Anh họ, không biết bây giờ EB với Anny sao rồi nữa? Em rất lo lắng nếu như họ hiểu lầm nhau thì sao anh?
Đằng Diệp vừa nói vừa không ngừng lượn qua lượn lại trước mặt của Dục Luân, lại bị Addy tiện tay đem cô ngồi xuống bên cạnh mình, thở hắt một hơi dài:
- Đằng Diệp nghe này, EB không phải là trẻ con, chuyện của nó em không cần phải quá lo lắng đâu!
Dục Luân bình tĩnh nói như không có chuyện gì xảy ra, lại bị em gái nhìn mình khước khước từ:
- Em hiểu chứ anh họ, nhưng mà em cũng rất hiểu tính cách của Anny, nó sẽ không dễ dàng nghe lời EB giải thích đơn giản như vậy đâu. Hơn nữa là..
Cô khựng lại, mặt không dám nhìn thẳng mặt Dục Luân. Hơn nữa là chuyện này do cô và anh gây ra rồi còn gì? Biết vậy lúc đó đã điều tra kĩ lưỡng trước khi thông báo cho Anny biết rồi! Cô đúng là ngốc mà!
Dục Luân biết rõ Đằng Diệp định nói gì đứng dậy gật gật đầu:
- Anh hiểu rồi, anh sẽ cùng em đến chỗ của Anny!
- Thật vậy sao anh họ?
Đằng Diệp mừng quýnh đứng nhanh dậy hỏi Dục Luân, hai mắt cô sáng rỡ như vừa nhặt được vàng, lại được Diên Dục Luân đồng tình:
- Tất nhiên rồi, không phải trước giờ anh luôn dạy em sống là phải có trách nhiệm hay sao chứ?
Rồi quay lại nhìn cô:
- Tuy nhiên trong chuyện này, anh sẽ không bao giờ nói lời xin lỗi đâu. Rõ chưa hả?
Đằng Diệp gật nhẹ đầu. Không xin lỗi cũng không sao, chỉ cần anh cùng cô đến chỗ Vũ Di nói rõ mọi chuyện là đủ rồi!
- Được rồi anh họ!
Cộc Cộc..
- Anh hai, em vào có được không?
Khải Nguyên ở bên ngoài gõ cửa, bên trong Thiên Minh vừa nghe thấy là giọng của em trai liền rời khỏi bàn làm việc tiến đến mở rộng cửa cho Nike. Nhìn Bin, Nike nhướng mày:
- Sao vậy? Anh không được khỏe trong người sao?
Thiên Minh vờ ổn lắc nhẹ đầu:
- Tối qua do mãi bận suy nghĩ đến công việc, cho nên anh không thể ngủ được thôi!
Bin viện cớ, căn bản anh không muốn Nike biết đến lúc đó anh và nó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà có điều này Vũ Thiên Minh không thể ngờ được rằng: Em trai anh hoàn toàn rất hiểu anh.
Vũ Khải Nguyên nhếch môi lên, anh ta tiến sâu vào bên trong phòng làm việc của anh trai, lại dùng mắt quan sát từng vật dụng trước mặt mình gật gật đầu. Rõ ràng mọi thứ ở đây rất gọn gàng, đâu giống với một người bị áp lực công việc mà bỏ bê mọi thứ bê bối chứ? Chắc chắn điều làm Vũ Thiên Minh đắn đo chắc duy nhất chỉ có một người thôi. Nếu như anh suy đoán không nhầm, đó chính là..
- Căn bản anh sợ em biết được điều mình lo lắng trong lòng có phải không?
Nike đi guốc trong bụng Bin, thần sắc anh ta không được mấy hài lòng quay người lại nhìn anh trai của mình, lại bắt gặp khuôn mặt khó xử của Thiên Minh. Đúng vậy! Nếu anh nói với Nike chuyện nó có ý định rời khỏi đây thì sao? Vũ Khải Nguyên có vì chuyện này mà kích động hay không? Khoan hãy nói đến phía của Thy Nhật, người cố chấp như Korean liệu sẽ xử lý việc đó như thế nào?
Vũ Khải Nguyên thấy Thiên Minh im lặng lại lên tiếng đả kích anh:
- Anh hai, có chuyện gì lo lắng không thể nói với em hay sao chứ? Hay là trước giờ anh chưa từng xem em là em trai của anh đây?
Không hề! Chuyện đó anh chưa từng nghĩ qua! Trước giờ dù có uất ức như thế nào anh cũng chưa từng có ý nghĩ xem Nike không phải là em ruột của mình, thằng nhóc này đang dự tính gì trong đầu đây chứ?
Thiên Minh nhanh chóng phản biện lời Khải Nguyên:
- Anh chưa từng có suy nghĩ đó như em nói, dù chúng ta không phải là anh em ruột, nhưng mà trong tư tưởng của anh..
- Vậy tại sao anh lại không nói điều mình đang lo lắng chứ?
Nike gắt, Bin lắc đầu:
- Căn bản chuyện này anh không thể nói ra, bởi vì..
- Bởi vì sao? Bởi vì nó có liên quan đến Khiết Như có đúng không?
Vũ Khải Nguyên lần thứ hai cướp lời, anh đánh trúng trọng điểm là Khiết Như khiến cho Vũ Thiên Minh không thể nói nên lời, chân nhanh di chuyển đến chỗ Bin.
- Vũ Thiên Minh, không phải em đã nói chúng ta đấu tranh công bằng rồi hay sao? Anh còn lo em sẽ giành mất Khiết Như của anh hay sao chứ? Anh thật sự không có lòng tin với em trai của mình đến vậy sao?
Bin lắc đầu, vẻ mặt của anh khó coi hơn bao giờ trả lời điều vướng mắc của Khải Nguyên:
- Được rồi, nếu như em đã muốn biết như vậy thì anh sẽ nói cho em biết. Thật ra mọi chuyện là..
TRƯỚC ĐÓ..
- Bin, coi như là em năn nỉ anh có được hay không? Để em yên ổn mà rời khỏi Việt Nam cùng mẹ em có được không? Trước giờ em chưa từng cầu xin anh điều gì, chỉ duy nhất lần này anh có thể cho em toại nguyện không?
Vũ Thiên Minh căn bản không thể nghe lọt tai những lời cầu xin của Khiết Như quay lại nhìn Angel cương quyết lắc lắc đầu. Anh đã từng để mất nó hai lần rồi, nhưng lần này tuyệt đối không thể nào!
- Khiết Như, miễn là em muốn, điều gì anh cũng có thể đồng ý với em, nhưng riêng chuyện này thì tuyệt đối không được. Em làm như vậy thật sự rất ích kỷ!
Vũ Thiên Minh từ chối thẳng, lại nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Khiết Như như oán hận trút vào mình. Người con trai này là Vũ Thiên Minh mà nó từng biết trước đây sao? Là người con trai trước giờ đáp ứng mọi điều nó muốn dù là quá đáng nhất hay sao? Vũ Thiên Minh, anh ta liệu có còn là Vũ Thiên Minh trước đây không?