả đề chằm chằm nhìn Mã Dược, đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, dù là Bù Nguyên Thiệu là đại tướng thân tín hai là binh lính bình thường nhất, thậm chí cả những binh sĩ Ô Hoàn, Mã Dược trong mắt họ càng ngày càng đến gần với địa vị thần linh.
Kể từ khi Mã Dược trở thành đầu lĩnh của tám trăm Lưu khấu gần như chưa từng chiến bại! Như là chỉ cần sự có mặt của Mã Dược, tất cả đều có hi vọng, dù trời có sập xuống họ cũng tin là Mã Dược có thể cứu được họ. Tóm lại trên đời này chưa có việc gì làm khó được Mã Dược, chưa có kẻ nào đánh bại được Mã Dược. Nguồn tại http://
"Chu Thương, thi thể của các tướng sĩ bỏ mình đều đem về hết rồi chứ?"
Chu Thương sắc mặt cung kính đáp: "Báo cáo chúa công, các tướng sĩ bỏ mình tất cả có người, trong đó tướng sĩ Ô Hoàn là người, thi thể đều đã được mang về."
"Được." ghi công cho họ, tất cả gia đình họ mỗi gia đình hưởng ba con trâu, mười con dê, tất cả con cái đều do phủ tướng quân nuôi dưỡng đến trưởng thành, nữ thì lo lập gia đình cho, nam thì cho nhập ngũ."
Chu thương mắt hiện tia ấm áp, trầm giọng nói: "Mạt tướng tuân lệnh."
Mã Dược quay sang nhìn Bùi Nguyên Thiệu, hỏi: "Lão Bùi nhóm ba trăm người Lang Hào ngươi đã thả chưa?"
Bùi NguyênThiệu đáp: "Bá Tề yên tâm, tất cả đều đã thả trở về rồi."
"Ừ."
Mã Dược gật đầu, thả cho Lang Hào và ba trăm tù binh Tiên Ti chạy đi là bước trọng yếu nhất của kế hoạch "Lang đồ tể", tối nay đi cướp trại rồi thả Lang Hào cùng ba trăm tù binh Tiên Ti đi truyền tin tức, chắc chắn không bao lâu nữa tin đại Hán Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược là "Lang đồ tể" chuyển thế sẽ lan nhanh như gió khắp cả đại mạc. Đến lúc đó tất cả các bộ lạc trên thảo nguyên đối mặt với Mã Dược đều phát sinh sự sợ hãi.
Kế hoạch này thoáng nhìn có vẻ như hoang đường kì quái, nhưng ở nơi ngu muội, dã man lạc hậu này lại có thể phát huy được sức mạnh không nhỏ, có lẽ bây giờ nó chưa phát huy được uy lực nhưng tương lai, một lúc nào đó kế hoạch này sẽ có tác dụng.
"Người Tiên Ti đã nếm mùi thất bại, ngày mai chắc không dám trở lại nữa."
Quản Hợi hung hăng vung mạnh hai tay, không cẩn thận làm động đến vết thương, đau đớn đến nhăn nhó mặt mày.
"Cao Thuận!"
Mã Dược đưa mắt nhìn Cao Thuận.
Cao Thuận hiên ngang tiến lên, cao giọng nói: "Có mạt tướng."
"Ngày mai trong cậy vào Hãm trận doanh đấy!"
"Xin chúa công yên tâm, chỉ cần Cao Thuận còn một hơi thở, sẽ không để người TiênTi bước qua trường thành một bước."
Vương trướng người Tiên Ti
Cây đuốc cháy sang làm cả đại trướng da trâu sang như ban ngày, Khôi Đầu chưa hết kinh hoàng ngồi trên ghế da hổ, Bộ Độ Căn, Thác Bạt Khiết Phấn và các thủ lĩnh bộ lạc khác chia nhau ngồi hai bên, vóc người hung tráng của Kha Bỉ Năng cùng Ngột Lực Đột đang ngồi ở ngoài cùng gần cửa trướng.
Bộ Độ Căn thấp giọng nói: "Vương huynh, dũng sĩ trong tộc bỏ mình là sáu trăm người, trọng thương hơn ba trăm."
Khôi Đầu sắc mặt không vui hỏi: "Quân Hán thương vong thế nào?
"..."
"Tại sao không nói?"
Bộ Độ Căn bất đắc dĩ đáp: "Thưa vương huynh trên chiến trường không phát hiện thi thể quân Hán nào."
"Hả?"
Không chỉ Khôi Đầu, mà tất cả các thủ lĩnh bộ lạc trong trướng nghe vậy đều biến sắc khiếp sợ không thôi, một đêm hỗn chiến người Hán không thương vong một người nào, việc này thật là đáng sợ. Khôi Đầu mắt lạnh lùng nhìn qua thủ lĩnh các bộ lạc ngồi trong trướng, khi ánh mắt nhìn đến Kha Bỉ Năng thì sắc mặt hòa hoãn hơn khẽ nhẹ gật đầu.