Khóe miệng Khôi Đầu cuối cùng giật một cái, nụ cười nhàn nhạt vĩnh viễn đọng lại ở trên mặt hắn, chỉ có đôi mắt đen nhánh vẫn mở thật lớn nhìn thẳng lên bầu trời cao u ám phảng phất nói với thiên thần, trong lòng hắn vô cùng tiếc nuối và buồn bã vô tận.
" Vương huynh!"
Bộ Độ Căn đột nhiên ngẩng đầu, thân thể của Khôi Đầu đã sớm mất đi tánh mạng ầm ầm ngã xuống. Tựa như một khúc gỗ từ từ đổ xuống trên nền đất cát đã bị lửa cháy làm cho nóng bỏng.
" Vương huynh."
Trong mắt Bộ Độ Căn thoáng qua nét đau thương sâu sắc, vươn tay phải ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đấy bụi than của Khôi Đầu, hai mắt trợn tròn của Khôi Đầu rốt cục khép lại, Bộ Độ Căn đột nhiên đứng dậy, xoay người về lối thoát hướng bắc của Âm Phong Hạp cốc, cầm quyền trượng trong tay giơ lên cao quá đầu. Trong hẻm núi đang cháy đùng đùng nhất thời vang lên một tiếng rống giận cực đại.
" Các dũng sĩ Đại Tiên Ti … ta lấy danh nghĩa là vua lệnh cho các ngươi quay về thảo nguyên đi."
" Quay về thảo nguyên đi."
" Quay về thảo nguyên đi. "
" Quay về thảo nguyên đi. "
Những dũng sĩ Tiên Ti may mắn còn lại cuối cùng oang oanh rống lên, không để ý hết thảy tụ tập đến bên cạnh Bộ Độ Căn, tụ tập dưới quyền trượng tượng trưng cho vương quyền của Tiên Ti.
...
" Tướng quân mau nhìn, kỵ binh, một đám lớn kỵ binh!"
Một tên thân binh kêu to lên. Không chờ tên thân binh nhắc nhở thì Quản Hợi cũng nhìn ra, chỉ thấy một đoàn kỵ binh đen sì sì đang từ đại sa mạc hoang vu cuồn cuộn đến, âm thanh vó sắt đến đinh tai nhức óc tràn đầy không gian. Xem thanh thế như vậy ít nhất cũng phải có hơn một ngàn kỵ binh.
"Hu. "
Quản Hợi chậm rãi dừng chiến mã, cánh tay phải nhàn nhã giơ lên, đám kị binh phía sau đang dũng mãnh tiến tới cũng bắt đầu chậm lại, chậm rãi triển khai sang hai cánh. Cuối cùng sau khi dừng chiến mã thì ba trăm tinh kỵ phía sau Quản Hợi đã nhóm thành một trận trường xà. Gió thổi cuồn cuộn làm cát bay đầy trời, đập vào áo giáp các tướng sĩ kêu lanh canh. Sát khí dày đặc lan tràn khắp nơi trên vùng đất hoang bao la.
" Phất đại kỳ lên. "
" Tuân lệnh, tướng quân!"
Quản Hợi ra lệnh một tiếng, một tên thân binh quát lên một tiếng lớn rồi đưa tay cầm đại kỳ giơ cao lên trời đồng thời dùng sức vẫy mạnh. Huyết sắc đại kỳ lập tức mở ra đón gió tung bay phần phật.
" Đốt đuốc!"
Quản Hợi vừa ra lệnh một tiếng, sớm có thân binh lấy hỏa thạch đốt hơn mười cây đuốc. Ánh lửa đỏ bừng thoáng chốc chiếu vào trên lá huyết sắc kỳ đang bay phần phật làm ánh lên chữ " Mã " cực to thêu trên trên nền cờ giống như một thiên mã cuồng đại đang chực bay lên không trung.
...
" Hí luật luật. "
Đang giục ngựa phi nhanh thì Khâu Lực Cư ghìm mạnh cương ngựa. Con ngựa cưỡi nhất thời hí vang toàn thân dựng đứng lên, Diêm Nhu đang theo sát phía sau không kịp dừng lại, suýt nữa thì cả người cả ngựa đụng vào Khâu Lực Cư.
" Khâu Lực Cư đại nhân, chuyện gì vậy?"
Khâu Lực Cư đưa tay chỉ về phía trước, lãnh đạm nói: " Tiên sinh xin nhìn phía trước."
" Ừ!?"
Diêm Nhu đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy trên thảo nguyên đã mọc lên hơn mười cây đuốc quỉ mị. Ánh lửa đỏ bừng dưới bầu trời u ám càng thêm chói mắt, một cây đại kỳ dưới ánh lửa chiếu rọi xuống đang tung bay phần phật. Trên nền huyết sắc hiện lên một chữ " Mã" cực lớn trông hung dữ đến cùng cực.
Dĩ nhiên là quân đội của Mã Dược! Trong lòng Diêm Nhu đột nhiên trầm xuống. Tên Mã Dược này, thậm chí đã sớm nghĩ tới chuyện chuẩn bị khi quân ta có hành động. Bất quá,chỉ bằng hơn ba trăm kỵ binh kia mà cũng muốn ngăn trở đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên? Chẳng qua chỉ là bọ ngựa chống xe, tự chuốc lấy diệt vong thôi.
" Khâu Lực Cư đại nhân. Xin lập tức chỉ huy quân phát động công kích phá tan đám kỵ binh chết tiệt kia. Rồi mau chạy tới Âm Phong Hạp cốc, để chậm e sinh biến."
" Ừ!" Khâu Lực Cư nặng nề gật đầu, thản nhiên giơ lên cao cánh tay phải, loan đao sắc bén trong tay hung hăng chỉ về phía trước lớn tiếng quát to: " Các dũng sĩ bộ tộc Ô Hoàn, giết."
" Giết."
" Giết."
" Giết."
Hơn một ngàn kỵ binh Ô Hoàn đuổi theo phía sau Khâu Lực Cư mãnh liệt lao lên. Ngàn vạn tiếng vó ngựa nặng nề nện xuống vùng đất hoang vu rộng lớn. Trong đám bụi mù bốc lên đầy trời, bờm chiến mã trong gió đêm bay phất phơ, hơn ngàn kỵ binh Ô Hoàn tựa như hơn ngàn con sói hung ác nhe hàm răng dày đặc lao về phía miếng mồi ngon.
Tuy nhiên, ba trăm kị binh tinh nhuệ của Quản Hợi có phải là miếng mồi ngon không? Dĩ nhiên không phải!
" Phi thương, chuẩn bị."
Quản Hợi hét lớn một tiếng, sát khí lạnh lẽo thoáng qua trong mắt. Đồng thời đem quả chùy lưu tinh nặng nề chuyển sang tay trái, tay phải đưa tới phía sau yên ngựa rút ra một phi thương giơ lên ngang tai, mũi thương ba góc sắc bén dưới ánh lửa chiếu rọi lóe ra ánh đỏ bầm chỉ thẳng về phía kỵ binh Ô Hoàn mạnh liệt xông tới.
Ba trăm tướng sĩ vội vàng chuyển đao sang tay trái, tay phải rút mũi thương giơ ngang tai.
"Cáp ~~ "
Quản Hợi đột nhiên hét lớn một tiếng, hung hăng thúc vào bụng ngựa. Chiến mã hí vang lấy sức tung bốn vó lao lên phía trước, chỉ trong chốc lát liền hoàn thành việc tăng tốc bắt đầu phi nhanh.
"Giá."
"Cáp."
"Uống."
Ba trăm kỵ binh tinh nhuệ như bóng với hình bám sát phía sau Quản Hợi nghênh chiến với đám kỵ binh Ô Hoàn đang cuồn cuộn tới. Từ trong mắt mỗi tướng sĩ toát ra ánh mắt quyết tử. Lúc chiến mã đang lao lên, trong lòng mỗi tướng sĩ đều như có khúc bi tráng không ngày về quay cuồng, kích động.
Đây là một trận tỉ thí thực lực quá chênh lệch.
Cho dù khó khăn, cho dù trở ngại, cho dù tử vong, vang dội bên tai bọn họ trước sau chỉ có câu nói kia của Mã đồ tể khiến máu nóng sôi trào – tuyệt không rời bỏ! Vậy đó, thân là binh sĩ của Mã đồ tể thì bọn họ tuyệt sẽ không lùi bước cho dù chết, cũng phải chết khi đang xông lên!
Trước trận Ô Hoàn, Khâu Lực Cư cầm loan đao trong tay chém mạnh về phía trước hét lớn: " Bắn tên."
Đám kỵ binh Ô Hoàn chạy ở phía trước bắt đầu giương cung bắn tên [ kĩ thuật bắn cung tên phân hai loại. Bắn thẳng và bắn cầu vồng (lên trời), bắn thẳng tuy chỉ bắn được gần nhưng khả năng trúng cao, bắn cầu vồng có thể bắn xa gây thương vong nhiều nhưng khả năng trúng thấp. Cưỡi ngựa bắn cung vì bắn ở tốc độ vận động cao nên bị nhiều yếu tố ảnh hưởng. Bắn cầu vồng khả năng trúng rất thấp nên đa phần chọn cách bắn thẳng. Chỉ có tình huống đặc thù khi đối mặt trận hình bộ binh dày đặc qui mô lớn thì kỵ binh mới có thể sử dụng bắn cầu vồng để giết địch ]
" Toa toa toa."
Mấy trăm mũi tên sắc bén như nanh sói nhằm hướng kỵ trận của quân Hán gào thét lao tới, mũi tên lạnh lùng xé gió phát ra tiếng rít chói tai. Đuôi mũi tên vẽ trong không trung những đạo quỹ tích mơ hồ, phảng phất như nanh sói sắc bén, nhằm hướng kỵ trận quân Hán hung hăng lao vào.
"Toa toa."
Hai mũi tên sắc bén như nanh sói cơ hồ xoạt qua mang tai Quản Hợi. Lông chim cuối mũi tên mơ hồ làm hắn đau. Quản Hợi cũng không hề chớp mắt tiếp tục giục ngựa phi tới. Trong khoảnh khắc thân hình vững chãi đã nhổm hẳn trên lưng ngựa, cánh tay phải dùng sức vung lên. Đầu ngả ra lấy thế để ném.
Phía sau Quản Hợi, hơn ba mươi kỵ binh quân Hán lặng lẽ ngã xuống trên vùng đất hoang vu lạnh giá. Số tướng sĩ còn lại tiếp tục giục ngựa phi tới. Tất cả bọn họ đều như không thấy điều đó, những lão binh này trải qua vô số trận gió tanh mưa máu đã sớm thấy qua chuyện sinh tử, trên chiến trường mạng người giống như cỏ rác bỏ mình tại trận cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Kỵ binh Ô Hoàn cố gắng bắn ra đợt tên thứ hai, hai bên đã cách xa nhau chưa đầy ba mươi bước. Quân Hán đã thương vong hơn năm mươi kỵ binh nhưng rốt cục đã tiến vào phạm vi sát thương của phi thương. xem tại
" Giết!"
" Hưu."
Quản Hợi hét lớn một tiếng, cánh tay phải đột nhiên vung ra phía trước, đầu thương đầy tức giận nhất thời được hung hăng ném ra. Mũi thương sắc bén trong khoảnh khắc xé rách không khí, phát ra tiếng rít chói tai bay như chớp đến đám kỵ binh Ô Hoàn đứng ở hàng đầu. Hàn quang chợt lóe, kỵ binh Ô Hoàn không may không còn kịp vung đao cản lại. Đầu thương sắc bén đã lạnh lùng ghim vào lồng ngực hắn thân hình của kỵ binh Ô Hoàn giật mạnh. Đôi chân kẹp chặt bụng ngựa vô lực rời ra, cả người liền từ trên lưng ngựa rơi xuống, ngã trên vùng đất hoang vu lạnh lẽo. Sau khi kỵ binh Ô Hoàn tựa như cơn lũ tràn qua, vó ngựa cuồng loạn trong khoảnh khắc đã dẫm hắn nát như bùn.
"Hưu ~ "
"Hưu ~ "
"Hưu ~ "
Trong tiếng xé gió liên miên không dứt, hơn hai trăm đầu thương đầy tức giận từ trong trận quân Hán bay ra, hung hăng ghim vào trong trận kỵ binh Ô Hoàn. Trận tiền Ô Hoàn nhất thời người ngã ngựa quị, tiếng kêu thảm thiết và chiến mã hí trong khoảnh khắc trộn lẫn vào nhau. Hơn trăm kỵ binh Ô Hoàn kêu thảm ngã ngựa, chợt bị đồng bọn chạy tới dẫm nát thành bùn.
"Cáp ~ "
Quản Hợi hét lớn một tiếng, đem chùy lưu tinh chuy từ trên cánh tay trái xoay tròn, tay phải giữ sợi xích sắt tung ra. Quả chùy lưu tinh lấy tay phải hắn làm tâm bắt đầu xé gió quay tròn. Những mũi nhọn sắc bén như nanh sói vẽ trên không trung một vòng tròn quỹ tích ngăm đen khiến người ta khiếp sợ.
"Oanh ~~ "
Trong tiếng vó ngựa cuồng loạn, hai đạo kỵ binh rốt cục không cách nào ngăn cản hung hăng lao vào nhau. Tiếng binh khí giao nhau, tiếng chiến mã hí, vó sắt tung lên, máu tươi cùng các đoạn chân tay bay lên đầy trời. Cuộc chiến kỵ binh kinh hoàng diễn ra trong nháy mắt, giống như sương khói lan tỏa ánh sáng rực rỡ chói mắt đầy màu của máu.