" Xùy..."
Mã Dược khẽ quát chiến mã dừng lại, Điển Vi tiện tay đem cây đại kỳ trong tay phất lên trên không, làm lá cờ màu máu vốn đã rủ xuống lại một lần nữa tung bay dưới ánh mặt trời, tạo lên một vẻ đẹp thê lương đầy máu.
.............
Kèn lệnh dừng, trống trận ngưng.
Chiến trường mới rồi còn rầm rĩ không thôi đột nhiên trở nên im ắng, yên tĩnh tới mức nghe rõ được tiếng hô hấp nặng nề của các tướng sĩ cùng tiếng thở phì phì trầm muộn của chiến mã phát ra, tiếng gió thổi qua chiến trường, tiếng cờ bay phần phật, tiếng keng keng của giáp trụ, binh khí va chạm với nhau. Sát khí ngột ngạt lặng lẽ lan ra, hoành hành....
Mã Dược nhẹ nhàng ghìm cương rồi xoay người lại.
Chín ngàn thiết kỵ đứng lặng như rừng cây, chín ngàn đôi mắt sớm đã tập trung lên thân hình Mã Dược.
" Các huynh đệ, từ lúc tiến vào U Châu, bản tướng quân đã được nghe quân Tịnh Châu chiến đấu rất giỏi."
" Nghe nói, quân Tịnh Châu đánh đâu thắng đó, không chỗ nào không đánh được, hai trăm thiết kỵ của Tịnh Châu có thể đánh tan đại quân Hắc Sơn mười vạn người!" Mã Dược nói tới đây thì ngừng lại một chút, ngữ khí đột nhiên trở lên hăng hái, hắn lạnh lùng nói: " Nhưng bản tướng quân có thể nói cho các ngươi, bọn họ được như vậy vì họ chưa gặp phải quân tinh nhuệ chân chính!"
" Trong núi không lão hổ, hầu tử làm bá vương!"
" Ha ha ha...."
Chín ngàn tướng sĩ cười phá lên.
" Hôm nay, chính là hôm nay! Quân Tĩnh Châu sẽ biết cái gì mới là tinh nhuệ chân chính! Phá quân địch khi chúng đang có nhuệ khí, đó mới là tinh nhuệ chân chính, dô...."
" Dô..."
" Dô..."
" Dô..."
Chín ngàn tướng sĩ như quên hết tất cả, chỉ biết quơ vũ khí trong tay, điên cuồng hưởng ứng lời khích lệ của Mã Dược, giống như chín ngàn con ác lang trên thảo nguyên ngẩng đầu gào rú. Theo tiếng gào thét thê lương, chín ngàn đôi mắt của các tướng sĩ chỉ trong nháy mắt đã trở nên nóng bỏng, sát khí lạnh lẽo đã ngập tràn trong con người họ.
Hiện giờ chín ngàn con ác lang đã há cái miệng đỏ máu ra, nhe hàm răng lạnh buốt ra, chỉ còn đợi lao lên bắt lấy con mồi đem xé ra làm từng mảnh nhỏ nữa thôi.
.........
Trong trận thiết kỵ Tĩnh Châu.
" Tướng quân." Ngụy Tục trong mắt lộ vẻ hiên ngang, quay về phía Lữ Bố nói: " Sĩ khí của quân địch rất cao, xem ra khó tránh khỏi một trận ác chiến rồi!"
" Sĩ khí rất cao sao?" Trên mặt Lữ Bố thoáng hiện vẻ khinh thường, thản nhiên nói: " Như vậy bản tướng quân sẽ diệt sĩ khí của bọn chúng trước!"
" Tướng quân không nên." Hiểu ra Lữ Bố muốn xuất trận khiêu chiến, Ngụy Tục không khỏi sợ hãi nói: " Tướng quân là chủ tướng trong quân, không thể nào đem thân vào chốn hiểm nguy được."
" Đem thân vào chốn hiểm nguy?" Lữ Bố thản nhiên nói: " Bản tướng quân ở giữa trăm vạn quân vẫn lấy được thủ cấp thượng tướng địch dễ như lấy đồ trong túi, có gì mà nguy hiểm? Chỉ bằng đám ô hợp mấy ngàn người của Mã đồ tể thì làm gì được ta?"
" Lên!"
Lữ Bố quát to một tiếng, quất ngựa xuất trận.
" Tướng quân uy vũ!"
" Thiên hạ vô song!"
" Thiết kỵ Tĩnh Châu!"
" Thiên hạ vô địch!"
Tướng sĩ Tính Châu điên cuồng vung vẩy binh khí trong tay, hò hét trợ uy cho Lữ Bố.
…
Mã Dược chỉ vào Lữ Bố ở phía xa đang thúc ngựa lên khiêu chiến, cảm khái nói: " Người ta nói Lữ Bố anh dũng vô song, hôm nay thấy mới biết danh bất hư truyền, Lữ Bố quả là một mãnh tướng tuyệt thế."
Giả Hủ hiểu ý, phụ họa thêm: " Dưới trướng chúa công không có ai có thể địch nổi sự dũng mãnh của Lữ Bố."
" Lời này của quân sư sai rồi, thằng nhóc Lữ Bố sao đáng nói đến chứ, hãy xem mạt tướng tới lấy thủ cấp của hắn!"
" Thủ cấp của Lữ Bố là của lão tử, không ai được tranh với lão tử."
Lời của Giả Hủ vừa dứt thì đồng thời chọc giận Hứa Chử và Điển Vi, Điển Vi chính đang tìm Chu Thương cầm cờ thay y thì Hứa Chử đã sớm thúc ngựa ra trận, lao về phía Lữ Bố. Lữ Bố đang chạy qua chạy lại trước trận để khoe khoang vũ lực, chợt thấy trong trận của Mã Dược có một tướng lao ra thì hét lớn một tiếng rồi thúc ngựa lên chặn đánh.
Tiếng kèn lanh lảnh, tiếng trống trận ầm ầm như vang vọng lên tận mây xanh. Tiếng gào thét của tướng sĩ hai bên đợt sau to hơn đợt trước, tựa như muốn phá vỡ không trung vậy.
" Thật đáng hận!" Điển Vi nắm chặt tay lại, tức giận không thôi: " Lại để tên hỗn đản Hứa Chử này giành trước."
.......
" Lên.."
"Hừ..."
Lữ Bố, Hứa Chử thúc ngựa lao nhanh lên, nhất thời hai ngựa giao nhau, Phương Thiên Họa Kích cùng Lang Nha thiết chuy đấu nhau keng keng trên không rồi cùng bị bật về, khi hai người vội ghìm cương thì hai ngựa đã chạy qua nhau rồi.
" Kẻ vừa tới báo tên!" nguồn
Lữ Bố ghìm cương chiến mã, dùng Phương Thiên Họa Kích chỉ chỉ Hứa Chử, uy nghiêm quát hỏi.
Hứa Chử vung Lang Nha thiết chuy nặng nề trong tay lên, lạnh lùng trả lời: " Ta là Hứa Chử, Lữ Bố tiểu nhi mau mau chịu chết."
" Muốn chết."
Lữ Bố giận tím mặt, thúc ngựa lao về phía Hứa Chử, Hứa Chử thản nhiên như không, múa chùy nghênh đỡ. Chỉ trong chốc lát, hai người đã giao thủ mười hiệp, đôi bên vẫn bất phân thắng bại.
….
" Cú Đột!"
Mã Dược thản nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người Cú Đột.
" Mạt tướng có mặt."
Cú Đột hô lên, thúc ngựa chạy tới.
" Tìm đúng thời cơ, bắn lén giết chết!"
Mã Dược vừa đưa một cây Lang Nha tiễn to cỡ hai ngón tay cái cho Câu Đột, ở đầu mũi tên có bọc một túm vải chừng nắm tay, miệng vừa rít ra những lời lạnh lùng.
Giả Hủ tiếc rẻ nói: " Chủ công. Lữ Bố võ nghệ không kém Điển Vi, Hứa Chử hai vị tướng quân, mãnh tướng như vậy mà dùng tên bắn chết thì thật đáng tiếc, sao không dùng kế thu phục?"
" Thu phục Lữ Bố?" Cơ mặt Mã Dược giật giật mấy cái, nhưng cuối cùng vẫn không xóa bỏ được sát cơ lạnh băng trên mặt, Mã Dược trầm giọng nói: " Bản tướng quân còn muốn sống thêm vài năm nữa! Cú Đột, cung tên chuẩn bị..."
" Ách.."
Giả Hủ cứng họng.
" Tuân lệnh."
Cú Đột đáp lời, thúc ngựa chạy ra đằng sau đám cờ quạt, hắn lấy từ sau yên ngựa ra thiết thai cung. Đem đặt Lang Nha tiễn lên dây cung, miệng ngậm chặt, Cú Đột hít sâu một hơi, sau đó là từng tiếng kít kít chói tai, cây cường cung nặng năm thạch đã được kéo căng, mũi tên bọc vải nhắm thẳng về phía trước, di chuyển theo chuyển động của Lữ Bố.
" Hô…"
Lữ Bố lại đánh với Hứa Chử mười hiệp nữa nhưng vẫn bất phân thắng bại nên mới tạm ghìm cương chiến mã, dùng Phương Thiên Họa Kích chỉ về phía Hứa Chử, quát: " Hứa Chử, bản tướng quân kính trọng ngươi là một trang hảo hán, không nỡ lòng gia hại, sao không quy thuận bản tướng quân?"
Hứa Chử hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: " Nằm mơ!"
" Nếu đã như vậy..." Trong mắt Lữ Bố sát cơ đại thịnh, hắn quát: " Thì dù có giết một viên mãnh tướng cũng không có gì đáng tiếc?"
" Nói khoác mà không biết ngượng!" Hứa Chử lạnh lùng nói: " Hươu chết về tay ai còn chưa biết được!"
" Lên.."
" Lên…"
Lữ Bố, Hứa Chử lại thúc ngựa lao lên.
" Giết!"
" Giết!"
Hai ngựa lại chạy giao nhau, Phương Thiên Họa Kích cùng Lang Nha thiết chuy một lần nữa được vung ra.
" Vụt...
Đúng vào lúc này, tiếng huýt gió điếc tai như xé rách không gian vang lên, sát khí lạnh băng trong nháy mắt bắn tới, Lữ Bố gặp kinh hiểm nhưng vẫn bình tĩnh, thế chém xuống của Phương Thiên Họa Kích không đổi, đuôi kích bén nhọn thuận thế khéo léo hất ra, điểm vào mũi tên do Cú Đột bắn lén.
" Phốc…"
Trong tiếng vải bị xé rách, mũi tên bắn lén Lữ Bố đã bị đánh bay ra, nhưng bọc vải ở quấn ở đầu mũi tên đã bị đuôi kích bén nhọn chọc rách, một đám bột trắng tung ra. Lữ Bố lấy làm kinh hãi, muốn né tránh thì đã không kịp nữa, chỉ chớp mắt đã bị đám bột trắng bám đầy đầu đầy cổ.
Trong khoảnh khắc đó, Lữ Bố chỉ thấy trước mắt một màu trắng xóa, không nhìn được cái gì nữa, cảm giác đau nhức, nóng rát từ trong mắt còn chạy thẳng về tim, khiến hắn muốn nổi điên lên.
" Keng!"
Lang Nha thiết chùy của Hứa Chử tại thời điểm quan trọng nhất đã đánh tới, hung ác đập lên Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố. Trong tiếng kim loại va chạm kịch liệt, Phương Thiên Họa Kích bị đánh ngược lại, đập mạnh lên ngực Lữ Bố, suýt nữa đánh cho Lữ Bố ngã khỏi ngựa. Lữ Bố kêu lên tiếng đau đớn, không dám đánh tiếp nữa, nhắm chặt hai mắt, thúc ngựa phi nước đại quay về bản trận.
" Ơ?"
Hứa Chử kinh ngạc, cứ ngớ người nhìn theo Lữ Bố đang bỏ chạy trối chết.
" Hứa Chử!" Chính lúc Hứa Chử còn đang ngạc nhiên thì từ đằng sau vang lên tiếng rống như sấm dậy của Mã Dược: " Mau đuổi theo giết hắn!"
Hứa Chử giơ chùy nanh sói lên như muốn ném, nhưng cuối cùng vẫn chán nản bỏ xuống, thân là võ tướng nên ở trên chiến trường đường đường chính chính mà đánh bại đối thủ, không nên sử dụng âm mưu quỷ kế, Lữ Bố mặc dù là kẻ địch của chúa công, nhưng hắn lại là một viên võ tướng chân chính, võ tướng chân chính không nên chết bởi ám tiễn.
Mã Dược khẩn trương, nói với Cú Đột: " Cú Đột, bắn chết Lữ Bố!"
Bởi vì cách nhau khá xa, giác cung bình thường của chiến sĩ Ô Hoàn căn bản không cách nào bắn tới Lữ Bố, chỉ có cường cung của Cú Đột mới có thể uy hiếp tình mạng của Lữ Bố, Cú Đột hừ một tiếng ra sức giương cung, nhưng mới chỉ kéo được một nửa đã lại bắn ra, súc thế thời gian dài vừa nãy khiến thể lực Cú Đột cơ hồ cạn sạch.
" Tồi tệ!" Mã Dược vỗ mạnh, lạnh lùng nói: " Thổi kèn, toàn quân tập kích!"
Thời gian cứ trì hoãn như vậy, Lữ Bố đã thúc ngựa chạy về bổn trận, mắt thấy Lữ Bố mặt mày trắng bệch, giống như bị thương, lại không biết thương thế có nghiêm trọng hay không, đại tướng Ngụy Tục dưới trướng xách thương ra trận, nói với Tào Tính, Hầu Thành: " Hầu Thành, Tào Tính, bảo vệ tướng quân lui về đại doanh, để ta cản phía sau!"
Không đợi Ngụy Tục nhắc nhở, Hầu Thành đã sớm giục ngựa tiến lên dắt cương ngựa của Lữ Bố, nhưng Tào Tính lại ân cần nói với Ngụy Tục: " Ngụy Tục, xin nhờ ngươi!"
" Yên tâm!" Trên mặt Ngụy Thục thoáng qua một tia nhìn lạnh lẽo, trầm giọng nói: " Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt không để một binh một tốt nào của Mã Dược vượt qua."