_Dì Trương, dì đang làm cái gì vậy? Đó là soiree cho phù dâu, dì phải giữ cho cẩn thận chứ? Nếu vấy bẩn thì sao đây?-Cúi xuống nhặt gói đồ, anh đưa mắt, nhìn vào nó cười mỉm, nghe nói là phù dâu, đến mức đứng thừ người_Đồng Khiết Như, mau lên, không còn nhiều thời gian đâu, em mau thay bộ soiree này, sau đó, cùng tôi đến nhà thờ-Cắn chặt bờ môi ngoan, đôi hàng mi, nó ướt đẫm vì nước, người phụ nữ đó, thật sự không thể nào.
_Hức hức, anh nói..đây là ai hả? Là dì Trương thật sao?
Chỉ nhẹ về phía bà, bàn tay nó, như run rẩy từng chút, còn về phần ai kia, chỉ bình thản mỉm cười.
_Đúng vậy, là dì Trương, người giúp việc của nhà tôi, em có quen biết bà ấy sao? Lại còn khóc lóc nữa chứ? Nếu người ngoài không biết, cứ nghĩ, em mới gặp lại mẹ của mình đó.
Trừng mắt quay lại anh, khóe môi nó, đang lấp lửng từng chút, không nói được, vì cổ họng nghẹn ngào.
_Bà ấy..không phải là dì Trương gì hết, hức, mà bà ấy..là..mẹ ruột của tôi, là mẹ ruột của tôi, hức hức.
Rầmm
Nhìn cánh cửa đóng sầm, người đàn bà, bỗng bất giác khụy xuống, năm không gặp, mọi thứ thay đổi rồi.
_Dì Trương à? Như vậy là thế nào hả? Tại sao con bé..lại nói dì là mẹ nó chứ? Còn nói đến kích động như vậy? Dì thật ra..là ai hả?
Dùng đôi mắt dần hoen, người đàn bà, nhìn về anh cười khẩy, nếu như được chọn lại, đã không phải thế này.
_Nếu đổi lại là cậu, cậu có kích động khi biết, người từng bỏ rơi mình suốt năm, là mẹ ruột của mình không? Khi cậu nhìn thấy bà ta, lại biết được, bà ta trở thành một người ở, thì lúc đó, cậu sẽ thế nào hả?
Vội lùi lại phía sau, anh bất giác, cảm nhận tim khó thở, một người không liên quan, tại sao phải xao lòng?
“ Mình bị gì thế này? Tại sao..lại có chút nhói tim chứ? ”
________________
Sao không thể..quên đi?
Sao tim còn nhớ..những kỉ niệm?
Sao không thể..yêu nhau..như đã từng?
Bao yêu thương ngày xưa đâu?
Bao câu yêu trọn kiếp mãi không rời?
Để giờ riêng anh thôi..
Ngồi ngẩn ngơ nơi đây nhìn em..
...
_Tyo! Là điện thoại từ mẹ anh sao? Sao anh..không nghe hả? Ngày trọng đại của một người con gái, mà không có chú rể sao?-Đưa mắt sang phía Ji, anh bất giác, phát ra tiếng cười nhẹ, là ai đã đau lòng, khi biết anh cưới hả?_Anh đừng có cười nữa được không? Bây giờ..em đang rất hối hận, suy cho cùng, em cũng không xứng với anh, Eun..có lẽ sẽ thích hợp hơn, cho nên..nhân lúc vẫn còn thời gian, anh mau đến nhà thờ, hoàn tất hôn lễ với chị ta đi, đừng vì em, mà trở thành, một đứa con bất hiếu, có biết không hả?-Chỉ biết cười thật tươi, anh đưa tay, đặt lên làn tóc mỏng, cái vuốt ve, như chút bỏ muộn phiền.
_Em có nghe nói, người yêu nhau, rồi cũng sẽ ở bên nhau không? Đôi lúc..là thời gian họ ở bên nhau, lại lâu hơn, những chuyện tình đẹp khác, chúng ta cũng được xem, là một mối tình đẹp, dù như thế nào đi nữa, vẫn sẽ ở bên nhau, cho nên..em đừng suy nghĩ nhiều, không phải..Addy đã hứa giúp rồi sao? Mọi thứ..cứ để thuận theo tự nhiên vậy, được chứ?
An tâm hơn phần nào, cô ngã đầu, vào bờ vai vững chắc, yêu nhau, rồi sẽ tìm thấy nhau, mất nhau, rồi cũng tìm thấy nhau, mọi thứ..đều tùy vào vạn sự.
__________________
_Chủ tịch Liên, ông đúng là một người hiểu lý lẽ, tôi không sai lầm, khi quyết định đến gặp ổng, chỉ là..khiến ngày vui của con gái ông, lại trở thành, ngày vui không có chú rể, cả ba của mình, cũng không thể đến dự, tôi thành thật xin lỗi.
Đối diện với Addy, người đàn ông, chỉ lẳng lặng tặc lưỡi, đứa con gái cứng đầu, ông cũng đành hết cách.
_Addy! Tôi không trách cậu, vì đã khiến hôn sự con gái tôi rối ren, thật ra..tôi cũng không tán thành hôn sự này, vì tôi cũng vô tình biết được, người Tyo thích, không phải là Eun, tôi đã thử khuyên nó rất nhiều lần, nhưng nó lại không nghe lời tôi, sự việc hôm nay, coi như là bài học cho nó, sau này..tôi sẽ không cho phép, nó làm phiền đến chuyện tình cảm của em gái cậu và Tyo, cho nên..cậu cứ an tâm, được chứ?