Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

chương 230: tiểu đồ phu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tấn Dương, đại sảnh nghị sự phủ Thứ Sử Tịnh Châu.

Trương Cáp ôm quyền cao giọng nói: " Mạt tướng Trương Cáp, phụng lệnh Hàn đại nhân dẫn năm ngàn khinh kỵ đến đây trợ chiến. Hàn đại nhân và Thái Thú Bột Hải đại nhân Viên Thiệu tự mình dẫn hai vạn đại quân tiến theo sau"

Đinh Nguyên nói: " Trương Cáp tướng quân khổ cực rồi, mau vào ngồi."

" Tạ ơn đại nhân."

" Báo ~~ "

Trương Cáp tạ ơn Đinh Nguyên, vừa mới vào còn chưa kịp ngồi, chợt có tiểu giáo vội vã bước vào, quỳ xuống đất cấp báo: " Đại nhân, Nhạn Môn cấp báo."

" Nói."

" Bùi Nguyên Thiệu chỉ huy năm ngàn kỵ binh dừng ở ranh giới Nhạn Môn ba ngày, sáng sớm hôm nay đột nhiên rút lui đi."

" Vậy sao?" Đinh Nguyên cau mày nói: " Bùi Nguyên Thiệu lui binh thực sự?"

Lã Bố đứng một bên phụ họa nói: " Lần này do nghĩa phụ xử trí thỏa đáng, hơn nữa viện quân Ký Châu tới kịp thời. Mã đồ phu thấy không thể thừa dịp xông vào, bèn không thể làm gì khác hơn là lén lui binh chuồn về Hà Sáo, ha ha."

" Báo ~~ "

Lã Bố còn chưa dứt lời, lại có tiểu giáo vội vã bước vào, quỳ xuống đất cấp báo: " Thượng Đảng cấp báo!"

" Nói."

" Quân bản bộ của Chu Thương vây Hồ Quan, nhưng không công thành mà đêm qua đột nhiên rút lui."

" Cái gì?" Đinh Nguyên càng cau chặt lông mày, chậm rãi nói: " Chu Thương cũng rút lui!"

Trương Cáp đứng nghiêm một bên nhịn không được bèn hỏi một câu: " Quân Mã Dược có từng cướp bóc dân chúng hai quận Nhạn Môn, Thượng Đảng không?"

Hai tên tiểu giáo đều lắc đầu nói: " Chưa từng, quân của Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương từ khi tới Nhạn Môn, Thượng Đảng thì không hề đụng chạm gì đến dân chúng."

" Thế là đúng rồi!" Vẻ mặt Trương Cáp chấn động vội nói: " Đại nhân, Mã Dược chẳng qua là hư trương thanh thế, căn bản là hắn không có ý đồ tấn công Tịnh Châu."

" Hả?" Đinh Nguyên chậm rãi hỏi: " Hư trương thanh thế?"

Trương Cáp nói: " Đại nhân thử nghĩ, tấn công không thể so sánh với phòng thủ. Ba vạn đại quân xuất chinh thì phải tiêu hao bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu trang bị? Mã Dược mặc dù thắng cuộc chiến Hà Sáo, nhưng cũng tổn thất trầm trọng. Hà Sáo vốn là nơi đất rộng người thưa. Do chiến cuộc mà người dân ở đó li tán hầu như không còn mấy. Trong khoảng thời gian ngắn Mã Dược đi đâu để tập trung lương thảo trang bị cho đại quân ba vạn người xuất chinh?"

Tống Hiến nói: " Đại quân xuất chinh đương nhiên phải có lương thảo trang bị. Nhưng cái đó và Mã Dược hư trương thanh thế thì có quan hệ như thế nào?"

Trương Cáp hiển nhiên không ngờ tới Tống Hiến lại hỏi vấn đề ngu ngốc như thế nên không thể làm gì khác hơn là giải thích: " Đương nhiên là có quan hệ, nếu như Mã Dược quả thật tấn công Tịnh Châu thì phải dựa vào cướp bóc của dân chúng để duy trì cái ăn cho ba vạn đại quân. Nhưng hiện tại hắn không làm như vậy, rõ ràng là Mã Dược cũng không ý đồ tấn công Tịnh Châu."

Tống Hiến kích động nói: " Thì ra là như vậy!"

Lã Bố cãi lại: " Nếu Mã đồ phu không có ý tấn công Tịnh Châu, thì cần gì phải khua chiêng gióng trống huy động binh mã lớn như thế?"

Trương Cáp lắc đầu nói: " Cái này mạt tướng cũng không rõ lắm. Mã Dược dùng binh gian xảo không người nào có thể sánh bằng. Đến như Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung hai vị tướng quân tài năng mà cũng thua từ trận này sang trận khác. Mạt tướng càng không có cách nào đoán ra mục đích của hắn. Nhưng mà mạt tướng có thể khẳng định Mã Dược sẽ không tấn công Tịnh Châu."

" Hù ~ "

Đinh Nguyên nhẹ nhàng thở phào một cái. Cũng chẳng ai để ý là lông mày của lão đã yên lặng giãn ra. Trong khoảnh khắc, Đinh Nguyên cảm thấy nhẹ người chưa từng thấy! Từ khi thám mã báo về là Mã Dược xuất binh ba vạn đại quân tới tấn công thì Đinh Nguyên không có một ngày được ngủ yên giấc, hơn nữa không có một bữa cơm được bình yên.

Đinh Nguyên cũng coi như đã trải qua trăm trận, nửa đời trên yên ngựa. Cho tới bây giờ chưa hề phục ai, hơn nữa cũng không có sợ ai. Nhưng đây là lần đầu ~~ đích thật là sợ! Đinh Nguyên chinh chiến nửa đời, vẫn từ không gặp đối thủ ác độc như Mã Dược! Người này chẳng những giỏi chinh chiến, hơn nữa tâm đủ hung ác, thủ đoạn tàn độc có thừa!

Nếu như ông trời lại cho Đinh Nguyên cơ hội lựa chọn một lần nữa thì lão nhất định sẽ không xuất binh đến Hà Sáo, đi trêu chọc tên đồ tể Mã Dược kia.

Lã Bố đột nhiên đề nghị: " Nghĩa phụ, nếu Mã Dược chỉ hư trương thanh thế, nói cách khác căn bản không có tính toán đánh nhau với quân ta thì không bằng quân ta nhân cơ hội phản công, đánh hắn một đòn bất ngờ?" nguồn

" Không được!" Đinh Nguyên thẳng thừng bác bỏ kiến nghị của Lã Bố: " Mã Dược tinh ranh như cáo, dụng binh hư hư thật thật. Cho nên không thể coi thường manh động!"

Đây đâu phải trò chơi, Mã Dược không phát binh tấn công cũng đã là phúc đức ông trời ban cho rồi, lại còn muốn phát binh đi tấn công hắn thì đây không phải là rỗi hơi đi kiếm chuyện sao? Nhìn lại mà nói dù cho Đinh Nguyên muốn đánh nhau với Mã Dược, Tịnh Châu cũng thật sự là còn có mấy vạn tinh binh, nhưng lương thảo trang bị đâu ra? Chưa đầy nửa năm tích trữ thì e là không chịu nổi một trận chinh chiến lớn nữa.

Quân Tịnh Châu cũng không phải là quân Mã Dược. Quân Mã Dược có thể lấy chiến tranh nuôi chiến tranh. Chỉ cần không phải toàn bộ binh lính chưa chết trận lại lại có thể đánh từ trận này sang trận khác, liên tục không ngừng chiến đấu. Nhưng quân Tịnh Châu thì không được. Quân Tịnh Châu đánh giặc không chỉ là quân đội đánh mà cả tiền lương cũng tham gia. Không có tiền lương thì quân Tịnh Châu nửa bước cũng khó mà đi nổi.

...

Thượng Quận.

Quách Thái nhảy lên mình ngựa, quay đầu lại phía sau dặn dò Hồ Tài: " Hồ Tài, sau khi đại quân xuất chinh thì không thể say rượu gây sự. Càng không thể tùy ý đánh chửi sĩ tốt, mọi việc cần nghĩ cho kĩ rồi sau đó mới làm, hãy nhớ."

Hồ Tài khảng khái nói: " Xin Đại tướng quân yên tâm, mạt tướng nhất định giữ vững Thượng Quận."

" Rất tốt." Quách Thái gật đầu, quay đầu lại lạnh lùng nói: " Các huynh đệ, cùng Lão Tử xuất trận. Đi đánh cướp hang ổ của Mã đồ tể, cướp bóc lương thực, đoạt lấy nữ nhân, ngao ~~ "

" Ngao ~~ "

Gần hai vạn quân Tần Hồ ánh mắt sáng rực, khàn cả giọng rống theo. Trong tiếng hò reo trời long đất lở, Quách Thái vung tay chỉ về phía trước hung hăng vẫy mạnh một cái rồi nói lớn: " Lên đường ~ "

" Ầm ~~ "

Đại quân hai vạn lính kỵ, bộ trong khoảnh khắc ào ào tựa như nước lũ đi vào thảo nguyên xanh biếc nhằm thẳng hướng bắc kéo đi.

Đưa mắt nhìn đại quân của Quách Thái đã xa, Hồ Tài quay đầu hét lớn: " Người đâu, mang vò rượu ngon cho Bổn tướng quân tới đây."

Một tên tiểu giáo tốt bụng tiến lên trước mặt khuyên nhủ: " Tướng quân, trước khi Đại tướng quân xuất chinh đã nhiều lần nhắc nhở, khi đại quân chưa về thì không được phép uống rượu."

" Bốp!"

Hồ Tài cho tên tiểu giáo một cái tát nổ đom đóm mắt, mắng: " Đồ ngu ngốc nhà ngươi, liệu có còn chút đầu óc hay không? Hiện tại Mã đồ tể đang giao chiến cùng Đinh Nguyên. Nhìn khắp xung quanh Thượng Quận thì còn có ai dám đến trêu chọc Tần Hồ chúng ta?"

Tiểu giáo vẻ mặt đau khổ nói: " Nhưng ~~ "

Hồ Tài càng giận dữ hung hăng đá vào bụng tên tiểu giáo, tên tiểu giáo đau đến mức ôm bụng gập người lại. Nửa ngày sau vẫn còn giận dữ Hồ Tài vô nguyên cớ lại đá vào mông tiểu giáo một cái làm ngã dúi dụi mắng tiếp: " Đồ khốn kiếp, dám xúc phạm Bản tướng quân, ngươi muốn chết?"

Tiểu giáo đau quá mới cầu xin tha thứ: " Tướng quân tha mạng, xin nể mặt em rể tiểu nhân mà tha cho tiểu nhân, tướng quân ~~ "

Hồ Tài vốn đã mỏi tay không muốn đánh nữa, nhưng vừa nghe tiểu giáo nhắc tới em rể thì trong mắt lập tức toát ra sát khí làm cho người ta sợ hãi. Lại một cước đạp vào gáy tiểu giáo lớn tiếng mắng to: " Không nói tới em rể của ngươi thì ta cũng thôi. Nhưng nhắc tới hắn thì Lão Tử cần đánh đau ngươi một trận mới hết cơn giận này."

" Nếu không phải em rể ngươi gièm pha trước mặt tướng quân, thì tướng tiên phong là của Lão Tử rồi!" Hồ Tài vừa đánh vừa mắng mỏ không đầu không đũa: " Ỷ vào em gái ngươi là tiểu thiếp của Lý Nhạc dám quản cả Lão Tử sao? Nói con mẹ ngươi, thiếu suy nghĩ! Tới đây, các ngươi đều lại đây đánh cho Lão Tử, mạnh tay mạnh chân vào, đánh chết thôi!"

...

Mỹ Tắc, doanh trại nữ binh.

" Giết!"

" Giết!"

" Giết!"

Trong tiếng hô sắc bén vang dội trời mây, hai ngàn nữ binh tay cầm đoản kiếm, đang ở trên giáo trường bắt chước thao luyện đủ kiểu.

Trâu Ngọc Nương và Nãi Chân Nhĩ Đóa đứng nghiêm trên đài duyệt binh. Nãi Chân Nhĩ Đóa cầm lá cờ lệnh hình tam giác trong tay đang chỉ huy nữ binh thao diễn. Cả hai nàng đều mặc quần áo cưỡi ngựa màu trắng. Bộ quần áo bằng tơ bó sát thân thể mềm mại thành thục đầy đặn, những đường cong lồi lõm khéo léo phô ra không bỏ sót tẹo nào khiến người ta liên tưởng đủ điều.

" Báo ~" một tên nữ binh đột nhiên vội vã đi lên đài duyệt binh nói với Trâu Ngọc Nương: " Nhị phu nhân."

" Chuyện gì?" " Đại phu nhân sắp sinh rồi. Mời ngài mau về doanh trại"

" Thật không?" Mắt Trâu Ngọc Nương lộ ra vẻ vui mừng, nói với Nãi Chân Nhĩ Đóa đứng bên cạnh: " Tỷ tỷ, chúng ta mau trở về đi"

Nãi Chân Nhĩ Đóa cầm lá cờ lệnh tam giác trong tay vung lên, uyển chuyển hô: " Nghỉ ngơi."

Đám nữ binh hò hét giải tán, còn Trâu Ngọc Nương và Nãi Chân Nhĩ Đóa nhảy lên ngựa vội vàng quay về đại trướng của Mã Dược. Vừa tới bên ngoài trướng đã nghe được tiếng rên rỉ đau đớn của Lưu Nghiên. Trâu Ngọc Nương nóng lòng vội nhấc vải trướng nhìn vào, chỉ thấy Lưu Nghiên vẻ mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi. Trong miệng vẫn cắn chặt một lọn tóc, đang gắng dùng sức.

" Gắng sức. Phu nhân cố rặn đi ~~ "

Hai bà đỡ dùng sức nắm chặt hai tay, hận không giúp sức được cho Lưu Nghiên. Trong trướng hơi nước mù mịt, đám nữ nô đang mang nước nóng được đun sôi sùng sục vào rồi lại mang nước nguội ra đun nóng lại, tất cả đều rất vội vàng bận rộn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio