Trong lòng trợ lý có bao nhiêu bất khả tư nghị, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Hạ Tuấn Khiêm, tìm một quán cơm ở gần đây.
Lúc này đang là thời điểm thích hợp để dùng trà chiều, ăn chút điểm tâm nhẹ chỉ để lót dạ dày, như vậy cũng không hẳn là làm cho buổi tối ăn không vào.
Trợ lý tìm được một nhà hàng nhỏ được trang hoàng theo kiến trúc phương tây, có thể dùng bữa ăn chính cũng có thể uống cà phê, dùng chút điểm tâm nhẹ, nhất cử lưỡng tiện.
Quan trọng hơn là đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon, hương vị thập phần đậm mùi Châu Âu.
Sau khi rời khỏi trung tâm thương mại trang sức, Cố Miên liền cảm thấy có chút không thoải mái, quẫn bách.
Cô đương nhiên biết lý do vì sao Hạ Tuấn Khiêm đột nhiên muốn tìm chỗ ăn cơm, cho nên khi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên lại có chút nghi hoặc của trợ lý, cô chỉ có thể lựa chọn im lặng, rời tầm mắt đi chỗ khác.
Nhà hàng nhỏ họ đến không gian rất tốt, trong ngoài đều bày đầy bàn cho khách dùng cơm, nhưng cũng đã chật.
Ngoài cửa còn một ít nam nữ đang xếp hàng đi vào, nhìn qua là biết họ là sinh viên, đại khái là sinh viên của nơi khác đến đây dùng bữa.
Khi Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên cùng sóng vai nhau đi vào, trang phục đang mặc trên người của anh và cô quả thật là bất đồng với những người ở đây, trong nháy mắt liền hấp dẫn mọi người đang có mặt trong nhà hàng.
Loại nhà hàng này tuy không lớn, nhưng bù lại lại rất sang trọng, nên phần lớn thực khách tới đây chẳng người lắm tiền thì cũng là người nhiều của.
Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên trong mắt mọi người vừa nhìn liền không giống người bình thường, muốn không hấp dẫn tầm mắt mọi người thì thật khó.
Hơn nữa, ngoại hình hai người thật sự quá xuất chúng, nhất là là Hạ Tuấn Khiêm, so với Cố Miên anh lại càng nổi bật, thật nhanh liền có vài nữ sinh viên hưng phấn nhìn chằm chằm Hạ Tuấn Khiêm mà khe khẽ nói nhỏ với nhau.
Thanh âm xì xào chung quanh càng lúc càng lớn, Hạ Tuấn Khiêm cùng Cố Miên làm sao có thể lại không nghe thấy cho được, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra muốn chụp trộm Hạ Tuấn Khiêm, chỉ tiếc là vệ sĩ đi theo phía sau đã tiến lên ngăn lại, nữ sinh viên kia bị dọa, lập tức mặt trắng bệch, ngoan ngoãn mà đem điện thoại cất đi, không có dám đem ra nữa.
Trải qua loại tình huống vừa rồi, nhà hàng nhỏ đã yên tĩnh đi không ít, đám người Hạ Tuấn Khiêm trực tiếp đi vào bên trong.
Cố Miên định bụng ngồi ở chỗ thoáng người một chút, nhưng xem ra trợ lý của Hạ Tuấn Khiêm có vẻ như quen biết với chủ quán thì phải, nghĩ vậy cô chỉ có thể thu hồi lại ý định, để anh ta sắp xếp.
Quả nhiên thực nhanh đã thấy một nữ nhân viên đi đến, dáng người cô gái này rất đẹp, cao hơn Cố Miên, làn da rất trắng, cô ta mỉm cười với trợ lý, "Hôm nay sao lại đến sớm vậy?" Nói rồi cô ta dẫn bọn họ đến một khu bàn độc lập mang chút phong cách nửa Trung nữa Âu, không gian không lớn lắm nhưng đặc biệt ấm áp.
Lúc này trợ lý mới đáp, "Có vài việc ở gần đây nên tiện lại nhìn xem, vài ngày không tới nên có hơi nhớ tay nghề của chủ quán." Nói xong, trợ lý khẽ quay đầu nhìn trộm Hạ Tuấn Khiêm, thấy sếp nhà mình cũng chẳng có bộ dáng không vui, mới nhẹ nhàng thở ra một cái.
Nói ra thì, tuy là trợ lý của Hạ Tuấn Khiêm, nhưng chưa bao giờ có cơ hội sắp xếp một bữa cơm cho sếp cả, tự nhiên liền chẳng biết chỗ nào sẽ hợp khẩu vị với Hạ Tuấn Khiêm, càng huống hồ, theo trực giác của anh ta, lần này mang theo Cố Miên ra ngoài thế này, làm việc bên cạnh Hạ Tuấn Khiêm bao lâu, trợ lý làm sao lại không hiểu được một vài thói quen của anh.
Là một con người ưa sạch sẽ, chưa một lần dùng cơm bên ngoài, tuyệt đối chẳng có khả năng sẽ thay đổi nhanh như vậy, cho nên có lẽ người chân chính dùng cơm lần này có lẽ là Cố Miên, cô ba nhà họ Cố thì đúng hơn.
Nghĩ vậy, trợ lý quay đầu lại lặng lẽ đánh giá Cố Miên một chút, nhìn thấy Cố Miên hơi cong cong ánh mắt, đôi mắt cô không ngừng đánh giá khắp nơi, anh liền biết mình đã đoán đúng.
Thu hồi tầm mắt, trợ lý cười nói: "Nhà hàng nhỏ này là cô bạn thân của tôi mở, tôi rất hay đến đây, chỗ này phong thủy rất tốt, khách đến rất đông, cho nên tôi đặt hẳn với cô ấy một khu bàn độc lập, lúc nào đến cũng không lo mất chỗ."
Nghe vậy, Cố Miên lập tức quay đầu, ánh mắt long lanh chớp rồi lại chớp nhìn trợ lý, trong mắt cô hiện lên ba chữ rõ ràng "Hâm mộ quá", khuôn mặt bình thường tinh xảo hơi lãnh đạm của cô cũng dịu đi mấy phần, hai mắt hơi cong cong lên nhìn vào lại thêm vài phần đáng yêu.
Trợ lý bất giác bật cười, "Nếu tam tiểu thư thích, lần sau lại mang cô tới."
Cố Miên cũng không chút khách khí: "Một lời đã định."
Trợ lý: ".."
Cố Miên vừa quay đầu, như phát hiện Hạ Tuấn Khiêm lại như có điều suy nghĩ mà nhìn mình, cô có chút khó hiểu sờ sờ hai bên gò má hơi nhuận hồng của mình, hỏi anh: "Làm sao vậy?"
Hạ Tuấn Khiêm đáp: "Cô thích loại nhà hàng có phong cách thế này hả?"
Cố Miên hơi sửng sốt, nhưng cũng thành thật gật đầu, "À, vâng."
"Ừ".
Hạ Tuấn Khiêm lại thản nhiên mà lên tiếng, sau đó dời tầm mắt đi, không nói thêm gì.
Lúc này cửa phòng khép chặt bị gõ vài cái, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp đẩy cửa bước vào, nhìn còn đẹp hơn cô nhân viên lúc nãy, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười nhu hòa khiến người ta vừa thấy thôi liền sinh ra hảo cảm.
Trợ lý nói: "Hạ tổng, Cố tiểu thư, đây chính là cô bạn thân của tôi vừa nãy nhắc tới, Ninh Tâm Lan, nhiều món điểm tâm ngon nhất ở đây bán chạy đều do chính tay cô ấy làm."
Ninh Tâm Lan mỉm cười tiếp đón hai người bọn họ, tầm mắt lại không kìm được mà dừng trên người Hạ Tuấn Khiêm, ngược lại Hạ Tuấn Khiêm ngoại trừ lúc đầu anh gật đầu một cái thì chẳng nhìn đến cô ta một cái.
Trợ lý thấy cô ta mất tập trung liền khẽ đụng cánh tay cô ta, Ninh Tâm Lan lúc này mới phục hồi lại tinh thần, đầy thất vọng thu hồi hết tầm mắt.
Hạ Tuấn Khiêm nhìn về phía Cố Miên ý bảo cô chọn món, Cố Miên nhìn anh, lại nhìn Ninh Tâm Lan đứng một bên, hơi sửng sốt một chút mới tùy tiện chọn vài món sau đó khép lại thực đơn.
Ninh Tâm Lan cũng chẳng tìm thấy lí do nào để ở lại, chỉ có thể cầm theo thực đơn tiếc hùi hụi đi ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh trở lại, Cố Miên một tay chống cằm, ánh mắt chất phác nhìn Hạ Tuấn Khiêm, trầm mặc nửa ngày mới nói: "Anh không có phát hiện gì sao?"
Hạ Tuấn Khiêm ngẩng đầu nhìn cô: "Phát hiện cái gì?"
"Chị gái Ninh Tâm Lan xinh đẹp kia như là thích anh nha." Cố Miên đáp, lúc nãy ở đây Ninh Tâm Lan kia tựa hồ chẳng có chút nào che giấu, ánh mắt nhìn Hạ Tuấn Khiêm chằm chằm, đến Cố Miên còn cảm thấy ngượng ngùng, Hạ Tuấn Khiêm lẽ nào lại chẳng cảm nhận được chút gì sao? Ninh Tâm Lan là bạn tốt của trợ lý, chẳng lẽ lần này trợ lý mang hai người đến đây là muốn giúp Ninh Tâm Lan có cơ hội tiếp cận Hạ Tuấn Khiêm?
Nghĩ vậy thôi, Cố Miên có chút kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vị hôn thê của anh còn ngồi ở đây đây, thế nhưng lại có người phụ nữ khác ngang nhiên muốn thổ lộ với anh trước mặt cô sao?
"Không chú ý." Hạ Tuấn Khiêm thản nhiên đáp, nhìn Cố Miên một cái, anh lại nói: "Tôi là người sắp có vợ, ngoài vợ mình ra, người ngoài tôi không nhìn đến nên em không cần để ý."