Mã Dược vừa dứt lời thì Công Tôn Việt không nhịn được phá lên cười nói: "Mã Dược tướng quân nói đùa phải không? Nếu như quan ải bị phá, thiết kỵ Tiên Ti sẽ cướp phá khắp nơi, sao chúng có thể tới Âm phong hạp cốc được?"
Mã Dược cười nhạt không đáp.
Quan Tĩnh vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ đột nhiên mở mắt ra đáp: "Diệu kế! Diệu kế! Kế này quá hay!"
"Ồ."
Đám người Công Tôn Toản, Công Tôn Việt vội đưa mắt nhìn Quan Tĩnh. Quan Tĩnh mỉm cười nói: "Cao Thuận phòng thủ cửa quan đã năm ngày. Đại quân Tiên Ti tấn công mãnh liệt nhưng không chiếm được, thương vong nặng nề. Khôi Đầu và binh tướng Tiên Ti tất rất căm hận nhưng nếu Cao Thuận giả vờ không giữ được quan ải, bỏ quan chạy trốn. Khôi Đầu chắc chắn sẽ thống lĩnh quân Tiên Ti đuổi theo kỳ được mới thôi. Khi đó sẽ dẫn dắt Khôi Đầu và đại quân Tiên Ti tiến vào hạp cốc và dùng hỏa công".
"À."
Công Tôn Toản trầm ngâm, hắn nhíu mày suy nghĩ.
Bên ngoài đại doanh, một tên tiểu giáo đang chăm chú nghe trộm cuộc đối thoại bên trong doanh trướng, nghe đến đó, trong mắt hắn hiện lên một tia kỳ dị. Hắn quay sang nói với tên quân sĩ bên cạnh nói nhỏ mấy câu. Sau đó thân hình hắn biến mất trong bóng đêm.
Kế huyện, phủ của U châu thứ sử.
Diêm Nhu đang đêm khuya đến gặp. Lưu Ngu bị gia nô đánh thức, không kịp thay quan phục, chân đất ra đón Diêm Nhu vào nội đường.
"Tử Hòa đêm khuya đường đột đến đây, có chuyện gì quan trọng vậy?"
"Đại nhân, gian tế của húng ta trong quân của Công Tôn Toản báo về cho biết Công Tôn Toản và Mã Dược mưu đồ mai phục ở Âm phong hạp cốc, dùng hỏa công để tiêu diệt toàn quân Tiên Ti của Khôi Đầu".
"Cái gì? Tiêu diệt toàn quân Tiên Ti?" Lưu Ngu thất thanh hỏi lại: "Dã tâm của Mã đồ phu không nhỏ, chẳng qua kế này ….."
Diêm Nhu nói: "Mã Dược muốn dùng quân của Cao Thuận làm mồi nhử. Người Tiên Ti hận Cao Thuận thấu xương, lại không hiểu binh pháp, e rằng không thoát được quỷ kế của Mã Dược".
Lưu Ngu hít một hơi thật dài. Hắn trầm giọng nói: "Nếu chuyện này xảy ra, Mã Dược lại lập công lớn. E rằng sau này càng khó khống chế hắn. Chuyện này nên giải quyết sao đây".
"Đại nhân, bây giờ chỉ còn cách nhân lúc thánh chỉ chưa tới. Mã Dược vẫn là Hộ Ô Hoàn giáo úy, thuộc quyền quản chế của đại nhân. Nếu không làm thì sẽ ……"
Diêm Nhu vừa nói hắn vừa dùng tay làm thành tư thế chém đầu, mắt hắn hiện ra sát cơ.
"Ừ" Lưu Ngu nói: "Nhưng tự ý giết hại tướng quân chính là tử tội đó".
"Tướng ngoài biên ải có thể không tuân quân mệnh. Chỉ cần giết chết Mã Dược, diệt trừ hậu hoạn thì Yêm đảng cũng không thể bao che cho hắn được nữa, đã quá muộn. Mã Dược đã chết chẳng lẽ hắn có thể đội mồ đứng dậy minh oan cho mình sao? Chân tướng sự thật thế nào còn không phải do đại nhân quyết định sao?"
Cứ cho là Yêm đảng không tin thì cũng chỉ ở trước mặt hoàng thượng tranh cãi chứ còn làm gì khác được nữa. Đại nhân là dòng dõi hoàng tộc, trọng thần của triều đình. Dù cho Yêm đảng có căm hận trong lòng nhưng cũng sẽ không dám động tới đại nhân, cùng lắm là đại nhân bỏ chức quan này để giết tên loạn thần Mã Dược này được không?"
"À."
Thấy Lưu Ngu vẫn do dự. Diêm Nhu vội lên tiếng: "Đại nhân, không còn thời gian để do dự nữa. Nếu cứ tiếp tục do dự thì sẽ đánh mất cơ hội cuối cùng này. Một khi thánh chỉ truyền tới U châu, các quận Ô Hoàn sẽ thuộc về Mã Dược. Mã Dược nắm trong tay mấy vạn hùng binh thì cục diện đã ổn định. Lúc đó muốn diệt trừ hắn thì lại càng khó khăn hơn nữa".
Lưu Ngu nói: "Muốn giết Mã Dược cũng cần có cớ gì đó".
Diêm Nhu nói: "Việc này rất dễ dàng, muốn ghép tội cho người khác còn sợ không có bằng chứng ư? Chỉ cần bắt được Mã Dược thì không cần phải lo không có cách để giết hắn".
Lưu Ngu nói: "Muốn giết Mã Dược, trước tiên phải diệt trừ tay chân của hắn, làm thế nào để tiêu diệt được toán Hổ lang chi sư của hắn?".
"Mã Dược muốn ở Âm Phong hạp cốc tiêu diệt toàn quân Tiên Ti. Chúng ta sẽ giống bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình ở phía sau." Diêm Nhu nói tiếp: "Đại nhân, ba ngày trước hạ quan đã cho người mật báo cho Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên thống lĩnh hai ngàn khinh kỵ binh từ Liễu thành theo hướng tây tiến vào, hiện giờ đã tới Ngư Dương ở quan ngoại. Nếu như chúng nhập quan ở Cổ bắc khẩu thì chỉ trong vòng một ngày sẽ tới được Âm phong hạp cốc. Đợi khi quân của Công Tôn Toản và Mã Dược đang ác chiến với quân Tiên Ti thì hai ngàn khinh kỵ binh của Tô Phó Duyên và Khâu Lực Cư sẽ bất thình lình tập kích, chắc chắn sẽ đánh tan được liên quân của Công Tôn Toản và Mã Dược. Kể cả khi Công Tôn Toản và Mã Dược may mắn thoát chết thì chúng cũng bị hao binh tổn tướng, nguyên khí bị hao tổn nặng nề".
"Chỉ cần diệt hết vây cánh của Công Tôn Toản và Mã Dược trước thì việc đối phó với hai người này sẽ không thành vấn đề nữa".
Lưu Ngu cau mày nói: "Tử Hoà, trợ giúp người Tiên Ti tấn công Hán quân chính là tử tội đấy. Nếu triều đình truy cứu trách nhiệm cho dù bổn quan là dòng dõi hoàng gia cũng e không thoát khỏi tội chết".
Diêm Nhu nói: "Hạ quan đã có đối sách. Người Ô Hoàn và Người Tiên Ti cùng chủng tộc, người thường không thể phân biệt được. Cho quân của Tô Phó Duyên và Khâu Lực Cư cải trang làm người Tiên Ti thì triều đình có truy cứu cũng không có chứng cứ".
Lưu Ngu trầm tư suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên trong mắt hắn hiện lên vẻ kích động: "Cũng được, Tử Hòa hãy ra lệnh cho Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên nhập quan từ Cổ Bắc, tận dụng cơ hội Công Tôn Toản, Mã Dược đang hỗn chiến với người Tiên Ti, tấn công bọn chúng, tốt nhất hãy giết chết Công Tôn Toản và Mã Dươc ngay tại trận".
Diêm Nhu nói: "Vậy để hạ quan đi sắp đặt mọi chuyện".
Âm Phong hạp cốc, đại doanh của Mã Dược.
Quản Hợi vung hai tay nói: "Ha, ha. Lần này được giết sướng tay rồi".
"Lão Quản, không được khinh thường" Mã Dược trầm giọng nói: "Cao Thuận có thể dùng binh lực yếu kém chống đỡ được đại quân Tiên Ti là nhờ vào địa thế., chứ không phải là người Tiên Ti không thiện chiến. Ngược lại người Tiên Ti vẫn là vô địch trên chiến trường rộng lớn. Nếu quân ta phải đối địch với người Tiên Ti ngoài bãi chiến trường tất sẽ thất bại. Cho nên trận đánh ở Âm phong hạp cốc này ta cần xuất toàn lực, trừ quân ở lại Trữ huyện, toàn quân sẽ xuất trận quyết chiến. Tất cả các nam nhân của người Ô Hoàn cũng phải ra trận. Lần này không cần giữ lại cái gì nữa".
Bùi Nguyên Thiệu nhắc nhở: "Bá Tề, có phải chúng ta quá nhẹ dạ khi tin tưởng Công Tôn Toản. Nếu khi trong lúc hai bên đang kịch chiến, Công Tôn Toản đột nhiên rút quân thì hậu quả chắc chắn sẽ rất thê thảm".
Mã Dược lắc đầu nói: "Nguyên Thiệu không được đa nghi, nếu Công Tôn Toản nghe thấy sẽ làm tổn thương hòa khí hai bên. Công Tôn Toản nếu có bụng khác thì cần gì hắn dẫn quân từ xa tới Thượng Cốc".
Quách Đồ nói: "Hạ quan cũng cho là Công Tôn đại nhân thành tâm giúp chúng ta, không nên nghi ngờ ông ấy. Nhưng Lưu Ngu ở Kế huyện thì không thể không đề phòng. Quân Tiên Ti lúc này vẫn chưa từ Mã thành nhập quan, tin này chắc chắn đã truyền tới Kế huyện. Bọn Lưu Ngu, Diêm Nhu thấy mưu kế của chúng không thành, chắc chắn chúng sẽ lại giở quỷ kế khác".
"Ừ" Mã Dược gật đầu nói: "Công Tắc nói có lý, Quản Hợi".
Quản Hợi nghĩ Mã Dược muốn phái hắn làm tiên phong. Hắn khấp khởi mừng thầm. Hắn ưỡn ngực, lạnh lùng nói: "Có mạt tướng".
"Thống lĩnh ba trăm thiết kỵ phòng thủ đại doanh. Không có lệnh của ta thì không được tự tiện hành động".
"Ai da" Quản Hợi như bị dội một gáo nước lạnh. Hắn nhăn nhó nói: "Tại sao lại bắt thuộc hạ phòng thủ đại doanh? Thuộc hạ muốn làm tiên phong".
Mã Dược cau mày. Hắn trầm giọng nói: "Đây là quân lệnh!".
"Ồ".
Quản Hợi đưa tay gãi đầu rồi lui xuống.
Mã Dược thở phào. Hắn quay sang nói với Quách Đồ: "Công Tắc, ngoại trừ ba trăm thiết kỵ để lại cho Quản Hợi để đề phòng sự bất trắc, cần phái thám mã điều tra trong vòng mấy trăm dặm. Đặc biệt chú ý hành động của Kế huyện. Lưu Ngu muốn gây bất lợi cho quân ta, hắn chắc chắn sẽ không sử dụng quân Hán. Hắn có thể dùng quân Ô Hoàn của Hô Xích hoặc Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đóng giả làm quân Tiên Ti đến đánh lén chúng ta".
Quách Đồ nói: "Chúa công nói rất đúng. Hạ quan sẽ đi sắp đặt mọi chuyện".
"Công Tắc, chờ đã".
Quách Đồ đang nặng nhọc đi ra khỏi trướng, bỗng nghe Mã Dược gọi. Hắn quay đầu lại hỏi: "Chúa công, còn chuyện gì nữa?"
Mã Dược nghiêm nghị nói: "Người Tiên Ti và Ô Hoàn có rất nhiều tay cung thiện xạ. Kỵ thám mã rất dễ bị tiêu diệt từ xa. Kha Bỉ Năng có thể tiến tới gần Trữ huyện cũng vì nguyên nhân đó. Hãy cử mỗi nhóm hai thám mã, cách nhau một khoảng cách nhất định. Một khi một người bị giết thì người còn lại có thể chạy về báo tin".
Quách Đồ nghe vậy, ánh mắt sáng ngời. Hắn vui mừng nói: "Chúa công anh minh".
Chờ bọn Quách Đồ xoay người bước đi. Mã Dược đứng dậy, cao giọng nói: "Bùi Nguyên Thiệu nghe lệnh!".
Bùi Nguyên Thiệu tiến lên một bước nói: "Có mạt tướng".
"Lập tức quay về Trữ huyện, mang tất cả dầu lửa dự trữ vận chuyển tới Âm Phong Hạp cốc".
"Tuân mệnh." nguồn
"Chu Thương."
"Có mặt".
"Thống lĩnh một ngàn quân đi thu thập cỏ khô, cành cây khô và những vật dễ cháy để trong hạp cốc".
"Tuân mệnh."
Thấy Bùi Nguyên Thiệu thản nhiên rời đi, Quản Hợi gãi gãi đầu, mắt hiện lên vẻ ảo não, hắn nghiêng đầu nhìn Mã Dược lúc này đã đang ngồi sau bàn, trầm tư xem bản đồ.