Gió xuân ấm áp thổi dọc trên vùng đất hoang, nhưng không cách nào sưởi ấm được trái tim lạnh giá của Mã Dược. Máu tươi của mấy vạn giặc Khăn Vàng cũng không có cách nào đổi được mảy may thương hại trong lòng Mã Dược.
Đây là thời buổi loạn lạc, là thế giới người ăn thịt người chứ không phải thời buổi thái bình thịnh trị.
Không ai cứu nổi bọn họ kể từ khi bọn họ nổi dậy đi theo Ba Vũ giết chết quan lại bắt đầu tạo phản, thì số mệnh của bọn họ cũng đã được định! Vận mệnh duy nhất chờ đợi bọn họ, đó là bị quân Hán chém đầu trở thành một đầu lâu đẫm máu để quân Hán đem đổi lấy tiền thưởng. Ngay cả khi Mã Dược nguyện ý trả giá bằng sinh mạng của toàn bộ tám trăm lưu khấu để cứu bọn họ thì cũng chỉ có thể đổi lấy cuộc sống tạm thời của bọn họ. Cuối cùng bọn họ cũng vẫn phải ngã dưới lưỡi đao của quân Hán.
Nếu vận mệnh của giặc Khăn Vàng đã được xác định thì sao lại phải hi sinh vô ích tính mạng của tám trăm tráng sĩ dũng mãnh và dữ tợn kia? Điều đó hoàn toàn không cần thiết! Mà cũng chẳng hề có ý nghĩa!
Mã Dược không phải phật sống của muôn nhà, lại càng không phải là vua một nước. Hắn không có nghĩa vụ bảo toàn tính mạng cho giặc Khăn Vàng, càng không có quyền lực để ra lệnh bắt tám trăm lưu khấu phải hi sinh tính mạng của mình để dấn thân đi cứu vớt bọn họ. Sinh ra phải thời loạn lạc, tính mạng của ai cũng không quí hơn của người khác. Khỏe thắng yếu, người nhanh chân thì sống sót cho tới bây giờ qui luật tự nhiên tàn khốc đó là duy nhất ở đây.
" Lộc cộc, lộc cộc ~~"
Tiếng vó ngựa dồn dập chợt vang lên làm Mã Dược giật mình tỉnh lại từ cơn suy ngẫm. Hắn thản nhiên ngẩng đầu chỉ thấy giữa lớp bụi mù có vài kị mã phi như bay đang từ phía trước lướt tới. Một nụ cười lạnh lùng đọng lại ở khóe miệng Mã Dược. Bởi vì những kị sĩ đang phi nước đại kia chính là Ba Vũ, Liêu Hóa, Bành Thoát, Tôn Trọng và Bành Hỉ năm người.
Đi tới trước mặt Mã Dược, năm người nhảy xuống ngựa vội vã chắp tay vái: "Mạt tướng tham kiến đại soái".
"Miễn" Mã Dược lạnh nhạt nói: "Mọi người đã bố trí chỗ cắm trại chưa?
"Khởi bẩm đại soái, cũng đã hạ trại xong".
Ánh mắt Mã Dược dừng ở Ba Vũ, sắc mặt đột nhiên sa sầm lại mà hỏi: "Ba Vũ!"
Thân hình Ba Vũ chấn động vội ôm quyền nói: "Có mạt tướng".
"Ngươi có biết tội của ngươi không?"
Trong lòng Ba Vũ như có tảng đá đè vào nhưng vẫn cố chống lại: "Mạt tướng không biết?"
Mã Dược lãnh đạm nói: "Ngươi không tuân quân lệnh, không đợi quân bản bộ của Liêu Hóa cùng đến tụ họp, lại tự tiện đem quân xuất kích để cho quân Hán có cơ hội dẫn đến toàn quân Khăn Vàng thất bại. Trận thua ở Trường xã đều bởi do ngươi gây ra. Há chẳng phải do sự ngu dốt của ngươi sao?"
Ba Vũ biến sắc mặt nói: "Đại soái trách phạt thế nào?"
Mã Dược lạnh lùng nói: "Điển Vi!"
Điển Vi tựa như ác quỉ tiến lên một bước vươn cánh tay lông lá xồm xoàm mà ảm đạm nói: "Có!"
"Đem người này đi chém đầu!"
"Tuân lệnh!"
Điển Vi hừ lạnh một tiếng bước lên một bước đã sớm giơ Ba Vũ lên như xách gà con. Ba Vũ ra sức giãy giụa nhưng cảm thấy cả người vẫn bị nâng khỏi mặt đất, giống như bị kẹp sắt giữ lại không làm sao thoát ra cho được. Nhất thời bị làm cho sợ hãi đến trắng bệch mặt cao giọng hô lớn: "Mã Dược! Thất phu, tặc tử ngươi dám ~~"
Mã Dược lạnh lùng nhìn lướt qua Liêu Hóa, Bành Thoát chúng nhân một lượt rồi sa sầm nói: "Xem ta có dám hay không, giết!"
Ánh mắt Điển Vi nghiêm lại rồi dùng tay phải ôm Ba Vũ dùng sức xiết vào hàm. Chỉ nghe thấy ọ ọe một tiếng, Ba Vũ đang kêu thảm thiết đột nhiên ngừng lại. Trong máu bay tung tóe, đầu Ba Vũ đã bị Điển Vi vặn sống đứt rời. Máu sền sệt chảy ra khỏi miệng để lộ ra xương trắng, cảnh tượng thật làm kinh lòng người.
Bành Thoát và Tôn Trọng lập tức sợ đến mức mặt trắng bệch, hồn phách như bay cả đi mất. Liêu Hóa và Biện Hỉ cũng ngó đi nơi khác không đành lòng nhìn.
Mã Dược đưa mắt nhìn vào Liêu Hóa trầm giọng nói: "Liêu Hóa!"
Vóc dáng uy vũ của Liêu Hóa run lên, tiến lên một bước ngẩng cao đầu nói: "Có mạt tướng"
Mã Dược nói: "Từ hôm nay trở đi, quân bản bộ của Ba Vũ do ngươi thống lãnh"
Liêu Hóa ôm quyền nói: "Mạt tướng tuân lệnh"
Mã Dược lạnh lùng nhìn qua bốn người một lượt, lại trầm giọng nói: "Trong vòng mười ngày các đạo quân nhất loạt giao nộp ngựa chiến hiện có, mang về đại doanh giao nộp. Nếu tự tiện giữ lại, giết không tha ~~"
"Tuân lệnh!"
Bốn người Liêu Hóa vừa đi thì Chu Thương, Bùi Nguyên Thiệu trước sau lại đến.
Mã Dược hỏi: "Chu Thương, thương vong của trọng mã thiết kị như thế nào?"
Chu Thương là thống lính của hơn trăm trọng giáp thiết kị kia, có Bùi Nguyên Thiệu trợ giúp khó nhọc tháo mũ sắt che kín ra khỏi đầu rồi đáp: "Khởi bẩm đại đầu lĩnh, chết trận hai sáu người, trọng thương ba mươi ba người, tổn thất chiến mã là bốn mươi tám con!"
Mã Dược nghe vậy lập tức chau mày. Có hơn trăm kị sĩ trọng giáp thiết kị, đánh một trận đã tổn hao gần một nửa! Xem ra trọng giáp thiết kị giống như dao hai lưỡi. Uy lực đương nhiên là mạnh mẽ, chỉ bằng hơn trăm kị mã là có thể đập nát phòng tuyến của mấy nghìn quân Hán. Nhưng tổn thất cũng tương đối kinh người, tám trăm lưu khấu thực không thể chịu nổi!
Nó cũng tựa như một mãnh tướng chỉ công không thủ. Cùng lúc đánh bại địch nhân thì cũng thường thường bị người đả thương nặng. Hơn nữa ở chuyển đồ trên đường, vì vẫn phải đảm bảo tốc độ hành quân nên phải dành riêng một chiến mã để chở cả bao trọng giáp. Cho nên một trọng giáp thiết kị phải chiếm dụng tới hai chiến mã. Cái này đối với tám trăm lưu khấu đang thiếu hụt chiến mã mà nói thì đúng là càng khó hăn hơn.
" Hà ~"
Mã Dược ngửa mặt lên trời thở dài nặng nề, biết là trọng giáp thiết kị có uy lực kinh người, nhưng đối với giai đoạn hiện nay của tám trăm lưu khấu mà nói thì thực sự không phải là sự lựa chọn tốt nhất. Đợi sau khi bổ sung chỉnh tề một lần nữa thì hơn trăm kị sĩ trọng giáp thiết kị này mới có thể dễ dàng tham chiến. Sự tồn tại của đội kị binh này càng tăng hiệu quả uy hiếp khi tham chiến trực tiếp.
Mã Dược đưa mắt nhìn về Bùi Nguyên Thiệu hỏi: "Thu dọn chiến trường xong chưa?"
Bùi Nguyên Thiệu ngẩng cao đầu nói; "Đã thu dọn xong".
"Nói đi".
"Giết chết hơn bốn nghìn quân Hán, ước chừng vài trăm tên chạy thoát vào rừng rậm. Thu được hơn bốn nghìn bộ áo giáp da còn tốt, áo giáp sắt hai trăm bộ, trường cung hoàn hảo sáu trăm chiếc, trường mâu một nghìn sáu trăm cái, mã tấu hơn hai nghìn chiếc, thuẫn hoàn hảo một nghìn hai trăm bộ, riêng (khác) có đồ cắm trại khác, một số lương thực và xe chở hàng nặng"
Ánh mắt Mã Dược nghiêm nghị mà sầm mặt hỏi: "Tù binh Hán quân đâu?"
Bùi Nguyên Thiệu bình tĩnh trầm giọng đáp: "Toàn bộ quân Hán chết trận, không có tù binh"
Đằng sau Mã Dược, Quách Đồ lại hơi rùng mình lần nữa. Không có khả năng là không một tên quân Hán nào không chịu làm tù binh. Hơn phân nửa là do Mã Dược ngại tù binh gây phiền phức nên ra lệnh chém chết. Vẫn cách gọi mĩ miều "toàn bộ chết trận", nghĩ tới đây trong lòng Quách Đồ lại thầm nghĩ: "đồ tể, quả thực là đồ tể".
Mã Dược không biết Quách Đồ ở đằng sau đang mắng thầm hắn, hỏi tiếp: "Thương vong của quân ta như thế nào?"
"Chỉ bị quân Hán ném đầu thương trở lại làm bị thương hơn hai mươi người, một người chết, chiến mã tổn thất hai sáu con"
"Phải rồi ~ binh khí không làm nên chiến thắng" Mã Dược gật đầu trầm giọng nói: " Tất cả các huynh đệ cũng đã cực khổ. Truyền lệnh, lập tức tấn công Trường xã, sau khi phá thành cho năm ngày tự do!"
"Tuân lệnh!"
Bùi Nguyên Thiệu sang sảng đáp một tiếng, tức thời trong mắt không khỏi toát ra hưng phấn.
Quận Trần Lưu, huyện Toan Tảo
Cả tòa thành trì đang rừng rực cháy, đầy tiếng than vãn. Khắp chốn đầy đường đều là tử thi, máu hồng nhuộm đỏ các phiến đá lát đường xanh thẫm. Trương Lương tay cầm mã tấu máu me đầy mặt từ đại môn nha huyện lao ra. Trình Viễn Chí và Cao Thăng hộ vệ tả hữu hai bên. Phía sau ba người, hơn trăm vô lại cầm mộc côn, vũ khí sắc nhọn la hét đi theo.
"Ngao ~~"
Trương Lương vung tay lên trời phấn khởi hú to. Điên cuồng phát tiết hết nỗi buồn bực, phẫn nộ đến cùng cực ở trong lòng. Kể từ khi thua trận ở Nghiễm Tông, đại ca bỏ mạng tới nay, Trương Lương đã kìm nén nỗi tức giận ở trong lòng, nay rốt cuộc đã phát tiết theo tiếng hú dài dài.
Trên con đườnglớn trong thành, Hà Nghi chỉ huy một đám cướp sải bước qua tử thi ngổn ngang rồi quì bừa xuống ở trên lề đường nói sang sảng: "Hà Nghi ra mắt Tam tướng quân"
"Bái kiến Tam tướng quân ~~"
Phía sau Hà Nghi, mấy trăm tên cướp cũng vái lạy.
"Tất cả đứng lên đi". Trương Lương cúi mình oai nghiêm bệ vệ liếc qua bọn giặc cướp rồi cao giọng nói: "Chờ Khăn Vàng lại phục hồi, thiên hạ ổn định thì các ngươi đều làm tướng, phong vạn hộ hầu!"
"Tạ ơn Tam tướng quân!"
Dáng vẻ tham lam chẳng mấy chốc hiện lên trên mặt mấy trăm tên cướp. Mỗi tên lồm cồm đứng dậy, ánh mắt nhìn Trương Lương đã không giống như vừa rồi nữa. Trong lòng Trương Lương lạnh lùng cười một tiếng mà yên lặng thầm cầu khẩn: đại ca, huynh hãy yên lòng nghỉ ngơi đi. Tam đệ tuyệt sẽ không phụ bạc kì vọng của huynh, nhất định sẽ thực hiện trách nhiệm và lí tưởng mà huynh ấp ủ"
Hà Nghi hỏi: "Không phải Tam tướng quân theo Đại hiền Lương sư đánh chiếm Kí châu sao? Hà cớ gì mà lại tự mình tới Trần Lưu?"
Vẻ mặt Trình Viễn Chí buồn bã đang muốn trả lời thành thực. Trương Lương đã sớm trả lời trước: "Kí châu đã dẹp xong, Đại hiền Lương sư phát hơn bảy mươi vạn binh chia làm bảy đường đang muốn tấn công các châu quận xung quanh. Bản soái thống lĩnh năm vạn quân tinh nhuệ phụng thánh chỉ của Đại hiền Lương sư tới đây đánh chiếm Duyện châu. Thích Tài, Giai Tình hai tướng trước tới Toan tảo thăm dò quân tình. Không nghĩ lại bị Hán tặc phát giác, may mắn nhờ vả thuộc hạ Hà tướng quân cứu giúp. Nếu không suýt làm hỏng đại sự".
Trình Viễn Chí và Cao Thăng nghe Trương Lương nói vậy, thoạt tiên là ngẩn người ra, sau mớt chợt hiểu ra. Đứng sau lưng Trương Lương trao đối ánh mắt với nhau, cả hai đều thấy từ ánh mắt đối phương có tia vui mừng và thán phục.
"Tam tướng quân việc gì phải khách khí" Hà Nghi cười ha hả nói: "Chỉ không biết đợi đại quân khi nào thì tới để mạt tướng sớm chuẩn bị thật nhiều thức ăn rượu thịt".
Trương Lương lạnh nhạt nói: "Đại quân đang ở bờ bắc sông Hoàng Hà. Cần có thời gian để qua sông. Hà tướng quân có thể thống lĩnh quân bản bộ theo bản soái tấn công các huyện xung quanh Toan tảo để tích lũy lương thảo chờ đợi, có được không?"
Hà Nghi sang sảng đáp: " Hà Nghi ~~ trông chờ sự sai khiến của Tam tướng quân!"
Vẻ mặt Trương Lương lạnh lùng nghiêm trang nói: "Đã thế ~ Hà Nghi nghe lệnh!"
Trần Lưu thành, nha phủ Thái thú.
Quan văn Trường sử Phan Úc vội vội vàng vàng chạy vào hậu viện, giơ cao tay hô: "Đại nhân, đại nhân ~~"
Trần lưu Thái thú Khổng Dung đang ngồi trước cửa sổ uống rượu một mình liền vội ra đón: "Nguyên Mậu (tên tự của Phan Úc) có chuyện gì nguy cấp?"
Phan Úc hoảng sợ nói: "Đại sự hỏng mất rồi?"
Khổng Dung nhướng mày không vui nói: "Giờ đang tiết xuân tươi đẹp, khí hậu hợp thời, hà cớ gì mà nói những chuyện gở như vây?"
Phan Úc sợ hãi lau lau mồ hôi run rẩy nói: "Bại quân vừa mới hồi báo, một trận Trường xã, đại quân năm ngàn người của Hiếu Tiên đã hoàn toàn tan rã. Hơn nữa ở giặc Khăn Vàng ở Toan Tảo phục hồi. Thế giặc rất lớn giờ đã đến mấy vạn tên đang cướp bóc các huyện lị xung quanh. Các huyện Phong Khâu, Tiểu Hoàng, Bình Khâu, Đông Hôn tất cả đều gửi cấp báo ~~"
"Cái gì?" Khổng Dung hoảng sợ nói thất thanh: "Hiếu Tiên đã tự vẫn tại trạn sao, quân Khăn Vàng lại phục hồi à!?"
Phan Úc nói: "Đại nhân, nghịch tặc đã có âm mưu lâu dài, chẳng qua ngại quân uy nên không dám tự tiện. Nay đại quân Hiếu Tiên nam tiến là khiến cho bọn nghịch tặc thừa dịp sai lầm của chúng ta ~~"
Khổng Dung dùng tay đỡ trán, lông mày chau lại thong thả hỏi: "Đại quân Hiếu Tiên tan rã, có đúng vậy không?"
Phan Úc đáp: "Đúng vậy!"
Khổng Dung hỏi: "Nghịch tặc Khăn Vàng chẳng qua là lũ ô hợp, quân bản bộ của Hiếu Tiên đều là quân tinh nhuệ. Làm sao mà đánh một trận là tan?"
Phan Úc nói: " Đại nhân có điều không biết. Khi quân của Hiếu Tiên tới, quân Khăn Vàng ởDĩnh Xuyên binh bại như núi đổ. Không hiểu sao mà tám trăm lưu khấu bỗng nhiên xuất hiện chém giết. Quân ta ứng phó không kịp nên bại trong phút chốc. Đối phương là kị binh, chúng ta là bộ binh. Hơn năm ngàn tướng sĩ chỉ còn mấy trăm người còn sống sót trở về.
Khổng Dung thất sắc hỏi: "Tám trăm lưu khấu! Chính là tám trăm lưu khấu tai ngược đến từ Nam dương?
Phan Úc đáp: " Hẳn là như vậy"
Khổng Dung gay gắt tự chỉ trích: "Chúng ta đã khinh địch rồi. Sớm biết như thế này thì phải chờ đại quân triều đình tới, cùng hợp lực bao vây tiêu diệt mới đúng. Bây giờ toàn thể quân bản bộ của Hiếu Tiên đã không còn, binh lực của Trần Lưu đã điều đi hết rồi, phòng vệ trống rỗng. Lại thêm nghịch tặc Toan Tảo hồi phục, các huyện xung quanh cấp báo, nên làm thế nào cho phải?"
Phan Úc đáp: "Kế sách bây giờ cũng chỉ có thể là cho người gấp rút chạy tám trăm dặm đường thượng tấu lên triều đình để thỉnh cầu đại quân đến đây trấn áp".
Khổng Dung cau mày nói: "Đại quân triều đình ở xa Lạc dương. Ngay cả mấy ngày liên tiếp cấp báo thì cũng cần thời gian nửa tháng. Sợ rằng nước xa khó cứu lửa gần. Ta e rằng Mã Dược chỉ huy tám trăm lưu khấu từ Dĩnh Xuyên mà bắc tiến đến Trần Lưu, mưu đồ cùng quân Khăn Vàng sở tại ở Toan Tảo hợp lực thì đại cuộc Duyện châu đi hỏng mất".
Phan Úc nói: "Thế giờ phải làm sao đây?"
Khổng Dung nói: "Có thể nhanh chóng phái ngựa trạm trước đi Xương ấp (thủ phủ Duyện châu), Thứ sử Duyện châu Lưu Đại đại nhân dưới trướng có rất nhiều tinh binh mãnh tướng, tin rằng vui lòng phát binh tương trợ".
Trường xã, hậu viện nha huyện.
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương …"
Ca từ thanh nhã êm tai, tiếng ca trong trẻo vấn vương trong đầu làm cho con chim nhỏ lưu luyến ở lại mà quên cả về.
Trâu Ngọc Nương mặc áo mỏng trắng hơn tuyết. Tóc mượt như mây vấn cao. Đang ngồi kề cửa sổ chơi đàn tranh, chỉ thấy cánh tay ngọc của nàng chầm chậm múa lượn. Điệu bộ phong nhã, thân thể uyển chuyển thướt tha mê người chợt ẩn chợt hiện trong áo mỏng trắng toát. Trong khoảnh khắc âm thanh êm tai tựa như điệu Cao Sơn Lưu Thủy từ đàn tranh phát ra …
Mã Dược cầm trong tay chung rượu đi một mình tới rồi nói: "Rượu đâu"
Lưu Nghiên quì ở một bên khẽ uốn mình chậm rãi đứng dậy, nâng bầu rượu trên bàn đi đến rót vào chung của Mã Dược.
"Ực"
Mã Dược nâng li rượu ngon lên làm một hơi cạn sạch. Ánh mắt bắt đầu trở nên cuồng loạn. Bên ngoài huyện nha, cả tòa thành trì bốc cháy rừng rực đang rên rỉ. Tám trăm lưu khấu cũng là người, sau mỗi lần huyết chiến đều phải điên cuồng phát tiết. Mã Dược cũng là người nên hắn cũng cần phát tiết.
"Ực"
Mã Dược vừa nốc hết một chung rượu trong lòng đã bắt đầu bốc cháy hừng hực, ánh mắt tựa lang sói đang ngắm nhìn mỏng trắng ngần trên người Trâu Ngọc Nương. Từ lưng đến hông là những đường cong tha thướt mê hồn, Lưu Nghiên quì một bên lặng lẽ thở dài, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Trâu Ngọc Nương rồi đứng dậy lui ra ngoài.
"Hay, khúc nữa đi"
Mã Dược cầm chung rượu trên bàn lên tợp một ngụm lớn, nụ cười tà ác đã hiện lên ở khóe miệng.
"Tranh"
Tiếng đàn cuối cùng của Trâu Ngọc Nương nhẹ nhàng phát ra. Dư âm du dương vấn vương chưa dứt thì một cánh tay vạm vỡ rắn rỏi từ xa đã sớm vươn tới tìm kiếm, lập tức đặt ở eo lưng mảnh khảnh của nàng rồi ôm lấy. Cơn gió thổi qua bạch y làm tay áo bỏ không uyển chuyển phất phơ múa lượn che khuất đôi mắt quyến rũ mê người của Trâu Ngọc Nương. Không thể nhìn rõ hồn trong mắt của nàng, chỉ thấy đôi môi nhỏ khẽ hé, khuôn mặt đỏ hồng.
Mã Dược một tay ôm thân thể mượt mà của Trâu Ngọc Nương đi tới đệm gấm mềm mại đặt mạnh xuống. Trâu Ngọc Nương rên nhẹ một tiếng, áo mỏng trên người đã sớm bị Mã Dược cởi ra. Chỉ một thấy mĩ đồn căng tròn trắng bóng đã hiện ra trước mắt Mã Dược. Giữa hai khỏa tuyết đồn tròn tròn kẹp chặt là tuyệt phẩm mê người đã thành thục được kẹp chặt. Một chút mật lộ trong suốt đang từ khe hở ở giữa tuyệt phẩm nọ rỉ rả tràn ra.
Trâu Ngọc Nương rõ ràng đã cảm nhận được Mã Dược cũng đã xích lõa, ánh mắt bốc lửa hừng hực, gương mặt nàng đầy vẻ ngượng ngùng, hơi nóng từ cơ thể nàng bốc lên. Trâu Ngọc Nương nhịn không được buột miệng rên rỉ. Mã Dược đưa ánh mắt tựa lang sói mà nhìn không chớp đường cong ở eo lưng. Cặp đùi thon, vòng eo nhỏ nhắn của nàng đã sớm rơi vào ma trảo của Mã Dược. Vẻ quằn quại dường như chỉ làm Mã Dược muốn mơn trớn hơn. Chỉ thấy hai khỏa tuyết đồn nhè nhẹ lay động, cỏ mọc trong cốc như ẩn như hiện cám dỗ nỗi nhớ nhung hoài niệm vô hạn.
Trời ạ! Thực là cực phẩm!
Mã Dược cố kìm nén trong lòng câu chửi kinh điển của thế kỉ hai mốt. Rồi hắn ra sức vỗ một cái vào kiều đồn trắng nõn của Trâu Ngọc Nương. Thoáng chốc đã tháy hiện dấu ấn đỏ tươi của năm ngón tay. Trâu Ngọc Nương lập tức buột miệng rên rỉ. Tuyết đồn uốn éo về phía Mã Dược mà phát ra lời mời dụ dỗ vô hạn.
"Hô"
Mã Dược hít thật sâu, một tay vội vén vạt áo trước của mình. Một sừng thú hung ác đã sớm hiên ngang đứng lên không chờ tới lúc công thành, giờ thì ban sủng ái.
Từ sương phòng ra, Lưu Nghiên đang ngẩn ngơ đứng dựa vào gốc cây đào. Bỗng nghe trong nhà vang lên tiếng rên rỉ cao vút của Ngọc Nương. Trái tim Lưu Nghiên ngay lúc đó cũng đập thình thịch. Mặt cũng cảm thấy nóng bừng bừng, không chịu nổi việc nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ nữa nên hoảng loạn chạy đi.
Trong phòng tiếng thở dốc nặng nề của nam nhân cùng âm thanh mê người của Ngọc Nương vang ra càng lúc càng dồn dập.
Trụ sở vùng Tế bắc, huyện Lô, nhà riêng của tướng Tế bắc Bảo Tín
Bảo Tín nhiệt tình mời tám vị khách vào phòng khách, sau đó cúi đầu vái nhẹ rồi cao giọng nói: " Nếu không có chư vị liều mình cứu giúp thì Tín này đã chết về tay giặc rồi. Xin nhận một xá"
Trong tám người kia, hai người cầm đầu đều tài giỏi siêu quần, kiệt xuất mạnh mẽ nhìn qua đều thấy ngời ngợi phong thái thu phục lòng người. Còn sáu người tùy tùng dáng vẻ cũng đều có chút bất phàm. Nhất là một người thân cao khoảng chín thước sắc mặt đỏ thẫm thập phần uy vũ. Lại một người thân cao tám thước mặt đen như nhọ nồi. Một đôi mắt sinh ra đã tựa như hung thần ác sát làm cho người ta thập phần kinh sợ. Còn bốn người khác cũng đều có dáng vẻ hùng tráng.
Hai người cầm đầu đều đưa tay đỡ Bảo Tín lên, một người trong đó mỉm cười nói: "Bảo đại nhân cần gì phải như thế, đều là mệnh quan triều đình với nhau, lẽ nào lại không tương trợ".
Bảo Tín nói: " Không biết quí vị cao tính đại danh thì xưng hô như thế nào?"
Một người trong đó nói: " Tại hạ Tào Tháo, tự là Mạnh Đức là đô úy Nghiễm Bình. Bốn vị phía sau đều là đệ đệ trong tộc Hạ Hầu Đôn, Hai Hầu Uyên, Tào Nhân, em út Tào Hồng. Còn vị kia là huyện úy Bình Nguyên Lưu Bị, là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh vương dòng dõi đế vương. Hai vị phía sau là huynh đệ kết nghĩa của Huyền đức, Quan Vũ và Trương Phi.
Quan Vũ Trương Phi, Hạ Hầu Đôn chờ sáu người xếp hàng xong thì cùng cúi người hành lễ với Bảo Tín, khảng khái nói: "Chúng tôi bái kiến Bảo đại nhân!"
Bảo Tín khiên tốn nói: "Đều là tráng sĩ cả, xin mời ngồi".
Bảo Tín mời Tào Tháo ngồi xong, phân theo ngôi vị chủ khách sớm có gia nô mang rượu Tịch ngư quán dâng lên. Bảo tín nâng chung rượu lên cao giọng nói: "Rượu nhạt một chén, tỏ lòng tạ ý, chư vị ~~ xin mời ~~"
Rượu được ba tuần, Bảo Tín mượn hơi men mới hỏi: "Lần này may mắn được Mạnh Đức, Huyền Đức tương trợ mới tránh được đại nạn. Nếu không phải hai vị đến thì quân tốt bản bộ của tại hạ đều đã bị hại bởi tay sơn tặc Thiên Tần. Chẳng hay hai vị đại nhân vì sao lại dẫn quân tới Tế bắc? Chẳng lẽ các vị thông tỏ tiên tri, thậm chí biết được tại hạ gặp nạn? Ha ha …"
Tào Tháo cười nói: "Bảo đại nhân cười chê rồi, Tháo này làm sao có được bản lĩnh như vậy? Tất cả bởi vì trong quận Dĩnh Xuyên ở phía nam có giặc Khăn Vàng nổi dậy gây hại quá mức, khiến cho Trường sử Dĩnh Xuyên Lưu Phức sai sứ cầu viện. Có câu nói: thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Tháo tôi thực không đành lòng để dân chúng Dĩnh xuyên chịu cơn hoạn nạn, nên cố khởi binh muốn đi giết giặc. Trên đường đi qua huyện Bình Nguyên gặp Huyền Đức công cũng có ý đó cho nên kết bạn đồng hành"
Bảo Tín giơ ngón tay cái lên khen: "Mạnh Đức, Huyền Đức thật là nghĩa sĩ, tại hạ xin bái phục! Nếu không phải lũ giặc Thái sơn xâm phạm quấy nhiễu trong vùng thì tại hạ nhất định cũng nguyện cùng đi".
Tào Tháo khảng khái nói: "Nếu bọn giặc Thái sơn làm loạn, quấy rầy vùng Tế bắc thì chúng ta há có thể khoanh tay đứng nhìn, xin cũng đem quân cùng phá giặc".
Lưu Bị cũng nói: "Tất nhiên, Mạnh Đức nói rất hợp ý ta".
Bảo Tín vui mừng nói: " Như vậy, phá giặc Thái sơn xong thì Tín tôi xin thống lĩnh binh mã Tế bắc xuôi nam cùng đến Dĩnh xuyên được chăng?"
"Rất tốt, rất tốt!"
Tào Tháo và Lưu Bị liếc nhìn nhau rồi cùng cười vang.
Đêm đen như mực, sương phòng hậu viện huyện Trường xã.
Tiết trời dù đã ấm áp, nhưng ban đêm thì Dĩnh Xuyên vẫn lạnh lẽo như băng. Một vừng trăng sáng tỏ treo trên cao, trải ánh sáng lành lạnh xuống nhân gian. Mã Dược toàn thân không một mảnh vải đứng trước cửa sổ, hít thật sâu một hơi không khí trong lành. Ánh mắt lướt qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cây cỏ mông lung trong màn đêm sâu thẳm.
Từ bên tai truyền đến tiếng thở nhè nhẹ, Mã Dược đột nhiên cúi đầu. Thân thể mềm mại mê người của Trâu Ngọc Nương không ngờ đột nhiên hiện ra trước mắt. Chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm. Thêm một phân thì quá béo, còn giảm một phân lại quá gầy. … đùi trắng, mông vểnh eo thon, chỗ lờ mờ như chuông, cám dỗ người ta hoài niệm thực sự có thể nói là vưu vật.
Trâu Ngọc Nương, nữ nhân này làm cho Mã Dược càng ngày càng cảm thấy không đoán được. Đúng ra thì nàng phải hận hắn mới phải, dù sao thì hắn cũng đã phá hủy mọi thứ của nàng. Làm cho nàng từ tiểu thư khuê các trở thành nô lệ tình dục cho nam nhân phát tiết nhục dục. Nàng chẳng có lí do gì mà không hận hắn, nhưng lại làm cho Mã Dược cảm thấy là vô căn cứ. Từ trong mắt Trâu Ngọc Nương hắn không hề nhìn thấy một tí thù hận nào. Bạn đang đọc chuyện tại
Mã Dược thầm kín lắc đầu, tâm địa của nữ nhân vĩnh viễn hắn không thể đoán được. Cũng chẳng cần làm rõ, bây giờ căn bản là hắn không có lòng dạ nào để bận tâm đến suy nghĩ của các nàng, đến cảm nhận của các nàng. Mọi sự chú ý của hắn đều đặt vào tám trăm lưu khấu. Nếu hắn muốn sống sót thì tám trăm lưu khấu chính là cơ may sống sót duy nhất của hắn.
Mã Dược tựa như đang trong trò đánh cuộc đi trên dây thép, mà tám trăm lưu khấu trong tay hắn là tiền đặt cọc duy nhất. Cho nên mỗi lần đánh cuộc đều là mang sinh mạng ra để đặt. Chỉ cần thua một lần thì toàn bộ cuộc chơi kết thúc. Mà đối thủ của hắn lại có thể vốn liếng vô hạn, xem ra bất kể đánh thua bao nhiêu lần đều không có thiệt hại căn bản.
Ngước mắt nhìn trăng sáng vằng vặc trên trời mà trong mắt Mã Dược đều thấy mịt mùng. Bất kể trước mặt mọi người hắn lạnh lùng như thế nào, tàn nhẫn như thế nào, phóng túng ngạo mạn như thế nào; thì chỉ có những lúc một mình như thế này Mã Dược mới thấy từ trong lòng toát ra sự lưỡng lự và bất lực. Mã Dược dù sao cũng không phải người máy lạnh lùng, hắn cũng là người có xương có thịt, cũng cảm thấy rối trí và sợ hãi, cũng cảm thấy hoài nghi và bất lực như ai. Năm năm, ròng rã năm năm cơ đấy. Bằng cách nào mà có thể chịu đựng suốt thời gian những năm năm dài đầy gian khó?
Nghĩ đến lão đạo Trương Giác ở Kí châu không biết có tranh thủ thời gian không.(thời Hán thông tin lạc hậu nên Mã Dược không biết toàn bộ quân Khăn Vàng Kí châu đã bị tiêu diệt). Một khi triều đình đại Hán quá tức giận mà điều đại quân tới đây tiễu phạt thì tám trăm lưu khấu của hắn có còn bay nhảy tùy ý như bây giờ không?
Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung đều là danh tướng thời Hán mạt, họ thống lĩnh quân Hán rất tinh nhuệ. lPhe cánh của Tần Hiệt, Viên Thuật không thể so sánh với hai tướng trên, càng không thể xếp cùng hạng như Triệu Khiêm, Mao Giới. Đánh một trận Bạch long than, chính mắt Mã Dược từng thấy quân Hán của Chu Tuyển thật mạnh khỏe, tuyệt đối là đối thủ rất đáng gờm của tám trăm lưu khấu.
Quân Hán không phải tầm thường. Tam quốc thời Hán mạt càng nhiều nhân tài xuất hiện. Chỗ xa không nói, chỉ thủ hạ dưới tay Viên Thuật tựa như lũ vũ phu mà thực thi một kế mọn là có thể trục xuất tám tăm lưu khấu của hắn ra khỏi Nam Dương! Mã Dược thậm chí không có dù chỉ một cơ hội, chỉ có thể bị tống khứ đi. Còn Dĩnh Xuyên? Dĩnh Xuyên càng có nhiều nhân tài xuất chúng. Hề Chí Tài, Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du chẳng phải là những người như sao sáng trong vùng? Nói không chừng đến ngày nào đó bốn người kia đều hoành không xuất thế thì liệu có còn những ngày an nhàn cho tám trăm lưu khấu không?
Rất hiển nhiên dù đến giờ thì chạy trốn không phải là mưu kế lâu dài. Bởi chờ khi Đại Hán khôi phục lại chế độ châu mục. Châu mục các châu có được đại quyền ngang với quân phiệt, các châu đại Hán trở thành những nước lớn lớn nhỏ nhỏ. Đến lúc đó có còn chỗ để chạy trốn, còn không gian sinh tồn cho tám trăm lưu khấu hay không?
Nhưng mà nếu không … thì có thể làm sao bây giờ? Cách thứ nhất là đối địch với triều đình đại Hán: chỉ có thể chết nhanh hơn. … Giống như người sắp chết khát chỉ còn có thuốc độc, biết rõ uống thuốc thì sẽ chết nhưng không uống sẽ chết khát ngay, cái thống khổ bất đắc dĩ này thì chỉ có Mã Dược mới hiểu được.
"Cạch ~"
Cửa phòng đóng chặt bị nhẹ nhàng mở ra, bóng dáng Lưu Nghiên thanh tú nảy nở xuất hiện ở ngoài cửa.
"Mã Dược, Điêu Thuyền muội muội phái người đưa tin từ Lạc Dương tới!"
Mã Dược không cần quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân và xưng hô là cũng biết là Lưu Nghiên. Trong tám trăm lưu khấu, chỉ có Lưu Nghiên mới dám gọi thẳng tên của hắn.
"Điêu Thuyền?"
Mã Dược trong lòng vừa động, gần đây bận rộn với việc công thành làm cho hắn hầu như đã quên nữ nhân này, không biết nàng có tin gì cho mình từ Lạc Dương đây?
"Người đâu rồi?"
"Đang đợi ở tiền sảnh "
"Biết rồi, ta sẽ tới sau".
Mã Dược phẩy phẩy tay, Lưu Nghiên đóng cửa phòng rồi lặng lẽ rút đi.
A Man, Huyền Đức cùng hợp công.
Hai cọp đua tranh với một rồng
Gặp lúc cô cùng, người mới rõ,
Gian nan mới biết quý thành công.
Trung Nguyên nào đâu có thiếu anh tài, trăm vạn Hán quân tuy không cùng tiến đánh, nhưng chỉ với vài chi quân đội cũng đủ khiến Mã Dược phải đau đầu. Giờ đây với hai nhân vật nổi danh kiêu hùng cùng hợp lực đánh Lưu Khấu, Mã Dược phải đối phó ra sao? Muốn biết diễn biến tiếp theo như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ.