Mã Dược nói: " Quân ta thế yếu, Lưu Ngu thế mạnh, nếu như Công Tôn Toản hy vọng ta cùng với Lưu Ngu liều mạng lưỡng bại câu thương thì sẽ không đem tin tức về ý muốn quân ta tấn công Huyện Kế tiết lộ cho Lưu Ngu. Nhưng mà trong quân của Công Tôn Toản tất nhiên có gian tế của Lưu Ngu! Nếu không hai đạo đại quân của Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên không thể nào tới đúng lúc như thế. Tất nhiên là gian tế đem kế hoạch tác chiến của quân ta tiết lộ cho Lưu Ngu, cho nên tin tức quân ta kỳ tập Huyện Kế rốt cuộc sẽ bị Lưu Ngu biết được."
" Cái gì!?"Quách Đồ khiếp sợ nói: " Chủ công nếu biết rõ trong quân của Công Tôn Toản có gian tế của Lưu Ngu thì làm sao còn nghĩ tiết lộ kế hoạch quân sự trọng yếu như thế cho Lưu Ngu biết được? Một khi Công Tôn Toản thật sự không cẩn thận đem kế hoạch này tiết lộ cho gian tế, Lưu Ngu tất nhiên sớm có phòng bị. Quân ta liền mất đi ưu thế bất ngờ, lần đi có thể nói là cô quân xâm nhập, dữ nhiều lành ít."
" Cô quân xâm nhập, dữ nhiều lành ít?" Mã Dược đột nhiên nở một nụ cười xảo trá rồi nói: " Chỉ sợ chưa chắc!"
Quách Đồ vội la lên: "Lưu Ngu nếu có phòng bị, quân ta đi lần này tất bại không thể nghi ngờ! Xin chủ công nghĩ lại."
Mã Dược đột nhiên giơ cánh tay phải lên ngắt lời Quách Đồ: " Công Tắc không cần khuyên can, bản tướng sở dĩ đem kế này tiết lộ cho Công Tôn Toản biết được, là hy vọng Lưu Ngu có đề phòng."
Quách Đồ ngạc nhiên nói: " Cớ sao chủ công nói như vậy?"
Mã Dược lãnh đạm nói: " Người đời đều biết bản tướng vốn liều mạng cầu thắng. Từ khi khởi binh ở Tinh Sơn tới nay đã đánh mấy chục trận, không có có một trận nào không phải liều chết để sống, vào nguy hiểm để chiến thắng! Lần này đi hàng ngàn dặm, chạy đường xa bôn tập Huyện Kế, mặc dù hung hiểm nhưng cũng không phải không có thể thành công. Công Tắc tin tưởng điều đó không nghi ngờ, Công Tôn Toản, Quan Tĩnh cũng tin không nghi ngờ, vậy thì hạng người như Lưu Ngu, Diêm Nhu tất nhiên cũng rất tin không nghi ngờ. Như thế, Lưu Ngu tất nhiên điều binh khiển tướng, ở chung quanh Huyện Kế bố trí trọng binh chờ quân ta đi vào chỗ chết … "
Quách Đồ bắt đầu hiểu rõ ràng mình không theo kịp suy nghĩ của Mã Dược, thất thanh nói: " Như vậy thì sao chủ công còn tiết lộ kế hoạch cho Công Tôn Toản biết được, há chẳng phải là thất sách sao?"
" Thất sách? Cái này chẳng qua là kế dụ địch mà thôi!" Mã Dược lãnh đạm nói: " Tuyên bố tấn công Huyện Kế chẳng qua là muốn Lưu Ngu điều đại quân tới chung quanh Huyện Kế. Chỉ có như vậy thì trong lúc chủ lực quân ta đi xa, Huyện Trữ mới được bình yên vô sự, đó là kế dụ địch! " Quách Đồ cũng hít một ngụm lãnh khí, thấp giọng hỏi: " Như vậy, chủ công muốn công kích nơi nào?"
Bên ngoài Huyện Trữ, đại doanh Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản nói với Quan Tĩnh: " Sĩ Khởi, Lưu Ngu cùng Bản quan vốn đã bất hòa, trở mặt chỉ là việc sớm muộn, không bằng nhân cơ hội này hợp binh cùng Mã Dược chinh phạt Lưu Ngu? Nếu việc thành, cho dù Mã Dược có dâng biểu lên thiên tử xin làm U Châu mục hay không thì cục diện cũng tốt hơn hiện tại. Nhưng nếu thua trận thì cục diện sẽ xấu hơn hiện tại." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Quan Tĩnh biến sắc nói: " Đại nhân không thể lỗ mãng, bây giờ Lưu Ngu thế lớn, quân tinh nhuệ các quận không dưới bốn năm vạn người. Kỵ binh bản bộ của Hô Xích, Khâu Lực Cư cũng hơn ba vạn kỵ binh. Quân bản bộ của Mã Dược tuy là Hổ Lang Chi Sư, cuối cùng vẫn là binh ít tướng thiếu. Tấn công Huyện Kế mặc dù nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng xem ra là tỉ lệ thành công không cao."
" Sĩ Khởi sao khẳng định như thế?"
" Đại quân hành động, thanh thế ắt lớn, làm sao có thể che dấu hành tung là một vấn đề lớn. Mã Dược lên phía bắc xuất ra rồi lại vào ải ở Hữu Bắc Bình, không ngại đi đường vòng xa ngàn dặm kỳ tập Huyện Kế, có thể nói là đem ảnh hưởng bất lợi giảm đến mức thấp nhất. Từ Hữu Bắc Bình sang phía tây đến Huyện Kế chỉ có hơn trăm dặm. Đến khi Lưu Ngu nghe thấy biết tin tức thì đại quân Mã Dược đã áp sát Huyện Kế cũng nên."
Công Tôn Toản nói: " Nếu Sĩ Khởi cũng cho rằng Mã Dược có thể xuất kỳ bất ý áp sát chân thành Huyện Kế thì làm sao còn nói thành công của Mã Dược có thể tính là hơi nhỏ?"
Quan Tĩnh đáp: " Đại nhân, nếu Mã Dược muốn bôn tập ngàn dặm tất nhiên phải chú ý yếu tố binh quý thần tốc. Cho nên chỉ mang theo trang bị nhẹ tiến quân, không thể nào mang quá nhiều lương thảo trang bị. Nếu như không có trang bị, lấy đâu khí giới công thành? Huyện Kế chính là một tòa thành kiên cố, không phải là một tòa thôn trang. Nếu Mã Dược nghĩ bằng vào mấy ngàn kỵ binh sẽ đánh chiếm được nó, không phải có chút cuồng vọng sao?"
Công Tôn Toản mặt cứng đờ, chậm rãi nói: "A •• Sĩ Khởi nói như vậy không phải là không có đạo lý, nói như thế chi bằng án binh bất động cho thỏa đáng."
Quan Tĩnh nói: " Đại nhân minh xét."
Bên ngoài đại doanh, đường đệ của Công Tôn Toản là Công Tôn Việt nhân buổi tối đến chơi, chợt thấy trước trướng Công Tôn Toản có đội trưởng thân binh Công Tôn Ngao lén lén lút lút nấp ở một góc đại doanh, đang dán lỗ vào vải trướng, không khỏi quát lên: "Công Tôn Ngao, ngươi đang làm gì đó?"
Công Tôn Ngao bị dọa cho hoảng sợ, nhanh chóng quay người lại thấy là Công Tôn Việt không khỏi ấp úng nói: "Ách … Nhị Tướng quân? Không có gì, mới rồi đại nhân gọi tiểu nhân. Tiểu nhân chưa nghe rõ. Cho nên tới gần để nghe cẩn thận …"
Công Tôn Việt cau mày nói: " Nếu như thế, sao không đi vào hỏi lại mà dáo dác giống như tên gian tế."
Công Tôn Ngao gật đầu nói: " Dạ dạ dạ, Nhị Tướng quân giáo huấn đúng."
Lúc đó, âm thanh của Công Tôn Việt đã kinh động đến bên trong làm Công Tôn Toản hỏi: "Nhị đệ đó à?"
Công Tôn Việt lấy lại thần sắc, không hề để ý tới Công Tôn Ngao nữa, vén vải trướng mà vào rồi nói,: " Huynh trưởng, chính là tiểu đệ •• "
" Nhị đệ, đệ tới vừa đúng lúc … "
Bên trong trướng mơ hồ vọng ra âm thanh của Công Tôn Toản, ánh mắt của Công Tôn Ngao chợt lóe, lén lút rời khỏi đại doanh Công Tôn Toản. Trong phút chốc bóng hình của hắn đã lẫn vào trong bóng đêm u ám.
Huyện Kế, đại sảnh nghị sự của Thứ Sử U Châu.
Diêm Nhu lấy tấm da dê đệ trình lên án cho Lưu Ngu, khom người nói: " Đại nhân, gian tế trong quân Công Tôn Toản có cấp báo! Khẩn cấp vượt tám trăm dặm tới, dọc đường chạy đã làm chết ba con khoái mã!"
" Ừ?? Chuyện gì khẩn cấp như thế?"
Vẻ mặt Lưu Ngu chợt biến, vội vàng mở tấm da dê để đọc.
Ánh mắt Diêm Nhu không rời khỏi mặt Lưu Ngu, chỉ thấy sắc mặt Lưu Ngu trong khoảnh khắc trở nên phi thường khó coi. Một lúc lâu thở dài một tiếng, từ từ ngồi sau án buồn rầu nói: "Chuyện xấu rồi … Mã đồ tể đã hưng binh báo thù. Kẻ này mặc dù binh ít tướng thiếu, nhưng đa phần là giống hổ lang. Một khi chiến cuộc nổ ra, tất nhiên di họa cho dân chúng U Châu, giờ cần phải làm gì?"
Diêm Nhu nghiêm nghị nói: " Đại nhân, quả thật là Mã Dược hưng binh báo thù?"
Lưu Ngu hờ hững đưa tấm da dê cho Diêm Nhu, nói: " Tử Hòa, một mình ngươi xem đi."
Diêm Nhu cầm tấm da dê, vội vã đọc rồi biến sắc mặt nói: " Khá lắm Mã đồ phu. Dĩ nhiên xuất quân lên phía bắc, lại mượn đường Hữu Bắc Bình, đi một đường vòng lớn dùng kỳ binh tới sát Huyện Kế. Nếu không phải có cơ hội biết tin tức, Huyện Kế không kịp đề phòng thì rất có thể bị công hạ, việc này lớn đây."
Lưu Ngu nói: " Huyện Kế thành trì kiên cố, chắc chắn lại có trọng binh trú phòng. Tử Hòa xem một tên Mã đồ tể thật sự có thể công phá?"
Diêm Nhu đạo: "Ải Hổ lao là thiên hạ hùng quan, lại có trọng binh triều đình trấn thủ. Mã đồ phu chỉ có hơn ngàn tặc binh một trận là công phá, đại nhân cho là Huyện Kế so với ải Hổ Lao như thế nào?"
Lưu Ngu nói: " E là không bằng"
" Mã Dược mặc dù liệu định Công Tôn Toản sẽ không đem tin tức tiết lộ cho đại nhân, nhưng quả quyết sẽ không ngờ tới quân ta có gian tế dưới trướng Công Tôn Toản, lần này vì đại nhân đã biết ý đồ tác chiến của Mã đồ tể nên thế cục đã hoàn toàn không giống trước!" Nói đến đây, trong mắt Diêm Nhu đột nhiên nhoáng lên vẻ vô cùng lạnh lẽo, nói dứt khoát: " Đại nhân, tiêu diệt Mã đồ phu là ở cuộc chiến này."
Dưới đài điểm binh của Trữ huyền, ba ngàn kỵ binh, tám trăm bộ binh, một vạn thớt ngựa cưỡi theo tiếng thét lập thành quân trận san sát. Mã Dược ánh mắt lạnh lùng, giục ngựa chậm rãi trước trận tiền. Ánh mắt của ba ngàn tướng sĩ thoáng chốc đổ dồn vào trên người Mã Dược. Trong mắt các tướng sĩ không khỏi nóng rực bởi ngọn lửa thiêu đốt bùng bùng.
Ánh mắt Mã Dược cũng lướt qua gương mặt tướng sĩ ba quân đầy vẻ oai nghiêm.
Lưu Ngu đã cai trị U Châu nhiều năm, thế lực có thể nói là cực kỳ vững chắc. Thái Thú các quận ngoại trừ Công Tôn Toản, Nghiêm Cương thì đều là thân tín của hắn. Chỉ cần Lưu Ngu ra lệnh một tiếng, trong khoảnh khắc liền tập hợp được mấy vạn tinh binh! Tuy nhiên, thực sự làm cho Mã Dược phải kiêng kỵ không phải mấy vạn tinh binh của Lưu Ngu, mà là mấy vạn kỵ binh Ô Hoàn của Hô Xích, Khâu Lực Cư.
Tinh binh của Lưu Ngu cho dù là tinh nhuệ đi nữa, cuối cùng cũng chỉ là bộ binh. Mà quân đội của Mã Dược đều là kỵ binh, sức cơ động vượt xa Lưu quân. Một khi hai bên giao chiến, bằng vào sự cơ động cao của kỵ binh thì ít nhất cũng không bị đánh bại. Nhưng nếu có kỵ binh Ô Hoàn của Hô Xích, Khâu Lực Cư tham gia thì kết quả đã hoàn toàn khác rồi.
Lưu Ngu được Hô Xích, Khâu Lực Cư giúp sức, giống như mãnh hổ thêm hai cánh. Vì thế muốn diệt Lưu Ngu, tất phải cắt đôi cánh trước đã, trong đó đặc biệt Khâu Lực Cư uy hiếp lớn nhất nên cần phải phá trước.