Kiếp mỗ đã viết lại! Các lão thanks "kịch liệt" ủng hộ Kiếp mỗ nhé!
Hồn Thuật
Tác Giả: VôSongLinh
Chương : Lật Ngược Thế Cờ
Tiếng cười vọng từ phía xa, phút chốc đã thoắt hiện gần phiến đá giữa đỉnh thác nước, tốc độ di chuyển phi thường nhanh chóng. Văn Lục ngẩng đầu lên nhìn sang phía đối diện phiến đá liền thấy Ma Lang trong bộ dạng quái dị đang ngửa ba chiếc đầu giống thực nhân hoa lên cười dương dương đắc ý.
Trước đó, tình huống khẩn cấp, Văn Lục cũng buộc phải buông tha cho Ma Lang mà chạy về cứu viện, không nghĩ tới chưa đầy năm phút Ma Lang đã tiến hóa tới cấp độ cuối, sức mạnh đủ để chống lại tu luyện giả cấp độ mười hai…thật là vừa tiễn hổ cửa trước, sói đã vào cửa sau.
Mọi thành viên trẻ tuổi của tu thuật giả Đại Việt lúc này đều nhíu mày lo lắng. Để đối phó với quái vật có lực lượng khủng bố này, hiện tại ngoại trừ đoàn kết tập thể để kết trận ra, mọi người không ai có thể đơn thương độc mã đấu với hắn, kể cả đội trưởng tổ đội số mười hai cũng không ngoại lệ. Tu vi của Ma Lang là cưỡng ép lên, cũng giống như việc một đứa trẻ bỗng nhiên có được cú đấm của một võ sĩ quyền anh hạng nặng. Nó hoàn toàn có thể dùng cú đấm này đánh bay một thiếu niên, thập chí là thanh niên cũng không thoát khỏi. Nhưng là đứa trẻ đó ngoại trừ mang sức mạnh trong người thì những điểm khác đều thua xa vị võ sĩ quyền anh, từ cách vận dụng sức lực, tới cách ra đòn… đều là phải tự mình lĩnh ngộ. Bởi vậy Ma Lang muốn đối phó với một vị tu luyện giả bằng cấp mười hai thì chỉ tổ chuốc nhục vào thân, bất quá đối phó với đám người Văn Lục hiện tại lại phi thường dễ dàng.
Trên phiến đá rộng lớn giữa đỉnh thác nằm la liệt nhóm đệ tử tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt. Người còn sức để cử động thân hình lúc này cũng chỉ có Văn Lục và mấy đệ tử tu luyện mộc thuật, muốn tập hợp kết trận chiến đấu là một điều cực kỳ mơ mộng hão huyền.
Hương sát thủ và mấy người Kiệt Hào, Vân Trọng thoáng nhìn nhau rồi đồng loạt quay về phía Văn Lục nói:
- Lão đại! Đi đi thôi… sau này nhớ báo thù cho chúng ta.
Nói vừa dứt, cả mấy người trong tổ đội số mười hai đều dùng hết sức còn lại lao về phía Ma Lang đang cười quái dị. Những đệ tử tu thuật Đại Việt xung quanh đều lắc đầu bất đắc dĩ, không cần nói, mọi người cũng biết đám người Kiệt Hào muốn làm gì. Lại có thêm mấy đệ tử cắn răng nâng thân mình đứng dậy tập tễnh lao tới phía Ma Lang, tất cả đều hi vọng việc mình tự bạo sẽ cản được phần nào giúp Văn Lục chạy thoát, bởi vì người có khả năng thoát khỏi Ma Lang lúc này ngoại trừ hắn ra thì không còn ai khác.
Văn Lục trải qua nhiều kinh nghiệm trong các tiểu thuyết đều thấy ngươi lừa ta lọc, tới phút cuối đều sẵn sàng bán đứng đồng đội để mình sống sót. Cho nên nếu nhóm đệ tử trẻ tuổi tu thuật giả Đại Việt có bán đứng hắn, hắn cũng không ngạc nhiên. Chỉ là Văn Lục sai rồi… hoàn toàn sai lầm. Hắn đánh giá quá thấp tinh thần Đại Việt.
Trong lòng tràn ngập cảm động, thân ảnh Văn Lục chớp nhoáng hiện ra chắn trước mặt đám người Kiệt Hào, miệng giận dữ quát:
- Ngu ngốc! Đều quay lại hết cho ta. Hắn dù là cấp mười hai ta vẫn còn chưa để vào mắt.
Mọi người nghe vậy tinh thần đại phấn trấn, ánh mắt lại tràn ngập hi vọng. Lão đại từ trước tới giờ luôn luôn tạo ra những kỳ tích, nói không chừng chuyến này kỳ tích lại lần nữa sinh ra.
Ở phía sau ngoài phiến đá, Ma Lang đang dương dương đắc ý nghe Văn Lục nói vậy thì ba chiếc đầu đều bật cười lớn, dường như nghe được chuyện gì hài ước nhất trên đời:
- Ha ha… Muốn diệt ta? Nằm mơ đi thôi. Lúc trước ta định nhất cử đánh tan các ngươi nhưng hiện tại ta đổi ý rồi. Ta sẽ hút linh hồn của các ngươi ra, tra tấn trong hỏa địa ngục ngàn năm, để cho các ngươi nếm thử hậu quả dám đối đầu với ta. Hắc hắc… còn thân xác của các ngươi, ta sẽ để chế luyện khôi lỗi, dùng nó để quay lại đối phó với tu thuật giả Đại Việt các ngươi. Ha ha… các ngươi thử nói xem, chuyện này có bao nhiêu hưng phấn?
Văn Lục nghe vậy cũng lười nói nhảm, rút từ trong người ra một sợi dây chuyền, bên trên có một mặt đá màu hồng lóng lánh. Dưới con mắt kinh ngạc của cả Ma Lang lẫn các thành viên tu thuật giả, Văn Lục mỉm cười nói:
- Cái này tặng nàng đi!
Từ trên thanh đại đao của Văn Lục, một bóng trắng lướt ra, giọng ngọc yêu kiều nói:
- Ai nha! Tính hối lộ bổn công chúa đây mà!
Mặc dù nói vậy Bạch Y Công Chúa vẫn giơ tay tiếp lấy, khuôn mặt hưng phấn mỉm cười. Bất quá nàng vẫn còn giao kèo:
- Cái này không được trừ vào chuyến “du lịch” đâu nha. Ngươi vẫn còn nợ ta một chuyến du lịch đó.
Văn Lục phất tay:
- Không thành vấn đề!
- Được rồi! Nhận quà của ngươi thì phải giải trừ tai ách giúp ngươi. Nói xem cần giải quyết ai cứ nói với bổn công chúa một câu, đảm bảo sạch sẽ gọn gàng.
Văn Lục chỉ tay về phía dị hình dị dạng Ma Lang:
- Chính là hắn!
Bạch Y Công Chúa đang tươi cười, chợt nhìn theo cánh tay Văn Lục thì co vai rụt cổ:
- Eo ôi! Ghê chết ta. Các ngươi cứ tự do chơi đùa nhé! Ta bỗng nhiên buồn ngủ rồi!
Nói xong còn không đợi Văn Lục kịp phản ứng, nàng lại biến thành luồng sáng chui thẳng vào trong thanh đại đao sau lưng hắn khiến mọi người trợn mắt há mồm. Cô nàng này vừa rồi còn vỗ ngực đầy nghĩa khí, ai dè chạy còn nhanh hơn thỏ.
Phía đối diện, ba cái đầu Ma Lang đồng loạt liếm môi. Hắn tự nhiên là nhận ra Bạch Y Công Chúa là linh hồn cực kỳ thuần khiết, thích hợp với nhiều việc luyện chế, kể cả đan dược lẫn vũ khí… nàng đều có nhiều “hữu dụng”.
Bất quá thèm thuồng thì thèm, hắn vẫn không dám có động tác nào. Ma Lang từ lúc phát hiện ra Văn Lục cầm sợi dây chuyền phòng ngự linh hồn của mình thì đâm ra cảnh giác. Hắn đoán là Văn Lục “tiện tay” lấy từ trên mình hắn từ khi “tra tấn” hắn lúc trước. Mặc dù không biết Văn Lục muốn lấy sợi dây chuyền có viên đá phòng ngự linh hồn đó làm gì nhưng Ma Lang vẫn phải cẩn thận đề phòng. Dù sao thì vu thuật có thể từ một sợi tóc hay một mảnh vải mặc trên người đối phương mà cũng có thể khiến đối phương nửa chết nửa sống thì Văn Lục có chiêu thức khác đối với sợi dây chuyền đó cũng không khiến mọi người ngạc nhiên chút nào.
Ma Lang còn đang suy tính, Văn Lục đã động. Thôi miên thuật bất chi bất giác đã tiến vào trong ba cái đầu Ma Lang. Linh hồn luôn là mặt yếu của Ma Môn, bởi lẽ công pháp của bọn họ tụ tập quá nhiều oán khí, khiến cho linh hồn không được mạnh mẽ như thân thể. Lúc trước hồn thuật của Văn Lục không làm gì được Ma Lang là bởi vì hắn đeo trên mình sợi dây chuyền có sức phòng ngự linh hồn còn trên cấp hồn thuật của Văn Lục. Nhưng là khi Ma Lang tinh thần có chút cuồng hóa, Văn Lục trong lúc chân đá tay đấm đã vô thanh vô tức đoạt đi sợi dây trên chiếc cổ đầu giữa.
Vốn dĩ, đoạt đi sợi dây chuyền phòng ngự linh hồn của Ma Lang là Văn Lục không muốn kéo dài trận đấu. Chỉ cẩn phóng ra hồn thuật lập tức có thể chế ngự được đối phương, thậm chí còn lợi dụng để đối phó với lão già họ Cốt. Chẳng qua lúc đó lão già họ Cốt đã tung ra “con bài chưa lật” khiến mọi người lâm nguy, Văn Lục buộc phải nhanh chóng chạy về giải cứu mới khiến Ma Lang có thời gian thúc đẩy tu vi lên tới mười hai cấp.
Biện pháp cực đoan nâng cao tu vi này của Ma Môn, Văn Lục đoán chắc chắn rằng nó chỉ nâng cao sức mạnh mà không nâng cao lực lượng linh hồn. Bởi lẽ nếu linh hồn cũng được nâng cao thì tinh thần của Ma Lang sẽ không giống tình trạng điên cuồng, không kiếm soát như vậy. Cho nên khi Ma Lang có sức mạnh đạt tới cấp độ mười hai, Văn Lục vẫn còn không để vào mắt.
Quả nhiên thôi miên thuật thi triển tới, cả ba cái đầu của ma Lang đều ngẩn ra một hồi, tiếp đó thành thành thật thật men theo con đường dẫn vào phía trung tâm mà đi.
Mọi thành viên tu thuật giả trẻ tuổi Đại Việt nhìn thấy cảnh này đều thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía Văn Lục càng thêm sùng kính. Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu nhìn nhau cười khổ. Tên đội trưởng tổ đội số mười hai này càng ngày càng “biến thái”, dường như bất cứ tình huống xảy ra nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Ngay cả việc cử tên quái vật ba đầu đi vào trong phía trung tâm đỉnh núi có khi cũng là một dự tính…
Quả nhiên, còn chưa đợi Thủ Hộ Giả Lê và Trần Tiêu kịp cảm thán, từ phía trong đã vang lên tiếng rống giận rung rinh cả một mảng không gian:
- Hống... Kẻ tặc phương nào dám xâm phạm vào địa bàn của Sư Vương ta. Chết…
Kèm theo tiếng gầm thét là những tiếng va chạm chát chúa do kịch chiến gây nên. Đám đệ tử tu thuật giả đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc. Duy chỉ có Văn Lục là mặt vẫn điềm nhiên như sự việc này vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Ngẫm nghĩ một hồi, mọi người cũng bình thường trở lại. Trên đỉnh núi trung tâm là cánh cửa đi xuống hạ giới của Địa Cầu Đại Hội Giới, nếu không có thủ vệ canh gác thì mới là chuyện lạ. Mà cái Hoàng Lệnh, xem ra là các vị tiền bối của các thế lực “rắp tâm” đặt ngay trước truyền tống môn. Như vậy phương đệ tử nào muốn lấy Hoàng Lệnh thì bắt buộc phải đánh bại hoặc lừa gạt tên thủ vệ tự xưng là Sư Vương thì mới đoạt được… quả nhiên mười phần âm hiểm cả mười. truyện copy từ
Đáng tiếc, kế hoạch âm hiểm này gặp phải đội trưởng của tổ đội số mười hai, một chiêu hồn thuật liền nhẹ nhàng hóa giải. Hiện tại, Văn Lục mỉm cười thong dong đi theo con đường đá vào phía trung tâm đỉnh núi. Qua một hồi xuyên qua không gian gấp khúc, quang mang mờ ảo tan dần, đập vào mắt Văn Lục là một cánh cửa hình chữ “U” đảo ngược khổng lồ được cấu tạo bởi nhưng quang hoa bảy sắc huyền ảo. Cánh cửa cao lớn, Văn Lục từ xa muốn nhìn tới đỉnh cũng phải ngửa cổ gần như vuông góc với mặt đất mới nhìn thấy đỉnh. Giữa cánh cổng, lại có hai quang mang hình tròn đan xen vào nhau, kịch liệt xoay tròn tạo thành một hình cầu lơ lửng.
Bên phía trái cánh cổng, một lão già có bộ râu rậm rạp màu vàng như bờm sư tử đang hung hăng tra tấn Ma Lang. Ngoại trừ bộ râu còn mang đặc chưng của linh thú họ nhà “sư”, mọi thứ trên thân thể đều giống con người, hiển nhiên sắp đạt tới thánh cấp.
Chẳng qua có được tư cách canh truyền tống môn xuống hạ giới, tu vi của lão già họ nhà Sư này tuyệt đối không thể coi thường. Cho dù lão hồ ly có chạy lên đây chưa chắc đã là đối thủ của linh thú sư tử này.
Văn Lục quan sát lão già họ Sư, cùng lúc, lão già cũng phát hiện ra sự có mặt của hắn. Bộ “bờm” vểnh lên, miệng ngoác ra cười hắc hắc. Lão già bỏ qua việc dây dưa với Ma Lang, một quyền ầm ầm đổ về phía Văn Lục.
PS: Độc giả đọc xong nhớ "Thanks" ủng hộ tác giả nhé! Mọi ý kiến đóng góp xin vào đây!!: tangthuvien /forum/showthread.php?t=