“ Ngày //, tự nhiên trong nhà mình lại đột ngột có thêm một thành viên mới nữa mới buồn cười chứ. Còn là em gái của Vũ Khải Nguyên mình sao? Mình không thích điều đó một chút nào. Con nhỏ đó thì có gì hay ho mà khiến ba mẹ lẫn cả Bin dành thời gian quan tâm, trong khi mình mới là người cần được họ quan tâm nhiều nhất chứ? Khiết Như, tao thật sự rất ghét mày đó!
Ngày //, lần đầu tiên trong đời mình bị con ranh đó lớn tiếng cãi lại mình. Không hiểu sao mình vì câu nói của nó mà trở nên rất tức giận. Đúng lúc mình đang muốn dạy dỗ nó thì Bin lại xuất hiện. Lúc đó mình rất muốn hét lớn rằng: Vũ Thiên Minh, anh rốt cuộc là khắc tinh hay anh trai của tôi vậy? Nhưng mà mình lại không làm được.
Cũng là ngày hôm đó, haha, cuối cùng thì Vũ Khải Nguyên mình cũng đã có cơ hội dạy dỗ cho con nhỏ đó một bài học vì tội dám tự tiện vào phòng mình. Cái bộ dạng khi cố gắng kìm chế không được khóc của nó thật sự rất tức cười. Lúc đó mình thật sự rất hả hê mà nói với bản thân: Vũ Khải Nguyên, mày đã đánh bại được nó rồi!
Và cuối cùng thì mình cũng đã khiến con nhỏ đó phải rời Vũ Gia. Kết quả là bị mami phạt quỳ gối một trận vì không biết thông cảm cho người khác. Nhưng mà ba mẹ không phải mình, làm sao hiểu được trong lòng mình nghĩ gì? Mình rất muốn tiếp nhận nó, nhưng mà mình lại làm không được.
Ngày //, đứa bé trước đó hai ngày bị mình đối xử không tốt đã biến mất. Cảm giác của mình khi được biết tin nó không còn thật sự rất khó tả. Mình lại càng bất ngờ hơn khi biết nó là hôn thê được ba mẹ chọn cho mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hôn thê tuổi của một thằng nhóc lêu lổng như mình sao? Vũ Khải Nguyên, mày đã từng nghĩ qua sau này lớn lên sẽ kết hôn với một đứa mày ghét cay ghét đắng không? Không! Chuyện đó không bao giờ xảy ra với mình!
Nếu sau này khi lớn lên, ngộ nhỡ, chúng ta cùng thích chung một người con gái. Anh có vì thương đứa em trai này, mà nhường cô ấy cho em không?
Một câu hỏi vớ vẩn nhất được thốt ra từ miệng mình sao? Mình cũng không biết tại sao lại hỏi Bin như vậy nữa. Nhưng mà mình lại biết được một điều rằng: Mình thật sự rất muốn nói lời xin lỗi với Khiết Như sau những gì mình đã gây ra. Nói với con bé: “ Mình rất muốn ở bên cạnh con bé ”
Ngày //, Khiết Như, nếu như em sống lại, anh nhất định sẽ đón nhận em, cho em một gia đình hoàn chỉnh nhất.
Ngày //, Khiết Như, sao em không trở lại?
Ngày //, Khiết Như, anh lại bắt đầu nhớ em rồi.. ”
- Anh muốn đón nhận tôi sao? Phải nói là tôi có cho anh cơ hội đó không mới đúng chứ. Vũ Khải Nguyên, khi mất đi rồi thì anh mới biết trân trọng, có quá muộn rồi không?
Nó vừa cầm lấy quyển nhật ký trên tay vừa luôn miệng nói lẫy Vũ Khải Nguyên. Nike bấy giờ đúng lúc từ bên ngoài mang sữa vào cho nó đã nghe rõ mồn một từng con chữ. Cười nhạt, chàng ta giữ chặt ly sữa vừa mới pha bước đến cạnh Khiết Như.
Anh biết là mình không xứng đáng để nó tha thứ sau tất cả những gì đã diễn ra, nhưng mà con người ai mà không có ít nhất một lần sai lầm trong đời chứ? Điều quan trọng nhất là người đó đã biết cố gắng bù đắp mọi tội lỗi của mình hay chưa thôi.
Khiết Như, cậu bé hiếu thắng của năm trước đã chết từ cái ngày cô bé mà cậu ta trù dập biến mất rồi. Còn người mà em đang đối diện hôm nay, đó chính là một Vũ Khải Nguyên hoàn chỉnh. Cả đời này dù tốt hay xấu anh ta cũng chỉ sống vì em, sống vì một mình em thôi. Em hiểu điều đó chứ?
- Chắc là em đang cảm thấy, anh là một người viết nhật ký nhạt nhẽo nhất từ trước đến giờ phải không?
Giọng nói phát ra ở bên cạnh khiến Khiết Như giật mình gấp nhanh quyển nhật ký còn đang đọc dang dở lại như cũ. Rồi đặt quyển nhật ký của Nike lại ngay ngắn lên bàn, nó quay gương mặt đang lúng túng lẫn tức giận đối diện Vũ Khải Nguyên.
Anh chợt cười, cúi xuống nhìn vào ly sữa mình đang cầm trước khi trao cho nó. Nhận lấy ly sữa còn đang ấm vừa mới pha từ tay của Khải Nguyên, gương mặt xinh xắn của Khiết Như trong phút chốc đanh lại. Quá khứ không vui lại ùa về rồi sao? Nhưng nó sẽ không như Vũ Khải Nguyên làm vỡ chiếc ly này biến chúng thành những mảnh thủy tinh rồi xô anh ta ngã như cách anh ta đã làm với nó đâu. Vì nếu nó làm như thế thì khác gì tên hỗn đản ngày trước chứ?
Thấy nó im lặng không nói gì, người con trai ở đối diện lại lần nữa khơi gợi:
- Khiết Như, nếu như lúc đó anh..
- Chuyện đã qua rồi, anh đừng nhắc lại nữa!
Nó cướp lời, ngước đôi mắt đo đỏ như sắp khóc lên nhìn anh. Nike thấy nó như vậy mà tim đau như dao cứa. Anh không những làm sai chỉ một lần, mà hầu như làm sai tất cả mọi chuyện từ khi người con gái anh yêu quay trở lại. Làm nó tổn thương, rồi tự tay làm tổn thương cả mình.
Rồi hít thở một hơi thật sâu, nó giữ chặt ly sữa tươi trong tay quay mặt sang hướng khác mỉm cười:
- Vũ Khải Nguyên, đúng là quyển nhật ký đó của anh rất nhạt nhẽo đó! Vì nó không hề có những trang tiếp theo, có chăng chỉ là những tờ giấy trắng vô nghĩa. Trả lời tôi biết đi, năm qua anh đã sống như thế nào sau khi biết tin tôi biến mất vậy? Còn nữa, tại sao trong nhật ký, những trang tiếp theo chỉ toàn là giấy trắng?
Tại biệt thự Pink. Bầu không khí hiện tại vô cùng căng thẳng khi có sự xuất hiện của Tiêu Nhiên. Anh ngồi đối diện với Anny nhưng không nói câu nào. Điều này làm cho Phong Vũ Di không ngừng đưa tay lau lau mồ hôi hột đang chảy. Nhìn cái gì mà nhìn? Cô có phải là thủ phạm khiến em gái yêu dấu của anh ta mất tích đâu cơ chứ! Hơn nữa đã có mấy tên đó đi tìm rồi còn gì? Anh muốn ăn tươi nuốt sống cô mới vừa lòng hả dạ sao?
- Khụ, anh họ, anh có khát nước không để em đi lấy?
Sau nhiều phút căng thẳng cô cũng đã lấy lại tinh thần lên tiếng hỏi Tiêu Nhiên. Người con trai ở đối diện vẫn không nói gì, ném ánh mắt hình viên đạn vào mặt cô lườm nguýt. Trời à, tại sao lúc đầu cô không đi luôn theo mất tên đó cho rồi? Giờ ngủ cũng không được, mà ngồi tiếp chuyện K.O cũng không xong a. Phong Vũ Di ơi là Phong Vũ Di! Ngày tàn của mày đến nhanh như vậy sao? Huhu, cô vẫn còn luyến tiếc cái Thế Giới tươi đẹp này lắm!
- Hihi, người ta nói khách đến nhà không trà thì cũng nước, để em đi lấy nước cho anh nha!
Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.
- Anh không cần nước, người anh cần là Khiết Như!