" Tranh."
Một âm đàn lỗi chói tai vang lên, dư âm mất đi, đình viện chìm trong sự yên tĩnh, một lúc sau mới truyền đến một tiếng thở dài thâm thúy: " Hoàng Cân hai nơi Dĩnh Xuyên, Nam Dương trước sau bị diệt, chắc Ký Châu cũng chống đỡ không được bao lâu nữa. Thái Bình đạo và Trương Giác lão đạo thành sự không đủ, làm người ta thất vọng quá……"
Nữ tử y trang diễm lệ thận trọng hỏi: " Tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Một âm thanh kiều mị từ trong đình viện vang lên: " Thái Bình đạo bị diệt chỉ là vấn đề thời gian, không cần phải truyền tin tức triều đình cho bọn họ nữa, bây giờ việc chúng ta phải làm là ẩn dấu hành tung, chờ đợi thời cơ."
" Vâng, tiểu thư."
Nữ tử ý trang diễm lệ từ mặt đất đứng dậy, chậm rãi lui ra ngoài đình viện.
.........
Cư sầu cần kỳ thùy cáo hề, độc vĩnh tư nhi ưu bi.
Nội tự tỉnh nhi bất sĩ hề, thao dũ kiên nhi bất suy.
ấn tam niên nhi vô quyết hề, tuế hốt hốt kỳ nhược đồi.
liên dư thân bất túc dĩ tốt ý hề, kí nhất kiến nhi phục quy.
Ai nhân sự chi bất hạnh hề, thuộc thiên mệnh nhi ủy chi hàm trì.
……
(Tự bi – Vô danh)
Dg: sư huynh nào giỏi thơ cho đệ xin một bài dịch, thank nhiều
Một thoáng sau, trong đình viện vang lên một tiếng ca du dương như vang vọng từ cõi xa xăm, như than như khóc, như sầu như thương, ngay cả con chim nhỏ trên cành nghe phải cũng như si như túy quên cả lối về.
………………………………………..
Trương trang.
Trên một mảnh đất trống, Tám Trăm Lưu Khấu đã tập kết hoàn tất, Mã Dược sai người ngay trong đêm làm ra một cây tinh kì cuối cùng cũng hoàn thành để nằm trong tay Quản Hợi, đang đón gió phần phật tung bay, trên nền vải màu trắng có thêu bốn chữ đỏ như máu " Tám Trăm Thảo Khấu", rất là bắt mắt.
Mã Dược đi đến bên người một tên lưu khấu rồi dừng lại, ánh mắt lạnh lùng rơi lên người tên lưu khấu đó, làm cho tên đó như ngồi phải kim, cảm thấy toàn thân không thoải mái. Trong tay tên lưu khấu ôm chặt một bọc đồ, lồi lồi lõm lõm, bên trong không biết chứa đựng cái gì.
" Trong đó mang cái gì?"
Mã Dược ngữ khí rất lạnh lùng,giống như gió bắc gào thét, lạnh đến thấu xương.
" Một bộ y … y phục, ta thấy đẹp, muốn … muốn giữ lại để sau này cho vợ của ta mặc, mặc …"
Ánh mắt Mã Dược trở nên dữ tợn, tên lưu khấu lạnh run người im bặt.
Giống như tên lưu khấu này cũng không phải ít, phần lớn lưu khấu đều mang vác theo không ít đồ đạc, kì quái nhất là có một tên cư nhiên còn vác theo cả bức tượng lão Trương (Trương Quả Lão) trong bát tiên nữa. Hiện tại Tám Trăm Lưu Khấu đã không còn giống như một chi quân đội, mà giống hệt như một đám nạn dân đang chạy nạn vậy. Nếu như mang theo đám gia hỏa này, không cần quan quân truy đuổi, nội những thứ vướng víu này đủ làm cho Tám Trăm Lưu Khấu mệt đến chết rồi.
Mã Dược vẻ mặt như đao, quay người đi đến trước mặt đội hình.
Vù vù gió lạnh quét đến bãi đất trống, thôi tung mái tóc đen của Mã Dược, âm sầm sát khí toát ra từ trong đôi mắt hắn, giống như cương đao sắc bén cắt qua tâm khảm của Tám Trăm Lưu Khấu, tất cả mọi người đều như ngừng thở.
" Đem những thứ không cần thiết ấy ném hết cho ta! Trong tay mỗi người chỉ được cầm vũ khí, trên người chỉ được mang lương thực, ai còn dám bất tuân mệnh lệnh, cương đao sẽ tiếp hắn! Các người là lính, không phải nạn dân!"
" Ném đi hết!"
Quả Hợi và Bùi Nguyên Thiệu trợn mắt hét lớn, toàn bộ lưu khấu đều rối rít đem nhưng thứ không cần thiết trong túi đồ ném xuống đất. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Mã Dươc buồn bực " hừ" một tiếng, trong mắt sát khí đại thịnh, vẫy tay một cái, bốn tên lưu khấu như hung thần ác sát đã giải hai tên lưu khấu khác đang cúi đầu ủ rũ đến trước mặt Mã Dược, đẩy chúng quỳ xuống nền tuyết lầy lội.
Tiếng nói lanh lảnh mà lạnh lùng của Mã Dược giống như một tảng đá cứng rắn nện vào tâm khảm của mỗi tên lưu khấu.
" Ngày hôm qua trước khi vào trang, ta từng ra lệnh rõ ràng, tuyệt đối không được gây họa cho bần dân bách tính, nếu không giết không tha! Nhưng tối qua, vẫn còn có người không nghe mệnh lệnh, tự lẻn vào thôn trang, giết người phóng hỏa, gian dâm phụ nữ! Lão tử đã nói là làm, ai dám phạm vào cấm lệnh, cho dù thiên vương lão tử cũng xử chém, chém!"
" Không, đại đầu lĩnh, chúng tôi biết sai rồi, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi không dạm tái phạm nữa!"
Hai tên lưu khấu nguyên nghĩ rằng chỉ bị trách mắng một trận rồi sẽ bỏ qua, không ngờ Mã Dược thực sự muốn giết bọn họ, nhất thời hoảng lên, liên tục cầu xin, tám trăm lưu khâu trong mắt cũng lộ vẻ không nỡ, ngay cả Quản Hợi cũng nhịn không được mở miệng cầu tình: " Bá Tề, ta thấy đủ rồi ha, bọn họ cũng đã biết sai rồi."
Mã Dược ánh mắt dữ tợn, rút ra cương đao đưa đến trước mặt Quản Hợi, hung tợn hét: " Quản Hợi, ngượi lại hành hình!"
Quản Hợi run người im bặt, hắn chưa bao giờ thấy vẻ mặt Mã Dược dữ tợn như thế, cắn răng nhận lấy cương đao, đem tinh kì giao cho Bùi Nguyên Thiệu, sau đó chuyển người đi đến trước mặt hai tên lưu khấu nói: " Huynh đệ, nhắm chặt mắt lại, một lát là xong thôi."
Hai tên lưu khấu tuyệt vọng nhìn Quản Hợi, cắn rắng nhắm chặt mắt lại.
Trên khuôn mặt đen của Quản Hợi xẹt qua một tia dữ tợn, đưa tay lên chém xuống, cương đao sắc bén vẽ thành một đường hình cung trên không, máu nóng văng lên, hai khỏa đầu lâu đã lăn dài trên tuyết.
Toàn bộ Bát Trăm Lưu Khấu trong mắt đều toát ra sự rét lạnh, Lưu Nghiên không nhịn được quay đi chỗ khác, Trâu Ngọc Nương bị trói bên cạnh thì lộ ra tia dị sắc, thầm nghĩ tên hung đồ mà triều đình truy nã này cùng với nhưng tên tặc khấu khác tựa hồ không có giống nhau a? Thậm chí ngay cả quan quân kỉ luật nghiêm minh như vậy cũng chưa chắc vì bách tính vô tội mà giết chết thuộc hạ của mình.
Vì sinh tồn, Mã Dược không tiếc công sức huấn luyện nhưng tên nông dân này thành một đám dã lang, nhưng hắn biết, tuyệt đối không thể để mất đi khống chế đối với đam dã lang này, hắn phải là người có quyền uy tối thượng nhất trong đám dã lang này, nếu không thì Tám Trăm Lưu Khấu cuối cùng sẽ trở thành một trường tại nạn, một trường hạo kiếp của hắn.
Hít một ngụm khí lạnh, Mã Dược hét lớn: " Bùi Nguyên Thiệu!"
Bùi Nguyên Thiệu hiên ngang bước lên một bước nghiêm giọng nói: " Có!"
…………………………………………
Nói đến Trương trang quản gia Trương Cầu, sau khi thoát mạng cũng không dám ngừng lại, dùng tốc độ không bố không hề kém chạy marathon chạy một mạch đến Phục Dương huyện, báo cho huyện lệnh Trần Chấn biết Trương trang bị tặc khấu tập kích, toàn trang hơn trăm nhân khẩu chỉ có mình hắn sống sót trở về báo tin.
Huyện lệnh Trần Chấn nhận được tin ấy khiếp sợ vô cùng, vội vàng triệu Huyện thừa, Huyện úy cùng các bộ tiểu lại đến nghị sự
Phần lớn quan lại đều cho rằng nên đóng cửa thành, ra lệnh giới nghiêm toàn thành, sau đó phái người hỏa tốc thông báo cho Nam Dương Thái Thú Tần Hiệt đại nhân, thỉnh Thái Thú đại nhân phái binh thanh trừ. Chỉ có Tặc Tào Duyện Lý Nghiêm không cho là đúng, cho rằng có hơn trăm tên lưu khấu cỏn con, không đủ lấy làm sợ hãi, cũng không cần phải nhọc tâm Thái thú điều binh khiển tướng đến, dựa vào Quận quốc binh của Phục Dương huyện cũng đủ tiêu diệt đám này.
Lý Nghiêm, tự Chính Phương, người Nam Dương, lúc này chỉ mới tuổi, được bổ nhiệm làm Tặc Tào Duyện của Phục Dương huyện, là một chức quan nhỏ có nhiệm vụ trong coi việc truy bắt đạo tặc trong vùng, bởi vì rất có năng lực, nên được Huyện lệnh Trần Chấn cực kì thưởng thức.
Có người chất vấn: " Lý Nghiêm, ngươi dựa vào cái gì mà khẳng định lưu khấu chỉ có hơn trăm người?"
Lý Nghiêm ha hả cười, chỉ vào Trương Cầu nói: " Trương quản gia mặc dù mập mạp, nhưng một thân mập mạp ấy cũng không quá trăm cân, đủ cho bao nhiêu người ăn no một bữa? Cho nên tại hạ dám nói rằng, lưu khấu bất quá có hơn trăm người mà thôi."
Chúng nhận sặc cười, Huyện lệnh Trần Chấn lại càng cực kì đồng ý.
Lý Nghiêm phất ống tay áo, tiêu sái nói: " Đại nhân, Nam Dương Hoàng Cân đã bị Tần đại nhân liên quân tiêu diệt, Hoàng Cân tặc khấu tẫn diệt cũng chỉ là việc dăm bữa nửa tháng, chỉ có một ít là bỏ chạy tứ tán. Đó chẳng qua chỉ là một đàm tàn binh bại tốt tụ tập lại mà thôi, tại hạ chỉ cần binh sĩ, là có thể tiêu diệt đám này, chém thủ cấp tặc khấu dâng lên đại nhân."
Trần Chấn tinh thần ổn định, vuốt nhẹ bộ râu, vui vẻ nói: " Bổn quan cấp cho ngươi binh sĩ, ngày mai canh ba thổi cơm, canh năm xuất chinh."
"Tại hạ tuân mệnh!"
Lý nghiêm ôm quyền bái lạy, khuôn mặt anh tuấn tuổi trẻ không khỏi hiện lên một tia đắc ý, hơn nữa hiện ra một tinh thần hừng hực quyết tâm. Đây chính là cơ hội trời ban để cho hắn, một đấng trượng phụ có thể kiến công lập nghiệp với đời.
…………………………………………
Uyển thành, Thái thú phủ
Vắn Sính xồng xộc chạy vào, hương đến Tần Hiệt đang đứng ngồi không yên nói: " Tỉ phu, có tin tức rồi."
Tần Hiệt bất ngờ khựng người lại, Hoàng Trung chư tướng đứng một bên cũng đồng loạt quay mặt lại, ánh mắt lộ vẻ phấn chấn, Hoàng Cân dư nghiệt trong một đêm giống như quỉ mị biến mất cuối cùng cũng có tin tức rồi sao?
Tần Hiệt vội vàng hỏi: " Hoàng Cân dư nghiệt bây giờ ở đâu?"
Văn Sính hít một hơi, trả lời: " Khoái mã bôn tẩu hướng đông được dặm, cuối cùng cũng thám thính được tin tức, có người dân đào nạn trốn trong bụi rậm từng thấy một đám Hoàng Cân tặc khấu đi về hướng đông nam, thiết nghĩ đó chính là Mã Dược cùng với tặc khấu bộ hạ."
Tần Hiệt sắc mặt khẽ biến, hỏi: " Gặp ở chỗ nào, đã bao lâu rồi?"
Văn Sính nói: " Tại Bỉ Dương huyện khu vực tây nam Thạch Đầu sơn, vào ngày hôm qua."
" Bỉ Dương huyện Thạch Đầu sơn! Vào ngày hôm qua?" Tần Hiệt kinh hãi nói. " Nếu nói như vậy, tặc khấu hiện tại đã đến địa giới Phục Dương rồi sao?"
Trâu Tĩnh là người hiểu rõ Nam Dương địa lí, nghe thấy thế thì cả kinh nói: " Phục Dương là đại tướng quân cố hương, nếu như bị tắc khấu quấy nhiễu, chỉ sợ đại tướng quân sẽ nổi cơn lôi đình a."
Tần Hiệt nhíu mày nói: " Nếu được như thế thì còn tốt, nhưng mà lão phụ thân của đại tướng quân lại đang ở tại Phục Dương thành, một khi … hậu quả thật sự là không dám nghĩ đến a."
Tất cả mọi người đều tái mặt, đều không dám nghĩ một khi lão phụ thân của đại tướng quân gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, thì sẽ xảy ra dạng gì hậu quả? Chỉ sợ tất cả mọi người ở đây đều phải rơi đầu. Lát sau, Giang Hạ Thái Mạo mới tỉnh táo lại, không cho là đúng nói: " Mã Dược lưu khấu chì có hơn ngàn người, Phục Dương huyện trú đóng cũng có quận quốc binh, xuất binh tiễu trừ có thể còn không được, nhưng thủ thành thì chẳng thoải mái có thừa sao?"
Hoàng Trung ngưng giọng nói: " Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Đại nhân, phải nhanh chóng xuất binh truy kích!
Tần Hiệt nghe vậy chấn tỉnh, nghiêm giọng nói: " Chư tướng nghe lệnh."