Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

chương 136: kha bỉ năng (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hán Linh đế Lưu Hoành hắng giọng một tiếng, hỏi: " Thái sư Viên Phùng, thái phó Viên Ngỗi, tư đồ Hoàng Uyển cùng chín mươi bảy đại thần liên danh dâng tấu, nói rằng: " Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược cố ý tạo chiến tranh giữa người Hán với người Tiên Ti mưu đồ bất chính khiến dân chúng điêu linh, sinh linh đồ thán, có việc này không?"

Cả triều đình phút chốc cùng đưa mắt nhìn vào Giả Hủ, không biết vị trưởng sử của Hộ Ô Hoàn giáo úy sẽ ứng đối như thế nào?" Gỉa Hủ thần sắc ung dung ôm quyền vái chào, cất cao giọng nói: "Thần vào Thượng Cốc từ tháng chín. Thấy việc có người nói dân chúng điêu linh, sinh linh đồ thán... Thật là sự lạ."

Viên Phùng, Viên Ngỗi cùng các quan văn trong triều có chút biến sắc.

Giả Hủ nói tiếp: " Bởi vì thứ sử U Châu quản lý không nổi, nên tự phục ba tướng quân phải đem quân đến chỉnh đốn biên phòng, củng cố quân đội cùng người Tiên Ti kịch chiến liên tiếp may mắn tướng sĩ anh dũng, dành được toàn thắng. Nay đuổi người Tiên Ti ra sa mạc, biên cương phía bắc Đại Hán mở rộng ra mấy trăm dặm, phía trong trường thành trăm họ an cư, phía ngoài trường thành người man di sợ hãi, khắp cả U Châu dân chúng phồn vinh, biên cương phía bắc Đại Hán đang ở một thời kỳ mới."

Viên Phùng biến sắc, đứng lên chỉ vào Giả Hủ lạnh lùng nói: "Toàn lời dối trá biến đổi trắng đen, điên đảo thị phi như vậy, ai mà tin được chứ?"

Gỉa Hủ lạnh nhạt nói: " Viên thái sư đã từng đến U Châu chưa?"

Viên Phùng cau mày nói: "Tất nhiên là chưa"

Không đợi Viên Phùng nói xong, Giả Hủ cướp lời: " Nếu Viên Thái sư chưa từng đến U Châu sao biết lời hạ quan nói là biến đổi trắng đen, điên đảo thị phi, toàn lời dối trá?"

Viên Phùng lớn tiếng nói: " Bản quan đã có thư của thứ sử U Châu là Lưu Ngu đại nhân, sao lại không biết?"

Giả Hủ đôi mắt thoáng một tia giảo hoạt, bất ngờ hỏi: "Nói vậy, lâu nay Viên đại nhân cùng Lưu Ngu thứ sử thường có thư từ qua lại?"

"Đấy là lẽ đương nhiên", Viên Phùng vừa dứt lời thì chợt tỉnh ngộ, vội vàng giải thích nói: " Bản quan thân là Thái sư đương triều, là người có trách nhiệm dạy dỗ thái tử, đương nhiên phải quan tâm đến quốc sự, việc cùng Lưu thứ sử thư từ qua lại hỏi thăm tình hình biên cương cũng là lẽ đương nhiên"

" Cũng là lẽ đương nhiên"

Gỉa Hủ cười nhạt cũng không cãi lại.

Ngồi trên kim điện Lưu Hoành chau mày một cái, Đại Hán từ khi cao tổ lập nước tới nay tối kỵ quan lại trong triều cùng quan lại ngoài biên ải quá thân thiết, trong ngoài liên kết dễ gây tai họa, việc Viên Phùng tự nói cung Lưu ngu thường qua lại thư từ khiến cho Lưu Hoành không hài lòng. Viên Phùng thấy mặt thiên tử khó chịu, trong lòng không khỏi phát hoảng.

Phía Bắc Đại hãn sơn, một đội khinh kỵ Ô Hoàn đang phóng như cuồng phong dọc theo sườn núi mấy ngàn vó sắt lạnh như băng nện xuống nền đất hoang vu của Đại Mạc khiến bụi bốc lên mù mịt, đi đầu đội hình kỵ binh cuồng bạo đó Kha Bỉ Năng giục ngựa phi nhanh, gió núi ù ù thổi qua tai, càng làm cháy thêm hào khí trong ngực hắn.

" Ngột Lực Đột"

"Có"

Kha Bỉ Năng quát to một tiếng, Ngột Lực Đột vội ứng thanh giục ngựa tiến tới, phía sau vai trái lộ ra bảy mũi tên sắc bén, đuôi tên đón gió rung nhè nhẹ.

Kha Bỉ Năng dùng roi ngựa chỉ dãy Đại Hãn sơn hùng vĩ cười to nói: " Ngươi còn nhớ trước đây không lâu lúc thua trận ở Trữ Huyền ta từng nói với các ngươi gì không?"

Ngột Lực Đột bất ngờ nói: " Thủ lĩnh, thủ lĩnh từng nói người Hán có câu nói gặp đại nạn không chết sau này tất có đại phúc."

" Ha ha ha " Kha Bỉ Năng ngửa mặt lên trời phát ra một tràng cười dài, chỉ đoàn kỵ binh đang phóng lên mãnh liệt như thủy triều cất cao giọng nói: " Bọn người Hán này mặc dù đánh nhau không giỏi nhưng học vấn thì không ai bằng, người Hán nói có nhiều điều đúng đắn khi nào chúng ta trở thành bộ lạc hùng mạnh, nhất định phải cố gắng học tập văn hóa của người Hán."

Ngột Lực Đột không hiểu được hỏi: " Thủ lĩnh nếu chúng ta dùng loan đao có thể chinh phục được người Hán, vậy tại sao còn phải học tập văn hóa của người Hán? Chẳng nhẽ văn hóa của người Hán còn lợi hại hơn loan đao trong tay dũng sĩ người Tiên Ti chúng ta?"

Kha Bỉ Năng lạnh lùng liếc một cái, trầm giọng nói: " Ngột Lực Đột, biết tại sao Đại vương có ba vạn thiết kỵ mà tấn công mấy ngày cũng không thể phá được hẻm núi A Lạp không?"

Ngột Lực Đột lắc đầu nói: " Không biết."

Kha Bỉ Năng trầm giọng nói: " Đừng coi thường văn hóa, người Hán không kiêu dũng thiện chiến như dũng sĩ Tiên Ti nhưng bọn họ có một nền văn hóa vĩ đại, đã hoàn thiện được về binh pháp. Các tướng lĩnh quân Hán hầu hết đều tinh thông binh pháp, hiểu được các chiến thuật mà người Tiên Ti sử dụng, ngươi còn nhớ người Hán trước kia bị chúng ta bắt làm tù binh không?"

Ngột Lực Đột nghiêm trang nói: " Thủ lĩnh nói đến người Hán tên gọi Diêm Nhu phải không?"

" Không sai" Kha Bỉ Năng nghiêm nghị trả lời, " Các ngươi nhất định sẽ thấy rất kỳ quái, người Hán này ban đầu bị bắt làm tù binh nhưng ta chẳng những không giết hắn mà còn tặng rất nhiều trâu, dê để hắn đưa về Trung nguyên."

Ngột Lực Đột nói: "Tiểu nhân thực sự không hiểu."

Kha Bỉ Năng ánh mắt trở nên xa xăm, lạnh nhạt nói: " Bởi vì người Hán tên gọi Diêm Nhu này đã làm ta hiểu được rất nhiều điều mà trước đó ta không hiểu. Càng quan trọng hơn làm cho ta biết văn hóa của người Hán rất xâu xa huyền diệu. Người Tiên Ti chúng ta có thể sinh hùng thảo nguyên không phải bởi vì dũng sĩ Tiên Ti chúng ta có nhiều người kiêu dũng, thiện chiến mà căn bản là người Hán khinh thường và cho chúng ta tranh đoạt đại mạc hoang vu này, nếu như người Hán muốn tranh đoạt thảo nguyên với chúng ta thì người Tiên Ti chúng ta thế nào cũng không tranh nổi."

Ngột Lực Đột cau mày: " Thủ lĩnh nói vậy có phải đề cao người Hán qúa không."

" Không. Một chút cũng không." Kha Bỉ Năng trầm giọng nói, " Đế quốc Hung Nô chẳng phải rất mạnh sao? Nhưng cuối cùng thì thế nào, chẳng phải bị đế quốc Đại Hán hết lần này đến lần khác đánh bại mà tan rã sao! Ngột Lực Đột, bản thủ lĩnh hỏi ngươi như lúc trước Thiện Thạch Hòe đại vương còn tại vị Đại Tiên Ti chúng ta so với Đại Hung Nô năm đó như thế nào?"

Ngột Lực Đột thành thật đáp: " Không thể bằng Đại Hung Nô được."

Kha Bỉ Năng vung mạnh cây mã xoa trong tay, trầm giọng nói: " Chính thế. Ngươi biết không cái thực sự đánh bại người Hung Nô không phải là người Ô Hoàn, người Tiên Ti cũng không phải người Hán mà là văn hóa của người Hán!"

" Tiểu nhân hiểu rồi!"

Ngột Lực Đột cái hiểu cái không gật đầu. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Có thật ngươi hiểu rõ không?"

"Hiểu rõ cả ạ!"

"Tốt lắm!" Kha Bỉ Năng mắt hổ thoáng hiện tia tàn khốc nói: " Chúng ta hiện trở về bộ lạc Độc Cô ở Thanh Thủy Xuyên trước, sau đó trở về Kim Liên Xuyên thu đám người thất lạc trong thảo nguyên của bộ lạc Khứ Cân, sắp tới thảo nguyên sẽ đại loạn. Chúng ta phải làm thế nào để trước khi đại loạn có được sức mạnh lớn nhất."

"A? Về Thanh Thủy Xuyên?" Ngột Lực Đột giật mình: " Không tấn công phía sau quân Hán à?"

" Tấn công phía sau quân Hán?" Kha Bỉ Năng cười lạnh nói: " Ngươi cho rằng Mã thành công hạ dễ dàng như vậy à? Đó là một tòa thành kiên cố khó mà hạ nổi, hơn nữa người Hán quỷ kế đa đoan còn giảo hoạt hơn hồ ly trên thảo nguyên? Ai biết họ có đặt mai phục ở Mã thành hay không?"

" Nhưng mà thưa thủ lĩnh, ngài chống lệnh của Đại vương sẽ bị chém đầu đấy."

" Chém đầu à? Hừ hừ" Kha Bỉ Năng lạnh lùng cười trầm giọng nói: " Ngươi cho rằng lần này Khôi Đầu còn sống mà trở lại Vương đình à?"

Đầu óc đơn giản của Ngột Lực Đột bắt đầu thấy không theo kịp suy nghĩ của Kha Bỉ Năng, hắn ấp úng hỏi: "Thủ... thủ lĩnh... ngài"

Kha Bỉ Năng lãnh đạm nói: " Lần này Khôi Đầu xuất binh hoàn toàn là sai lầm, còn giữ được mạng sống là may, nhưng vương vị chắc là mất, dám tùy tiện hưng binh quả thực là tự chuốc lấy diệt vong. Lần này tướng lĩnh quân Hán giao chiến cùng đại quân Tiên Ti chúng ta còn giảo hoạt hơn hồ ly, hung tàn hơn sói đói. Khôi Đầu xong rồi. Đại đế quốc của Hoàng Kim bộ lạc cũng xong rồi! Thảo nguyên sẽ rất nhanh chóng trở nên đại loạn"

" A... cái này..."

Kha Bỉ Năng hít sâu một hơi lạnh, quay ngựa đi lên ngọn núi nhỏ phía bên phải. Hai tay kéo mạnh cương ngựa, con ngựa hắn cưỡi lập tức dựng đứng lên ngẩng đầu phát một tiếng hí lớn, phút chốc tập trung được sự chú ý của năm nghìn dũng sĩ Tiên Ti, mọi ánh mắt đều tập trung vào Kha Bỉ Năng.

" Hỡi các dũng sĩ bộ lạc Độc Cô, Khôi Đầu bắt chúng ta tấn công một thành trì kiên cố có đông quân Hán chiếm giữ đây là bắt chúng ta đi chịu chết, muốn bắt năm nghìn dũng sĩ của bộ lạc Độc Cô chôn xuống đất! Ta, Kha Bỉ Năng là tân thủ lĩnh của bộ lạc Độc Cô nhất định không để chuyện đó xảy ra."

Năm nghìn dũng sĩ bộ lạc Độc Cô mắt lộ vẻ bàng hoàng. Các dân tộc du mục trên thảo nguyên đều theo chế độ xã hội nô lệ nguyên thủy trừ tầng lớp quý tộc ở tầng cao nhất, tất cả dân chúng đều là nô lệ của quý tộc, bọn họ bình thường thì sống trên thảo nguyên, có chiến tranh thì lên ngựa thành quân đội tính mạng bọn họ đều cống hiến cho địa chủ mà không hề có tự do cá nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio